Huyết Lang Báo Thù


“Anh Kiếm, sao anh không giới thiệu mấy vị đại ca này cho tôi!”, sau khi ngồi xuống, An Nhiên phát hiện Tây Môn Kiếm không có ý giới thiệu mấy người Trương Vũ Trạch cho mình, bèn lên tiếng hỏi.

Tây Môn Kiếm nghe xong, thưởng thức một ngụm trà, rồi nói: “Đây là Bạch Vỹ, đây là Vương Thiến Thiến! Lúc cậu rời đi, bọn họ mới gia nhập Lang Quân.

Còn người này, cậu tự đoán đi! Nếu ngay cả anh ta mà cậu cũng không nhận ra, thì cậu xong đời rồi!”, Tây Môn Kiếm nhìn Trương Vũ Trạch một cái, cười như không cười nhìn An Nhiên.

Sau khi An Nhiên chào hỏi Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến, ánh mắt đặt vào Trương Vũ Trạch, ngắm nhìn thật kỹ! Sau khi chắc chắn không phải là người trong trang viên nhà họ Bek, cậu ta nói với Tây Môn Kiếm:  
“Anh Kiếm, lúc tôi rời khỏi Yên Kinh, Lang Quân thành lập chưa lâu, tin rằng sau này có không ít anh em mà tôi không quen biết! Anh bảo tôi đi đoán một người tôi không quen biết, không phải là chơi tôi sao!”  
Tây Môn Kiếm nhìn dáng vẻ bực bội của An Nhiên, cười nhàn nhạt, quay mặt nói với Trương Vũ Trạch: “Vũ Trạch, không biết là em rể của anh không hiểu chuyện hay là anh sống quá buồn đau, em rể lại không nhận ra anh vợ! Ha ha…”  
Trương Vũ Trạch giơ hai tay thể hiện vẻ bất lực, dùng ánh mắt nói với Tây Môn Kiếm là An Nhiên không hiểu chuyện, không phải mình sống quá buồn đau!  

“Đợi đã… đợi đã… Hai người đừng giao lưu bằng ánh mắt! Anh Kiếm, lời của anh có ý gì? Cái gì mà em rể? Cái gì mà anh vợ?”, An Nhiên vội vàng hỏi Tây Môn Kiếm.

Tây Môn Kiếm thực sự muốn cho An Nhiên một cú đấm: “Nếu nhóc con cậu còn không hiểu, thì có thể xuống núi rồi!”  
“Vãi… anh Kiếm, ở đây không phải anh nói là được! Ở đây, uy hiếp tôi cũng vô ích.

He he!”  
“Nhóc con, có tin tôi ném cậu ra ngoài không?”  
“Tin! Sao lại không tin? Lúc anh Kiếm ném tôi ra, nhất định phải dùng lực, tốt nhất là ném tôi đến chỗ của sư phụ tôi.

Nghe nói ông ấy có hơi… thiên vị… anh biết đấy”.


Tây Môn Kiếm nhìn dáng vẻ của An Nhiên, lại nghe thấy lời như vậy, suýt nữa ngất ra đất! Lão tổ tông thiên vị, có ai trong nhà họ Bek mà không biết! Dám động đến đồ đệ của ông ấy, chắc là đã chán sống rồi!  
“Nhóc con, Vũ Trạch là anh em của tôi! Nếu cậu dám hỗn xược, cẩn thận cậu không lấy được Trương Hàm đâu”, Tây Môn Kiếm đã không dám làm gì An Nhiên ở đây, anh ta liền đổi cách uy hiếp.

“Xí… chuyện của tôi và Trương Hàm, không liên quan đến vị đại ca này, đợi sau khi tôi hoàn thành xong việc sư phụ giao cho, tôi sẽ rời khỏi đây, về Yên Kinh tìm Trương Hàm, sau đó đến nhà cô ấy, cưới hỏi đàng hoàng!”, An Nhiên bĩu môi, chỉ thiếu mỗi không giơ ngón giữa ra với Tây Môn Kiếm.

Tây Môn Kiếm nghe xong không nói gì! Anh ta biết, tiếp theo đến lượt Trương Vũ Trạch lên tiếng! Trương Vũ Trạch trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “An Nhiên, cậu nói thật dễ nghe! Nhưng cậu và Trương Hàm vừa yêu nhau đã chia xa, hình như không ổn lắm”.

An Nhiên đang định phản bác Trương Vũ Trạch mấy câu, nhưng đột nhiên cậu ta bật cười, nói: “Tôi nói hai người hơi quá đáng đấy! Đến đây thì là khách, An Nhiên tôi nhiệt tình tiếp đãi hai người, nhưng chúng ta có thể nói chuyện khác, sao vừa bắt đầu đã nói đến chuyện của tôi và Trương Hàm, khiến tôi từ chủ động biến thành bị động!”  
Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến tập trung tinh thần thưởng thức trà ngon hiếm gặp này! Từ lúc bắt đầu, bọn họ đã phát hiện cậu em An Nhiên này rất thú vị, bây giờ nghe thấy lời của An nhiên, cuối cùng Bạch Vỹ cũng không nhịn được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận