Huyết Lang Báo Thù


Đông Phương Hạ không phải là người sợ áp lực, đối diện với khó khăn thì trốn tránh, anh chỉ cảm thấy có những việc mình không cần thiết phải làm.

Đông Phương Hạ chầm chậm quay về, vừa đi vừa cúi đầu rất thấp, đến cổng Thương Lang Đình, cảm thấy ánh sáng phía trước hình như có thứ gì đó che mất, Đông Phương Hạ tự ý thức ngước mắt lên!  
Khi nhìn thấy là Lãnh Lạc đứng ở đó, Đông Phương Hạ lại cúi mặt, định đi vòng qua Lãnh Lạc, đâu ngờ Lãnh Lạc lại chặn đường đi của Đông Phương Hạ.

“Chúng ta nói chuyện một chút!”  
“Tôi không có gì để nói với loại phụ nữ như cô, tránh ra!”  
“Bek Ji, ngồi xuống! Chúng ta nói chuyện”.

Lần này, Lãnh Lạc không nổi giận vì vẻ lạnh lùng của Đông Phương Hạ, do dự một lúc, giọng điệu trở nên hòa nhã hơn nhiều.


Lãnh Lạc là người thế nào, Đông Phương Hạ biết rõ, là người phụ nữ luôn làm vẻ lạnh lùng, trước nay chưa từng cười, sao có thể có giọng điệu như vậy với người khác! Đông Phương Hạ hơi bực bội.

Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt của Lãnh Lạc đã tạm thời bỏ đi vẻ lạnh lùng, anh càng thấy kỳ lạ! Vậy nên anh ngồi xuống ghế đá trước cổng đình.

“Nói đi! Nếu là tỏ tình với tôi thì dừng lại, những việc khác thì tôi sẽ lãng phí chút thời gian để nghe!”, Đông Phương Hạ lộ ra nụ cười xấu xa.

Lãnh Lạc ngồi đối diện Đông Phương Hạ, trầm ngâm một lát, hàm răng trắng tinh cắn bờ môi đỏ mê hoặc lòng người, nói: “Tôi hy vọng anh đừng nói những lời khó nghe trước mặt lão tổ tông! Tôi biết anh hận tôi, hận tôi trước đây nhiều lần đánh anh bị thương! Nhưng đó đều là do anh có lỗi trước.

Bek Ji, anh là người biết phân rõ tình huống hoàn cảnh, tôi là một cô gái, tôi có tôn nghiêm của tôi, bất kể trước đây trong chúng ta ai có lỗi với ai, cũng mong anh có thể thông cảm cho cảm nhận của tôi”.


“Cô đang cầu xin tôi?”  
“Đúng! Tôi đang cầu xin anh, mong anh đồng ý!”  
Lãnh Lạc có thể nói chuyện với Đông Phương Hạ bằng giọng điệu này đã khiến Đông Phương Hạ rất ngạc nhiên rồi! Bây giờ Lãnh Lạc cầu xin mình, đó không phải là tác phong của cô ấy.

“Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao!”, Đông Phương Hạ nheo đôi mắt.

“Bek Ji, tất cả những việc anh làm trong thế giới ngầm mấy năm nay, tôi đều biết rõ! Sau khi quen anh, tôi càng quan tâm đến anh! Đặc biệt là chuyện ở Yên Kinh! Theo như tai mắt của tôi báo cáo, Bek Ji anh không phải là người lòng dạ sắt đá, anh rất tôn trọng phụ nữ, không phải sao?”  
Đông Phương Hạ nghe xong cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Tôi tôn trọng phụ nữ, nhưng không phải tôn trọng phụ nữ có thù hận với tôi! Hiểu không? Mỹ nữ núi băng.

Nhưng nể tình cô quen sư phụ của tôi, tôi đồng ý với cô! Nhưng cô phải trả lời tôi mấy câu hỏi!”  
“Anh nói đi, chỉ cần câu hỏi có thể trả lời, tôi sẽ nói với anh!”  
Đông Phương Hạ nhìn Lãnh Lạc, hỏi: “Tôi chỉ có một sư muội, bây thêm thêm An Nhiên! Nhưng chưa từng nghe nói mình có một sư tỷ, rốt cuộc cô có phải là sư tỷ của tôi không?”  
“Không phải! Mấy ngày trước sau khi tôi gặp anh ở Yên Kinh, liền nhận được tin của lão tổ tông rồi đến đây, tôi dạy An Nhiên võ công! An Nhiên không thể gọi tôi là sư phụ, nên gọi tôi là ‘sư tỷ’!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận