Huyết Mạch Phượng Hoàng

Thật ra trong lòng Tô Mạt có hơi hồi hộp, nếu cô phán đoán sai, hậu quả thật không dám tưởng tượng, nhưng thử liều một phen vẫn tốt hơn là không làm gì.

Hàn Ngạo thấy bóng dáng Tô Mạt lướt qua anh bay về phía ông lão thì tim anh như nảy lên đến cổ họng, nhưng nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Ly lão gia, dường như anh đã hiểu cô định làm gì, vội vàng chạy theo hỗ trợ.

“Hai người…” Ly Thương giật mình hét lên, anh có chút khó hiểu với hành động của Tô Mạt và Hàn Ngạo. Tuy ông nội có sai, nhưng dù sao đi nữa ông vẫn là trưởng bối của anh.

“Yên tâm đi, họ sẽ không làm hại ông nội.” Đào Tử đúng lúc ngăn cản khiến cho Ly Thương bình tĩnh hơn, anh tin tưởng cô, cũng tin tưởng bạn bè cô.

Thật ra hang núi cũng không lớn lắm, To Mạt trong phút chốc đã chạy đến bên cạnh Ly lão gia, tóm lấy một linh hồn lơ lửng trôi bên cạnh, không để ông ta dùng họ tế long mạch. Đáng tiếc, so với Tô Mạt, ông ta còn nhanh hơn một bước, khẽ hừ một tiếng rồi đánh về phía cô. 

Tô Mạt hứng trọn lực đánh, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng, cô mất cân bằng ngã ra sau, may mà có Hàn Ngạo luôn theo sát kịp thời đỡ lấy cô.

“Hừ, chúng mày cho rằng ông đây không phòng bị sao? Chỗ ông ngồi có thể nắm toàn bộ trận pháp, đừng tưởng dời mấy cô gái kia đi là được. Lúc này long mạch đang suy yếu, máu tươi đã mê hoặc được nó rồi, hơn nữa ta còn nắm giữ bảy linh hồn âm khí, quá dễ dàng phong ấn long mạch này. Đừng hi vọng hão huyền nữa, chờ đại nghiệp hoàn thành tao sẽ xử lý bọn mày sau.” Ông ta vừa nói vừa vung tay đưa bảy linh hồn bay về phía long mạch, sau đó bắt đầu nhắm mắt niệm  chú, điều khiển Cửu Bảo,chuẩn bị phong ấn long mạch.

“Mau ngăn ông ta lại, không thể để trận pháp đó thành công.” Tô Mạt mặt mày trắng bệch nói với Hàn Ngạo.

“Vậy em…hãy chăm sóc mình cho tốt, anh sẽ quay lại ngay.”

Nhưng nào có dễ dàng như thế, Ly lão gia vừa không ngừng niệm chú vừa tạt mấy lá bùa về phía anh.

“Hàn Ngạo cẩn thận.” Đào Tử vội hô lên, phóng người đến trợ giúp Hàn Ngạo để anh thuận lợi tóm lấy mấy bình đựng linh hồn. Tuy chỉ là bùa chú bình thường nhưng công lực vẽ bùa của Ly lão gia quá thâm hậu, cô phải tốn không ít công sức.

Ly lão gia lúc này đột nhiên liếc nhìn Ly Thương, lạnh lung gọi ra một lá cờ nhỏ màu đen, vứt về phía Đào Tử. Ly Thương chứng kiến từ đầu tới cuối, sắc mặt bỗng tái đi, đây chính cờ hiệu Thiên Hồn sao, không phải lần trước đã bị rách trong lúc anh dùng nó vây khốn nhóm Tô Mạt sao?

“Ly Thương có bất ngờ không, đây chính là cờ hiệu Thiên hòn, cái đưa cho mày vốn chỉ là đồ giả, nếu không sao chúng có thể bảo toàn tính mạng mà thoát khỏi vòng vây quỷ giới? Lúc đó ông chưa cần chúng chết, muốn có cơ hội được ‘diện kiến’ huyết mạchPhượng Hoàng. Hôm nay nó cũng ở đây, vậy thì hãy viết nên một phần vinh quang cho gia tộc chúng ta đi.” Ông vừa nói vừa thi triển cờ hiệu Thiên Hồn, thả ra vô số oán hồn.

Tô Mạt ở một góc nghe thấy lời Ly lão gia, xem như đã hiểu, thảo nào lần đó dễ dàng thoát thân như vậy, thì rachir là đồ giả, đã thế thì lá cờ này tuyệt đối không thể để ông ta thi triển thành công. Cô cố gượng dậy, lảo đảo chạy về phía lá cờ, Ly Thương ở bên cạnh thấy hành động của Tô Mạt, trong mắt thoáng qua một chút phức tạp rồi nhanh chân đi trước Tô Mạt, xông lên ngăn cản oán khí, đồng thời vận dụng bí pháp bảo vệ tâm mạch. Anh biết gia tộc luôn muốn lấy được huyết mạch Phượng Hoàng, nhưng người này là bạn thân nhất của Đào Tử, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

“Nghỉ ngơi đi, tình trạng hiện giờ của cô không đối phó với nó được, để đó cho tôi.” Lời vừa dứt, Ly Thương đã tiến đến ôm lấy lá cờ.

“Nghiệp chướng! Mày dám chống đối ông?” Ly lão gia nhìn thấy đứa cháu mình thương yêu nhiều năm lại ngỗ ngược liều mạng vì người ngoài, giận đến mặt đỏ bừng bừng, bất chấp niệm chú, chỉ vào Ly Thương lớn tiếng quát.

Ly THương vẫn siết chặt tay dù bị sát khí vây quanh không ngừng ăn mòn, sợ mình vừa lơi lỏng thì sẽ thả ra cả nghìn oán linh. Lúc này Tô Mạt đã tìm ra lá bùa phá sát khí từ trong chiếc túi mang theo bên người tạt về phía anh, cầm cự trong thời gian ngắn còn được, chứ mình Ly THương căn bản không thể khống chế loại sát khí này, uy lực của cờ THiên Hồn tuyệt đối không thể khinh thường.

Vất vả lắm mới bắt được cơ hội ông lão vì Ly Thương  mà xao nhãng, Hàn Ngạo khi đó chỉ còn cách linh hồn vài bước, anh tóm lấy một linh hồn, chẳng ngờ gặp phải một lực khổng lồ đẩy anh lui về sau vài bước.

“Sao vậy?” Đào Tử lo lắng hỏi.

“ Em thử chiêu hồn một cô gái trong đó xem. Đây có  lẽ là cách cuối cùng của chúng ta.” Bất giác nảy ra ý này, mắt anh tỏa sáng, nói với Đào Tử.

“Được, anh cẩn thận chút.” Đào Tử vội vàng đi đến bên cạnh mấy cô gái, nhìn họ mà phát sầu, chiêu hồn cho ai đây, cô không biết ngày sinh tháng đẻ của họ…Đúng rồi, có Lạc Lạc, chính nhờ có cô ấy mà bọn họ mói chú ý đến sự việc này, Đào Tử từng điều tra cô ấy, tất nhiên có cả ngày sinh tháng đẻ, suýt nữa thì quên rồi.

Có lẽ cách này thực sự hiệu quả, theo tiếng niệm chú của Đào Tử, một chiếc bình chứa linh hồn bắt đầu lắc lư.

“ Mạt Mạt, Ly Thiên em họ tôi cùng ngày sinh tháng đẻ với Lạc Lạc, nhưng nó sinh vào giờ Tý. Cô chiều hồn đi, nằm ở góc khuất kia chính là nó.” Bùa hóa sát khí của Tô Mạt cũng có hiệu quả, hiện tại Ly Thương đã không còn vất vả như lúc đầu nữa, vừa hay theo dõi được động tĩnh bên này, kịp thời nhắc nhở.

Xem như là có thêm một tia hi vọng, Tô Mạt dán lá bùa hóa sát khí cuối cùng lên cờ, sau đó đi về phía Ly Thiên.

Ly lão gia phát hiện cục diện đã bắt đầu xoay chuyển, vội vàng tăng nhanh tốc độ niệm chú. Bảy linh hồn vốn chậm chạp bay về phía mắt trận, song lúc này đã có hai cái bắt đầu chao đảo, sau một hồi vùng vẫy gần như đã ngừng lại, khiến ông vô cùng lo lắng. Ông ta cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên bảy chiếc bình, trong nháy mắt hai bình linh hồn  lay động đã yên ổn trở lại.

Gay rồi! Họ không khống chế những linh hồn  này được nữa. Nhìn chúng nó từ từ đến gần mắt trận, nhóm Tô Mạt đều không khỏi tuyệt vọng.

“Không được từ bỏ, dù còn một chút cơ hội cũng  phải thử. Đào Tử, chúng ta tiếp tục niệm!” Tô Mạt gào lên, “Ông ta lấy máu làm bùa chú, chúng  ta cũng làm được!”

Đúng vậy, ông ta có thể sao mình lại không thể? Hai cô gái đồng thời cắn đầu lưỡi, phun máu mình lên thân thể Lạc Lạc và Ly Thiên, tiếp tục chiêu hồn. Hai linh hồn mới yên ổn lại lay động, tinh thần Ly lão gia vừa dịu xuống lại bắt đầu căng thẳng, ngay sau đó vẻ mặt ông ta bỗng biến đổi.

“Thôi thôi, bọn mày đã không muốn ông lấy được long mạch thì ông sẽ tặng cho bọn mày một món quà lớn.” Nói xong ông ta không niệm chú nữa, vung tay hất những linh hồn đang đến gần mắt trận ra, sau đó thu lại da âm thai từ trong Cửu Bảo.

Hành động này chẳng làm cho nhóm Tô Mạt nhẹ nhõm gì, ngược lại họ đều thấp thỏm sợ rằng lại sắp có tai họa xảy ra.

Ông lão giải chú pháp rồi đi đến bên cạnh Ly Thương, trong một khắc đã có ý định kết thúc tính mạng anh nhưng lại không nhẫn tâm xuống tay, chỉ rút lại cờ Thiên Hồn sau đó ra khỏi hang động.

“Bọn nhóc, tự giải quyết cho tốt. Tai họa hôm nay cũng do bọn mày gây nên, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ thấy kết quả. Nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Theo người đi xa, tiếng nói cũng từ từ biến mất trong hang động.

Bốn người không hiểu vì sao ông ta đột ngột từ bỏ, đang lúc nghi ngờ thì trận pháp bị phá chợt có biến hóa. Long linh bỗng gào thét vùng khỏi trói buộc rồi chui vào mắt trận. Trong nháy mắt mặt đất liền rung chuyển, song thoắt cái lại khôi phục yên tĩnh như chưa hề xảy ra biến động.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Mạt tỏ vẻ khó hiểu, nhìn ba người.

“Mình cũng không biết, có lẽ là vì long linh đã trở về vị trí cũ nên mới như vậy.” Đào Tử chống người dậy, nhìn Tô Mạt trả lời. “Không sao là tốt rồi, phải nhanh chóng đưa mấy cô gái này đến bệnh viện, chảy máu nhiều nhue vậy rất nguy hiểm. Chỉ là nhiều người như vậy, đưa đi thế nào đây?”

“Em đừng nóng vội, anh gọi hai thằng em họ tỉnh lại giúp đỡ một tay là được thôi.” Vừa nói Ly Thương vừa nhặt hai bình linh hồn trên mặt đất, đưa đến hai gã em họ đang hôn mê. Một luồng khói xanh thổi đến, cả hai dần tỉnh lại.

“Bọn em vẫn chưa chết sao?”

“Hai chú đưa mấy cô gái này đến bệnh viện đi, không cần ra mặt, trả lại hồn của từng người là được, tránh bị người ta chú ý đấy. Đừng có ý đồ gì khác, nếu không…” Ly Thương thể hiện roc ràng ý cảnh cáo.

Cả hai vội vàng gật đầu, nhưng cũng có phần khó xử, “Vậy anh họ, làm sao đưa bọn họ lên xe được, bảy người đấy, hơn nữa còn thiếu hai linh hồn.”

Ly Thương lấy ra một chiếc bình nhỏ, đồng thời nhận từ Tô Mạt linh hồn còn lại, rồi đưa cả cho hai người kia, cũng không quên hù dọa một phen, “Nhớ kỹ, nếu họ xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ đến hỏi tội hai chú.”

“Mọi người có chú ý trong rừng đã không còn yên tĩnh nữa không?” Xe đang chạy trên đường xuống núi, Đào Tử bỗng cất lời, phá vỡ sự im lặng.

Quả thật rừng cây lúc nào cũng vô cùng ồn ào, các loài vật hình như vừa gọi nhau vừa di chuyển, thỉnh thoảng còn có một đám chim chóc trên bầu trời bay về phương xa, rất khác thường.

“Đúng là hơi lạ, đêm khuya thế này, xung quanh phải rất yên tĩnh mới đúng, họa chăng chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim chóc và côn trùng thôi. Tình hình này…giống như muôn loài đang di cư vậy.” Tô Mạt quan sát hồi lâu, đưa ra kết luận.

“Lúc Ly lão gia đi có nhắc đến ‘món quà lớn’ nào đó, liệu có liên quan đến chuyện này chăng? Ông ấy nói trong ba ngày sẽ có kết quả, chúng ta có nên ở lại đợi thêm vài ngày không?” Ngoài cửa xe, bầu trời vẫn đỏ như máu, Đào Tử thất thần nói.

“Ngày mai chúng ta rời khỏi đây trước đã. Ông nội anh từ trước đến nay nói được làm được, nếu ở lại sẽ rất nguy hiểm.” Ly Thương từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng dưng lên tiếng.

“Tôi đồng ý, chúng ta phải sớm trở về thành phố A. Một là trị thương cho Mạt Mạt và Ly Thương, hai là nghỉ ngơi dưỡng sức.” Hàn Ngạo vừa lái xe, vừa ra quyết định cuối cùng.

Xe tiếp tục chạy trong khu rừng huyên náo, bọn họ không ngờ rằng thảm họa kinh hoàngkhông lâu nữa sẽ đổ ập xuống nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui