Huyết Mỹ Nhân

Cửu Uyên vừa nói xong, đã tung trái Tử Châu lên trên không tức thì...

Lần này Cửu Uyên đã chịu khổ tâm, một mặt chế trái châu, một mặt luyện thủ pháp ném trái châu, cho nên khi y ném trái châu lên vừa cao đúng tám trượng không hơn không kém.

Ném trái châu lên rồi, Cữu Uyên vội đạp mạnh vào mặt đất một cái, nhẩy lui về phía sau năm trượng, rồi quay người lại nhẩy thêm cái nữa mới tới chỗ quần tà đang đứng.

Công Tôn Vi Ngã nhìn lên trên không rú kêu một tiếng rất quái dị.

Quần hùng đều giở khinh công ra nhảy lui về phía sau hơn mười trượng.

Lúc ấy Tỷ Quang Tử Châu vừa bay lên tới chỗ tám trượng đã biến hóa thành một luồng Tử quang rất đẹp mắt.

Cửu Uyên thấy quần hiệp đều biết rút lui xa như vậy mới hoài nghi sự bí mật của mình đã bị tiết lộ, trong lòng rất ngạc nhiên đưa mắt liếc nhìn Tố Mai hai lần.

Bỗng có tiếng kêu “tưng”. Đó là tiếng kêu của dây cung bắn ra.

Nghiêm Mộ Quang đã dương Kim cung lên, nhằm Tỷ Quang Tử Châu bắn luôn một mũi Xạ Dương thần tiễn.

Tuy tiễn pháp của chàng không bằng được thủ đoạn thần kỳ và siêu phàm nhập thánh của Vi Ngã nhưng trong võ lâm đương thời chưa chắc đã có người thứ hai bằng được như chàng. Như vậy, có khi nào lại bắn không trúng?

Tỷ Quang Tử Châu vừa tỏa ánh sáng rất đẹp mắt ra, liền bị Xạ Dương thần tiễn bắn trúng luôn.

Bất cứ vật gì cứng rắn đến đâu, Xạ Dương thần tiễn cũng có thể bắn thủng, huống hồ lại bắn bằng thần lực của Mộ Quang nên trái Tử châu ấy vẫn còn lơ lửng ở trên cao tám trượng đã bị thần tiễn bắn vỡ tan ngay.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa nổi lên, thoạt tiên tỷ quang bắn ra như mưa, ở trên cao đổ xuống, sau lại gây nên một luồng gió lốc thật mạnh, làm cho cát vàng ở bên dưới tạo thành một cây trụ cát thật lớn, mãi mãi mới tan rã.

Trái Tỷ Quang Tử Châu nổ một cách rất mạnh. Quần hiệp và quần tà đã tránh ra ngoài xa mười trượng. Hơn nữa, nhưng ngươi tới dự đại hội này đều là nhân vật hạng nhất trong võ lâm, ai ai cũng có nội lực rất mạnh để bảo vệ bản thân, nên không một người nào bị thương cả.

Chờ tới khi gió cát lặng, người của hai bên đều nhìn vào giữa đấu trường thì chỉ thấy cái cổng cát, do Sở Sở với Tố Mai tạo nên, là bị tổn nặng nề nhất thôi.

Lúc ấy cổng cát đã mất tích, bên dưới đã thành đất bằng.

Cửu Uyên thấy mình hao tài tốn công, mất không biết bao nhiêu tâm huyết mới chế ra được trái Tử Châu ấy, ngờ đâu lại công dã tràng xe cát như vậy. Y nản chí vô cùng, muốn bắt chước Thiên Trạch, thở dài một tiếng, xoay tay lại, vỗ mạnh vào giữa ngực một chưởng.

Nhưng tay của y chưa đập trúng ngực thì khủy tay đã tê tái, bao nhiêu kình lực đều bị một ngón tay của Tố Mai khẽ điểm một cái đã xả hết.

Cửu Uyên nhìn Tố Mai thở dài nói:

– Âm bát muội, thực không ngờ hiền muội lại là người hữu tâm như vậy.

Tố Mai biết Cửu Uyên nghi ngờ mình đã tiết lộ bí mật của y nên nàng cung kính vái chào và đáp:

– Xin nhị ca không nên tránh cứ vội, chờ đại hội này kết thúc rồi, lúc ấy tiểu muội sẽ thưa rõ sau.

Nghe thấy Tố Mai nói như vậy, Cửu Uyên chán nản cúi đầu xuống không nói năng gì cả.

Tố Mai thấy thế biết Cửu Uyên không tự tử nữa, nên nàng quay lại hỏi Tiêu Khứ Trần rằng:

– Tiêu chân nhân có còn đấu tiếp với cụ Công Tôn nữa không?

Vẫn biết đại thế đã tiêu tan, Tiêu Khứ Trần còn thị oai lực của hai pho Càn Nguyên Thần Chưởng với Ngọc Phiến Băng Cương, nên y gật đầu đáp:

– Mỗ với Tề nhị đệ chưa ra tay đấu, nên vẫn muốn...

Tề Mông biết điều hơn nên không đợi Khứ Trần nói dứt lời, đã vội xua tay gượng cười đỡ lời:

– Càn Nguyên Thần Chưởng với Ngọc Phiến Băng Cương của đại ca vẫn có thể so tài cao thấp với Công Tôn lão nhân được, còn tài hèn mọn của tiểu đệ thì quả thực không dám đem ra bêu xấu nữa.

Khứ Trần không ngờ Tề Mông lại hãi sợ thần công của đối phương như thế, liền trợn ngược đôi lông mày lên, cười khẩy nói tiếp:

– Tề nhị đệ, biết tự lượng và giữ thân như vậy cũng hay. Để một mình mỗ đi đấu với Công Tôn Vi Ngã để oai trấn quần hùng vậy.

Nói xong, y thủng thẳng đi ra giữa đầu trường, vái chào Vi Ngã cười như điên khùng, nói:

– Mỗ ra đây muốn được lãnh giáo Công Tôn một phen.

Vi Ngã cười đáp:

– Ngươi muốn tỷ thí bằng cách nào?

Vì bây giờ Khứ Trần đã biết đối thủ lợi hại như thế nào rồi, không còn thái độ vênh váo kiêu ngạo như trước nữa, trái lại y rất khiêm tốn mỉm cười đáp:

– Võ nghệ thường tục không đáng đưa ra, Khứ Trần chỉ có hai môn tuyệt kỷ là Càn Nguyên Thần Chưởng với Ngọc Phiến Băng Cương đã khổ công nghiên cứu mấy chục năm, mới dám đem ra thử thách đấy thôi.

Vi Ngã gật đầu đỡ lời:

– Được, trước hết lão phu hãy lãnh giáo Ngọc Phiến Băng Cương, xem lợi hại như thế nào đã.

Khứ Trần nhìn Vi Ngã một cái, cười khẩy nói tiếp:

– Ông già họ Công Tôn kia, người không nên đối xử với Khứ Trần này kiêu ngạo và ngông cuồng như đối xử với những người khác.

Bề ngoài trông điên điên rồ rồ, nhưng sự thực Vi Ngã rất thông minh, ông ta nghe thấy Khứ Trần nói như vậy rồi, liền để ý ngay cười giọng quái dị hỏi:

– Có phải bạn hiềm lão già này không có khí giới ở trong tay phải không?

Khứ Trần cau mày gật đầu đáp:

– Phải, thắng bại không sao hết, nhưng Khứ Trần này không muốn để cho một người nào khinh rẻ mình.

Vi Ngã mỉm cười quay đầu lại hỏi quần hiệp mượn một cái quạt giấy thường cầm ở trong tay.

Khứ Trần thấy thế dùng giọng mũi kêu “Hừ” một tiếng, giơ chiếc quạt ngọc lên cười khẩy một tiếng, nói tiếp:

– Đây là Ngọc Phiến Băng Cương của mỗ...

Không chờ y nói dứt, Vi Ngã vội xua tay cười như điên khùng đỡ lời:

– Lão phu đã biết cái quạt ấy lợi hại như thế nào rồi, người khỏi cần phải giải thích làm chi nữa.

Khứ Trần có vẻ không tin vội hỏi tiếp:

– Người bảo người đã biết Ngọc Phiến Băng Cương của mỗ lợi hại như thế nào rồi phải không?

Vi Ngã vừa cười vừa đáp:

– Cái quạt ngọc ở trong tay của người làm bằng Băng Tâm Mãnh Ngọc ở dưới đáy đầm sâu trăm trượng, ở chỗ ngọn sông Nô Giang, nó vốn dĩ có chất hàn độc rất lợi hại, nếu dùng cương phong nội lực, dồn nó ra quạt vào yếu huyệt của địch thủ, khiến kẻ địch bị giá lạnh thành băng, chết cứng ngay tại chỗ liền.

Khứ Trần thấy Vi Ngã nói không sai chút nào, trong lòng rất lấy làm kinh ngạc, nhìn lại Vi Ngã một lần, lại hỏi tiếp.

– Người thực bác học đa kiến văn, không hổ thẹn một quái kiệt nhất thời, nhưng Tiêu Khứ Trần này vẫn phải nói trước, chất hàn độc ở trong quạt của Tiêu mộ khác hẳn chất hàn độc trong Vạn Kiếp Tiên của chú Long Cửu Uyên, tha hồ trong người của bạn có chất kháng độc tố lợi hại như thế nào, cũng không thể nào tránh thoát được tai kiếp của Ngọc Phiến Băng Cương này.

Vi Ngã giơ cái quạt giấy lên, cười giọng quái dị đáp:

– Cám ơn người đã báo động trước như vậy, nhưng lão phu đã có cái quạt giấy ở trong tay, có lẽ không đến nỗi sợ Tam Tam Đắc Lộ Cửu Cửu Quy Nguyên, Thiên Cương Kiếm Pháp của người đâu.

Tiểu Hồng nghe thấy Vi Ngã nói tám chữ Tam Tam Đắc Lộ Cửu Cửu Quy Nguyên, thì hoảng sợ vô cùng.

Vì Tiểu Hồng nghe Thạch Vô Cấu có để lại một viên Cửu Hoàn Đơn giấu ở trong Thiên Tâm Trang, tại một nơi cái gì Tam Tam Đắc Lộ Cửu Cửu Quy Nguyên, nàng với Mộ Quang đã hóa danh, đi tới Thiên Tâm Trang tìm mà không thấy, kết quả không tìm thấy gì cả, ngờ đâu bây giờ lại do chính Công Tôn Vi Ngã nói ra hai câu này.

Khứ Trần nghe thấy Vi Ngã biết rõ cả diệu quyết của Thiên Cương kiếm pháp của mình. nên y không kinh hãi sao được, nhưng y vẫn cố trấn tĩnh tâm thần mỉm cười hỏi tiếp:

– Ông già Công Tôn có quạt ở trong tay, đã thể vạn kiếp cũng tiêu tán được, như vậy Khứ Trần mỗ bất đầu xin bêu xấu đây.

Vi Ngã gật đầu đáp:

– Người cứ việc ra tay đi, lão phu đang đợi chờ để được nếm mùi Ngọc Phiến Băng Cương đây.

Khứ Trần mở cái quạt ngọc ra kêu đánh “soạt” một cái, nhìn Vi Ngã, rồi từ từ tiến lên.

Vi Ngã để cho đối phương tha hồ chạy quanh mình, mà vẫn đứng yên không cử động chút nào.

Khứ Trần chạy vòng quanh một hồi và đã vận công lực lên tới mức độ tương đương rồi, y mới khua động cây quạt, nhằm Vi Ngã tấn công tới.

Phiến pháp này của y rất đặc biệt, thoạt tiên y quạt sang bên trái ba cái, rồi lại quạt sang bên phải ba cái, sau cùng mới quạt vào người Vi Ngã ba cái.

Vi Ngã vẫn mỉm cười đứng yên không cử động, chờ Khứ Trần quạt xong ba cái với ba là chín cái, ông ta mới giơ quạt giấy lên quạt lại đối phương một cái.

Khứ Trần tự thị tuyệt học độc đáo của mình, đã gọi là Ngọc Phiến Băng Cương, thì tất nhiên hơi lạnh của cái quạt ngọc đưa ra phải giá lạnh như băng, ngờ đâu y quạt xong chín cái, không những không thấy cương phong kình khí dồn ra, mà cả người của Công Tôn Vi Ngã cũng không giá lạnh chút nào.

Trái lại quạt giấy của Vi Ngã quạt lại đối phương cũng thế, không thấy có một chút oai lực nào hết.

Quần tà với quần hiệp đứng ở quanh đó, thấy thế đều ngạc nhiên vô cùng.

Khứ Trần lại giơ quạt lên quạt Vi Ngã lần thứ hai. Lần này dáng điệu quạt hơi khác, nhưng con số vẫn là ba với ba thành chín.

Lần thứ nhất y quạt trái trước, phải sau, rồi mới đến chính giữa, nhưng lần này thì y quạt trên và dưới, rồi đến giữa, chứ không quạt tả hữu nữa.

Vi Ngã cũng như lần trước, giơ quạt giấy lên, quạt lại một cái thôi.

Gió quạt của hai người đều chậm chạp và nhu hòa, không có vẻ gì lợi hại hết..

Tuy quần hào phó hội biết bên trong thế nào cũng có sự huyền diệu gì, nhưng không sao trông thấy rõ, nên ai nấy chỉ đứng yên để xem thôi, chứ không dám thì thầm bàn tán nửa lời.

Chỉ trong nháy mắt, Khứ Trần đã quạt Vi Ngã chín lần và tức là cái quạt ngọc đặc chế của y đã vừa quạt đúng chín lần chín, tám mươi mốt cái rồi.

Còn Công Tôn Vi Ngã, thì chỉ quạt lại đối phương có chín cái thôi.

Khứ Trần vì thấy Ngọc Phiến Băng Cương của mình là một môn tuyệt học thượng thừa, bây giờ mình đã quạt tám mươi mốt cái, khiến chung quanh và trên dưới của Vi Ngã, đã bị kình khí giá lạnh của mình bao trùm rồi, như vậy không khác gì đã khiến Vi Ngã như bị giam trong một khối băng vô hình và giá lạnh không thể tưởng tượng được. Y liền nghĩ bụng:

“Bây giờ ta chỉ cần vận chân khí,. phát động diệu dụng của Ngọc Phiến Băng Cương, khiến vô hình biến thành hữu hình và khiến khắp mình mẩy của đối phương biến thành băng chết cứng ngay tại chỗ”.

Nghĩ tới đó, y rất đắc chí tủm tỉm cười, thâu quạt lại đứng yên.

Vi Ngã làm như không biết gì, cười giọng quái dị hỏi tiếp:

– Tiêu chân nhân đã sử dụng xong Tam Tam Đắc Lộ Cửu Cửu Quy Nguyên Thiên Cương kiếm pháp chưa?

Khứ Trần vừa cười vừa gật đầu đáp:

– Mỗ đã quạt xong tám mươi mốt cái rồi.

Vi Ngã cười giọng quái dị nói tiếp:

– Ngươi đã giở hết Phiến pháp ra rồi, nhưng mỗ chả thấy lợi hại chút nào.

Khứ Trần cười khẩy đáp:

– Ngọc Băng Phiến Cương của Mỗ đã tạo thành một cái kho băng vô hình ở quanh người của bạn rồi, nghĩa là hiện giờ bạn đang nằm ở trong cái kho băng của Khứ Trần này rồi.

Vi Ngã lắc đầu cười như điên như khùng nói tiếp:

– Lão phu không tin, nếu bị sa vào trong kho băng, tại sao không thấy giá lạnh gì cả và chân tay vẫn chuyển động được như thường thế này?

Khứ Trần cười ha hả đáp:

– Vì mỗ chưa giở oai lực vô hình của Ngọc Phiến Băng Cương, khiến nó thành hữu hình, nên bạn mới chưa cảm giác giá lạnh là thế.

Vi Ngã lớn tiếng nói tiếp:

– Lão phu rất muốn được thử thách xem mùi vị của kho giá lạnh, người mau mau giở diệu dụng của Ngọc Phiến Băng Cương khiến vô hình thành hữu hình đi.

Khứ Trần thất cười đỡ lời:

– Cớ khó khăn gì đâu, bạn chỉ cần hít mạnh không khí một cái là biết lọi hại ngay.

Lời nói này của y rất độc đáo và cũng đầy ý nghĩ châm biếm, vì lúc này xung quanh người của Vi Ngã không có vật gì cả, nếu bảo ông ta hít mạnh một hơi chân khí sẽ chết cứng tức thì.

Công Tôn Vi Ngã có biết đâu diệu dụng lợi hại đó của đối phương, liền há mồm hít mạnh một hơi chân khí.

Khứ Trần tủm tỉm cười, lẳng lặng xem sự biến hóa nhưng mọi người thấy y đang tươi cười bỗng im ngay, vì Vi Ngã hít một hơi chân khí mà không có vẻ bị giá lạnh gì hết.

Khứ Trần đang kinh ngạc, Vi Ngã cười ha hả, múa tay chân nói:.

– Tiêu chân nhân, lão phu đã nghe lời, hít một hơi chân khí, chỉ thấy chân khí xuyên qua Cửu cung lôi phủ, mười hai tầng lầu phía trên, lên tới thượng cái nệ hoàn, phía dưới xuống đơn điền huyệt hải, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu chứ không cảm thấy một cảm giác gì mình đang ở trong băng thiên tuyết giá gì cả.

Khứ Trần biết Công Tôn Vi Ngã đã rõ Ngọc Phiến Băng Cương của mình và đã ngấm ngầm dùng tuyệt học làm tiêu tan.

Y nghĩ bụng:

“Ta đã nói trước mặt mọi người mà bây giờ không làm gì được đối phương, thực là hồ thẹn”...

Lão là người hiếu cường và rất kiêu ngạo, trong lúc lúc xấu hổ mất sĩ diện khi nào lại để yên cho đối phương.

Lão cười khẩy hít một luồng chân khí mạnh.

Khứ Trần muốn giở thủ đoạn ác độc vận mười hai thành Càn Nguyên thần chưởng tấn công lén Vi Ngã.

Nhưng chuyện quái dị lại xảy ra.

Khứ Trần nhấc mép cười, nhưng tiếng cười chưa dứt mồm của y vẫn liên miên bất tuyệt, xung quanh người y một làn xương mù trắng lờ lờ xuất hiện, càng lúc càng rõ rệt.

Tiết trời tại Bạch Long Đôi, dường như cũng đột nhiên thay đổi, trời tiết thanh minh mát mẻ bỗng giá lạnh như tiết đông, khiến ai cũng run cầm cập.

Bấy giờ quần hiệp với quần tà mới biết, kho băng vô hình của Khứ Trần tạo nên chưa bị Vi Ngã phá tan mà chỉ bị ông ta dùng quạt giấy thường quạt bay trở lại Như thế hơi lạnh đó nghênh tụ trước, sau và xung quanh người của Khứ Trần.

Trận đấu huyền công và mưu trí đã phân thắng bại.

Kết quả Khứ Trần hại người hóa hại mình, bị giam giữ trong làn sương mù giá lạnh từ vô hình thành hữu hình.

Vi Ngã rú lên một tiếng thật dài và phun ra một luồng bạch quang. Luồng bạch quang ấy phá tan làn sương mù đang bao kín người Khứ Trần.

Lúc ấy mọi người mới trông thấy rõ Khứ Trần khắp mình mẩy bao phủ một màn băng mỏng.

Vi Ngã thở dài:

– Trời tác nghiệp còn có thể cứu vãn, người tác nghiệp không thể cứu nổi, bây giờ lão phu muốn cứu ngươi nhưng tiếc thay người của ngươi đã đóng thành băng, sao mà cứu ngươi thoát chế được.

Tề Mông và Chấn Vũ vội song song chạy lại, muốn phá tan màn băng cứu chữa Khứ Trần.

Đột nhiên có giọng thánh thót quát:

– Các người muốn cứu Tiêu chân nhân, chớ nên đụng chạm vào người ông ta.

Mọi người đều đưa mắt nhìn.

Cách đó chừng hai trượng, có một nam hai nữ trông thần thái thực tiên phong đạo cốt.

Một người mỹ phụ áo đỏ, tay dắt một con lạc đà to lớn. ba người này tới đột ngột, mọi người mải xem trận đấu nên không ai biết họ từ đâu tới cả.

Lệnh Hồ Sở Sở nhìn mỹ phụ áo trong trông như tiên nữ cười nũng nịu:

– Thạnh Vô Sầu tỷ tỷ mới tới đấy à? Tiểu muội nhớ tỷ tỷ quá.

Mỹ phụ áo đỏ buông con lạc đà chạy ngã vào lòng Thôi Ngọc nức nở khóc.

Thì ra ba người đó là ba vợ chồng Thạch Quần Bình, Thạch Vô Sầu và Hứa Linh Sa.

Vô Sầu không kịp hàn huyên với Sở Sở, vội đi tới trước mặt Vi Ngã cung kính chào, nói:

– Vô Sầu thừa lệnh tỷ tỷ tới đây xin Công Tôn tiền bối tha chết cho Tiêu Khứ Trần...

Không đợi chờ Vô Sầu nói dứt lời, Vi Ngã đã cười ha hả đỡ lời:

– Thạch phu nhân khiêm tốn quá, lão phu có muốn giết Khứ Trần đâu, đó là y dùng Càn Nguyên thần chưởng ngấm ngầm tấn công lão phu và hút quá nhiều vô hình băng cương vào, nhưng bây giờ muốn cứu y, chi e phải tốn rất nhiều hơi sức, trừ phi phu nhân có đem theo linh dược khởi tử hồi sinh.

Vô Sầu gật đầu vừa cười vừa đỡ lời:

– Tiểu bối có đem theo một viên Cửu Hoàn đơn với năm mươi cân Khảm Ly Hỏa tửu.

Vi Ngã mỉm cười, nói tiếp:

– Có hai vật này tất nhiên có thể cứu y thoát chết được, xin mời Thạch phu nhân lấy năm mươi cân rượu Khảm ly ra để lão phu phải kiếm thêm sáu người có công lực cao siêu phụ giúp thêm mới được.

Ông ta nói tới đó, chỉ Tề Mông, Chần Vũ, Mộ Quang, Nguyên Đào, Sở Sở và Tố Mai sáu người rồi mỉm cười nói tiếp:

– Sáu vị giúp già một tay thì mới có thể chữa cho Khứ Trần thoát chết được.

Mộ Quang, Nguyên Đào, Sở Sở, Tố Mai tất nhiên vâng lời ngay, còn Tề Mông với Chân Vũ thấy ông ta cứu chữa cho nghĩa huynh của mình thì khi nào lại từ chối, nên cả hai vội chắp tay vái chào và hỏi lại:

– Xin hỏi cụ Công Tôn muốn anh em tại hạ cứu giúp như thế nào?

Vi Ngã chỉ cái túi da đựng rượu Khảm Ly mà Quân Bình với Linh Sa vừa đem ở trên lưng lạc đà xuống, vừa cười vừa nói tiếp:

– Sáu vị vận nội gia Khảm Ly chân khí, dùng tay đè vào cái túi da kia cách túi truyền công làm cho rượu ở trong đó sôi lên, không được gián đoạn, nhưng khi nào bắt đầu thấy nóng thì phải báo tin cho lão phu biết ngay.

Tề Mông gật đầu lia lịa, vội cùng Chấn Vũ với Mộ Quang các người nghênh tụ Khảm Ly chân khí làm cho rượu ở trong túi nóng dần.

Khi thấy rượu ở trong túi đã hơi nóng Mộ Quang vội nói với Vi Ngã rằng:

– Rượu đã ấm, có thể sử dụng được rồi cụ ạ.

Vi Ngã nghe nói chỉ tay vào cái túi da đựng rượu, cách không chỉ tay vào cái túi ấy khẽ điểm một cái.

Cái túi da bị điểm thủng một lỗ nhỏ, Khảm Ly hỏa tửu ở trong cái túi da đã hóa thành một vòi rượu bao trùm khắp mình mẩy Ngọc Phiến chân nhân.

Khứ Trần đã bị sương mù rượu bao trùm, làn băng mỏng bao bọc ở bên ngoài liền tan rã ngay.

Sáu hảo thủ của võ lâm đương thời cứ tiếp tục đồn Khảm Ly chân khí với Thuần Dương chân hỏa sang cái túi da, đến sương mù rượu bao trùm Khứ Trần càng lúc càng nóng hổi.

Làn băng mỏng đá tan hết, sương mù rượu đã làm ướt đẫm cả quần áo của Khứ Trần và còn có khói bốc lên nữa là khác.

Vi Ngã đưa mắt nhìn Vô Sầu tủm tỉm cười. Thấy thế Võ Sầu hiểu ý ngay, vội móc túi lấy viên Cửu Hoàn đơn ra đưa cho ông ta.

Vi Ngã đợi chờ năm mươi cân rượu Khảm Ly hóa hành sương mù rượu hết mới từ từ đi tới cạnh Khứ Trần nhét luôn viên thuộc Cửu Hoàn đơn vào mồm y.

Khi rượu Khảm Ly đã hóa thành sương mù rượu hết thì Vi Ngã giơ ngay bàn tay phải lên dí ngay vào yếu huyệt ở trên xương sống của Khứ Trần.

Lúc ấy khắp mình mẩy của Khứ Trần đã bị rượu làm ướt hết nhưng khi bàn tay phải của Vi Ngã đè vào sống lưng của y không lâu thì khắp mình mẩy y lại có một làn khói nhẹ bốc lên.

Hơn tiếng đồng hồ sau mọi người đã thấy Vi Ngã tủm tỉm cười và thâu hồi bàn tay phải luôn.

Quần áo của Khứ Trần bỗng khô ran và khắp mình mẩy của y không còn một tý dấu vết rượu nữa, nhưng đầu tóc và trong quần áo vẫn còn mùi thơm của rượu tỏa ra.

Quần hùng ở Bạch Long Đôi thấy Khứ Trần chết đi sống lại, đang nhìn nhau mỉm cười thì bỗng thấy hai mắt của y lại ươn ướt.

Đó không phải là rượu ở trên má của y chưa khô mà lại là nước mắt đang ở hai mắt của y nhỏ ròng xuống. Đó là anh hùng lệ? Là thương tâm lệ? Là nước mắt cảm động? Hay là nước mất hổ thẹn và sợ sệt? Điều này không ai có thể biết rõ, chỉ có một mình y hiểu biết thôi.

Vi Ngã thấy thế vỗ vai y, cười ha hả nói:

– Vết ám che lấp linh minh đã hóa thành hai dòng tình lệ chảy ra như thế, thật là mừng cho Tiêu đạo huynh từ nay trở đi có thể tự do tự tại rồi.

Khứ Trần trợn mắt cười, lấy tay áo lau chùi nước mắt rồi chắp tay cung kính vái Vi Ngã một lạy.

Y vái lạy Vi Ngã xong thì Vô Sầu cũng tiến lên vái chào Khứ Trần.

Vừa rồi tuy Khứ Trần bị giá lạnh cứng như một thoi đá nhưng vẫn chưa mất hết tri giác, tai mắt vẫn còn nghe thấy và trông thấy, nên y đã nghe ra vợ chồng Thạch Quân Bình thừa lệnh Thạch Vô Cấu đem Cửu Hoàn đơn với Khảm Ly tửu tới cứu mình, nên y gượng cười hỏi Vô Sầu rằng:

– Thạch nhị muội, cám ơn nhị muội không quản ngại đường xá xa xôi, đã đem linh dược hãn thế tới đây cứu ngu huynh. Không ngờ đại muội vẫn còn nhớ tới ngu huynh mà tặng cho một viên Cửu Hoàn Đơn như vậy.

Vô Sầu mỉm cười đáp:

– Một ngày tương giao là bạn suốt đời. Có khi nào đại tỷ lại quên được Tiêu đại ca. Ngoài Cửu Hoàn Đơn với Khảm Ly tửu ra, đại tỷ còn sai tiểu muội đem tới một vật quý báu hơn thế nữa để tặng cho đại ca.

Khứ Trần nghe nói liền hớn hở, vội hỏi tiếp:

– Vật quý báu gì thế? Sao nhị muội không đưa ngay cho ngu huynh xem?

Vố Sầu thò tay vào túi lấy một tờ giấy ra, vẻ mặt hớn hở đưa ngay cho Khứ Trần.

Khứ Trần đỡ lấy tờ giấy ấy, thấy là một bài thơ chữ viết rất xinh đẹp và viết như sau:

“Nhập đạo đoản tụ bất nhiễm trần Tòng phong thủy nguyệt tĩnh tu chân Ngọc phiến năng phao tình nhược cựu Tây Côn Lôn đỉnh chứng tiên nhân” Tạm dịch:

“Theo đạo phải giữ lòng đoan chính Tiết thanh cao không dính bụi trần Gió thông trăng nước lâng lâng Tĩnh tu mới đạt được chân lý này Quạt kia vứt bỏ liền tay Mối tình xưa cũ từ đây nối liền Côn Lôn đỉnh núi đi lên Lòng ai sẽ thấy nhân duyên kiếp nào” Câu thơ cuối cùng Vô Cấu đã tỏ ý cho Khứ Trần được nối lại duyên cũ, nên đọc xong bài thơ đó, Khứ Trần mừng rỡ đứng đờ người ra như tượng gỗ.

Vô Sầu thấy thế tức cười và lớn tiếng hỏi tiếp:

– Tiêu đại ca đã đọc kỹ những chữ viết ở trong đó đã xong chưa?

Khứ Trần gật đầu, cả cười, vội chắp tay vái chào quần hùng một vòng, rồi lớn tiếng nói:

– Từ nay trở đi Tiêu Khứ Trần này sẽ Khứ Trần thật sự, vĩnh viễn đoạn tuyệt mọi ân oán của giang hồ, mà phải đi Tây Côn Luân ngay.

Nói xong y định quay người đi luôn thì Vô Sầu đã cười và nói tiếp:

– Tiêu đại ca hãy khoan đã, tiểu muội còn một việc này chưa làm xong.

Khứ Trần ngừng bước vừa cười hỏi lại:

– Thạch nhị muội còn việc gì muốn nói nữa? Ngu huynh đã quyết không bao giờ can thiệp và hỏi han đến một việc trần tục nào nữa.

Vô Sầu tủm tỉm cười, nói tiếp:

– Như vậy linh minh của đại ca vẫn chưa hoàn toàn sáng suốt nên chỉ trông thấy câu “Tây Côn Luân đỉnh chứng tiên nhân” chứ không để ý tới câu “Ngọc phiến năng phao tình nhược cựu”. Đại tỷ còn có dặn thêm hai câu như sau là nếu đại ca không chịu vứt bỏ chiếc quạt ngọc đi thì đừng có đi Tây Côn Luân làm chi nữa.

Khứ Trần nghe nói mặt hơi đỏ, nhìn chiếc quạt ngọc ở trong tay, rồi bỗng mỉm cười đáp:

– Vứt quạt đi vẫn chưa tỏ rõ sự quả quyết. Đã thế, cái quạt này ngu huynh vẫn cho là rất lợi hại, nhưng sự thật đối với người sành điệu thì thật không đáng một cái cười, mà hủy nó ngay ở trước mặt nhị muội cho mà coi.

Nói xong y chập hai tay lại, cái quạt ngọc đã vụn ra thành cám. Y giơ tay lên chào quần hùng rồi nhẹ nhàng đi luôn, trông như một vị địa tiên vậy.

Lúc ấy Âm Tố Mai thuyết đại nghĩa một hồi cho quần tà hay, quần tà cũng biết võ công Vi Ngã, Mộ Quang, Nguyên Đào, Sở Sở các người đều vô địch, nếu người ta không có ý nhường nhịn thì bọn mình đã bị đánh chết hết, cho nên ai nấy đều biết rõ lợi hại và hổ thẹn cúi đầu xuống không còn hùng tâm như trước nữa.

Sát khí đang bao trùm ở Bạch Long Đôi đã biến thành một cảnh tượng yên tĩnh, nhưng đột nhiên có tiếng khóc lóc phá tan bầu không khí vui tươi ấy đi.

Thì ra tiếng khóc lóc ấy là tiếng khóc của Mộ Quang, vì chàng thấy đại hội Bạch Long Đôi đã kết liễu liền lấy là thư mật của sư phụ bóc ra xem. Không xem còn khá, sau khi đọc xong lá thư chàng mới biết ân sư vun đắp cho mình, đã tận lực mà chết ở trong Huyết Hà U Cốc rồi, nghĩ đến ơn đức của ân sư chàng đau lòng không khóc lóc sao được?

Sở Sở, Tố Mai thấy chồng mình khóc không hiểu tại sao, vội chạy lại vừa an ủi vừa ngạc nhiên hỏi “tại sao”.

Công Tôn Vi Ngã các người cũng vội chạy lại hỏi thăm mới biết rõ nguyên nhân.

Vi Ngã liền an ủi Mộ Quang rằng:

– Tuyệt nghệ của lão đệ đã thành công, Lãnh Trúc tiên sinh đã toại tâm nguyện, tất nhiên thể nào cũng ngậm cười ở trên trời. Từ nay trở đi lão đệ chỉ cần chủ trì chánh nghĩa làm rạng rỡ sư môn, an ủi được vong linh của tôn sư ở trên trời rồi, hà tất lão đệ phải đau lòng khóc lóc như thế.

Mộ Quang thấy quần hùng khuyên như vậy nín khóc, nhưng hai hàng lệ vẫn còn nhỏ giọt hai bên má.

Vi Ngã cầm cây sáo ngọc nhét vào tay chàng, cười ha hả nói tiếp:

– Nghiêm lão đệ biệt hiệu là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ, nhưng vừa rồi lão đệ chỉ mới biểu diễn có hai lần Kim Cung với Thần Kiếm thôi, chứ còn Ngọc Địch chưa biểu diễn. Vậy bây giờ hãy biểu diễn cho lão phu xem thử?

Mộ Quang thấy đại hội đã kết liễu, Công Tôn Vi Ngã lại bảo mình giở Đảng Ma Địch Âm ra, rất ngạc nhiên vội hỏi:

– Thưa cụ...

Không để cho chàng nói thêm, Vi Ngã đã vội xua tay nói tiếp:

– Nghiêm lão đệ, không phải lão phu bảo lão đệ dùng tiếng sáo khắc địch, mà chỉ bảo lão đệ thổi một bài ca để kết thúc trận đấu ngày hôm nay thôi.

Mộ Quang kêu “Ồ” một tiếng, đưa cây sáo lên miệng và hỏi tiếp:

– Cụ bảo tiểu bối thổi bản ca gì?

Vi Ngã cười ha hả đáp:

– Lúc này đang là Tết Thanh Minh, lão phu lại mỏi mệt và muốn uống rượu, vậy lão đệ thổi một bài “Xuân Nhật Túy Khởi” của Lý Thái Bạch đi.

Thế rồi Mộ Quang thổi, Công Tôn Vi Ngã ca.

Công Tôn Vi Ngã với Mộ Quang làm như thế là có thâm ý, trong tiếng ca và tiếng sáo có bao hàm Vô Thượng thần công khiến quần hùng với quần tà có mặt tại đó nghe xong đã bị tiếng sáo và tiếng ca rửa sạch hết hờn niệm và lòng tham.

Dưới ánh sáng trăng, trong tiếng ca tiếng sáo, quần hùng của tam sơn ngũ nhạc đều hớn hở tươi cười giơ tay lên chào và lần lượt giải tán.

Trên Bạch Long Đôi, ngoài Ngọ Môn Quan, tuy trận mưa máu gió tanh đã hóa hành tường khí, nhưng trên giang hồ đời nào cũng có anh hùng xuất hiện. Vì thế mấy chục năm sau, tứ hải bát hoang lại ban bố đầy đao quang kiếm ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui