Nhìn đan điền mới toanh đang rỗng tuếch, Diệp Đông chợt nảy ra ý tưởng, tại sao mình không thử tu luyện tiếp cảnh giới Linh Ấn nhỉ? Trước mắt, mặc dù vết thương của mình đã khỏi hẳn nhưng thành quả khổ luyện trong mười năm đã không còn. Bây giờ trạng thái của hắn tương đương lúc sáu tuổi, điều này khiến hắn cảm thấy rất không cam lòng!
Nghĩ là làm, một luồng linh khí được Diệp Đông chủ động thúc đẩy vào đan điền, sau khi đan điền đạt đến trạng thái bão hòa, Diệp Đông bắt đầu nén linh khí dựa theo công pháp tu luyện từ nhỏ.
Cái gọi là linh ấn chính là lặp đi lặp lại quá trình nén linh khí để hòa làm một thể với đan điền, khắc ấn trên đan điền!
Bởi vì linh khí thực sự quá nồng đậm nên quá trình áp súc khó khăn hơn trước rất nhiều, sau khi vất vả nén linh khí thành một khối nhỏ như quả cam, dù hắn có làm thế nào đi nữa cũng không thể biến nó nhỏ lại được.
Ngay khi Diệp Đông định từ bỏ, suy nghĩ vừa lóe lên, tâm quyết "Huyết Hải Chiến Thiên Đạo" cũng xuất hiện theo đó.
Tức thì, một sức mạnh khổng lồ mà Diệp Đông cũng không biết nguồn gốc từ đâu chợt xuất hiện. Khối linh khí to bằng quả cam kia không hề có sức chống cự trước sức mạnh khổng lồ này, trong phút chốc đã bị khắc thành ấn rất sâu trên đan điền!
Sức mạnh quá khủng khiếp, chiều sâu của linh ấn này vượt xa linh ấn nhất trọng mà lúc trước Diệp Đông khắc!
Linh ấn được khắc càng sâu đồng nghĩa rằng khả năng hấp thụ và dự trữ linh khí càng nhiều, đương nhiên, thực lực cũng càng cao.
Kết quả khiến Diệp Đông vui mừng không sao tả xiết. hắn bắt đầu hứng khởi ngưng tụ linh ấn nhị trọng.
Khi màn đêm dần buông xuống, cuối cùng Diệp Đông cũng dừng ngưng tụ linh ấn, không phải hắn mệt mỏi mà là vì hắn không dám!
Bây giờ, bên trong đan điền của hắn có linh ấn lục trọng, mỗi một bậc linh ấn đều khảm rất sâu vào đan điền.
Phải biết rằng, lúc trước Diệp Đông tu luyện linh ấn lục trọng mất đến mười năm!
Mà bây giờ, Diệp Đông mới bắt đầu ngưng tụ linh ấn lại từ đầu, nhưng chỉ mất chưa đến ba canh giờ đã đạt được thành quả mà đáng lẽ phải mất mười năm mới có được.
Mười năm!
Ba canh giờ!
Sự chênh lệch giữa hai khoảng thời gian thực sự như trời với đất!
Tốc độ nhanh đến thế, đừng nói là chính tai nghe, mà sợ rằng còn không có ai dám nghĩ đến chuyện không tưởng như vậy!
Diệp Đông thật sự không dám ngưng tụ linh ấn nữa, mặc dù hắn cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục ngưng tụ, chỉ sợ mình sẽ có thể ngưng tụ được linh ấn thập trọng!
Tu hành là cái làm gì chắc cái đó, là quá trình nâng cao lên theo từng bước. Nếu quá trình này diễn ra quá nhanh sẽ không phải chuyện tốt, cho nên Diệp Đông quyết định dừng lại, đợi mấy ngày nữa xem có tác dụng phụ gì không rồi hẵng tính tiếp.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hắn mở to mắt, Diệp Đông không biết cảm xúc của bản thân là vui mừng hay lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thực sự tu luyện "Huyết Hải Chiến Thiên Đạo". Hắn cũng không biết nếu cứ tu luyện thế này sẽ ra sao, nhưng hắn chắc một điều, đó là ngoài mình ra, không thể để có bất kỳ ai được biết đến sự tồn tại của công pháp này.
Người tài thường mang vạ, Diệp gia cũng vì có một cuốn "Tinh Vân Quyết" mà dẫn tới sự ngấp nghé của điện Diêm La. Nếu để cho người khác biết đến "Huyết Hải Chiến Thiên Đạo" thì sợ rằng sẽ dấy lên lòng tham của toàn bộ giới tu hành!
Diệp Đông điều chỉnh lại tâm trạng, vội vàng xuống núi về Diệp gia, trước mắt hắn vẫn không thể để người khác biết chuyện mình đã khôi phục và nhảy vọt tu vi!
Lúc này đang là giờ cơm tối, bởi vì hôm nay Diệp Đông tỉnh lại nên Diệp Nguyên Quân - người vốn rất ít khi ăn cơm cùng cháu chắt cũng đến nhà ăn.
Khi Diệp Đông bước vào, Diệp Nguyên Quân lập tức gọi hắn lại: "Đông Nhi, ngồi bên cạnh gia gia đi!"
Diệp gia có tôn ti trật tự rất nghiêm ngặt, Diệp Nguyên Quân là gia chủ, ngoài những người đời thứ hai của Diệp gia, trong con cháu đời thứ ba chỉ có đại ca của Diệp Đông, cũng là nhi tử của đại bá Diệp Đông, người có linh ấn thất trọng - Diệp Danh mới được hưởng vinh hạnh đặc biệt này.
Càng lên cao càng khó tu luyện linh ấn, trước mười tám tuổi có thể tu luyện được linh ấn lục trọng là đã coi như thành tích rất vượt trội rồi, mà Diệp Danh đạt đến linh ấn lục trọng năm mười tám tuổi, tu luyện trong hai năm đạt linh ấn thất trọng, nhưng nếu muốn tiếp tục tu luyện linh ấn bát trọng thì sợ rằng cũng mất đến chục năm.
Khi nghe thấy gia gia chào hỏi, Diệp Đông thoáng sửng sốt rồi yên lặng đến chỗ ngồi vốn thuộc về phụ thân mình.
Nếu như là trước đây, Diệp Đông có thể ngồi vào bàn ăn này, những người khác trong Diệp gia cũng sẽ không gì dị nghị, dù sao hắn cũng là hi vọng của Diệp gia. Nhưng bây giờ Diệp Đông đã là một kẻ tàn phế không thể tu hành, đối với sự sắp xếp của Diệp Nguyên Quân, một số người cảm thấy bất mãn, mặc dù không nói ra khỏi miệng nhưng trên mặt lại lộ vẻ đùa cợt.
Diệp Nguyên Quân nhìn quanh đám người với ánh mắt nghiêm nghị, dừng lại ở chỗ đại nhi tử Diệp Vân Thiên của mình: "Vân Thiên, năm nay Diệp gia có thể huy động được bao nhiêu tiền?"
Diệp Nguyên Quân có tổng cộng ba nhi tử, mỗi người đều có chức vụ riêng của mình, Diệp Vân Thiên phụ trách quản lý việc làm ăn và tiền bạc của gia tộc.
Diệp Vân Thiên nhẩm tính rồi đáp: "Cha, có khoảng năm mươi vạn!"
Một đồng có thể mua một cái bánh bao, một trăm đồng là một lượng bạc, năm mươi vạn chính là năm ngàn lượng bạc.
"Như đến cuối năm ngoái thì phải chi khoảng bao nhiêu cho việc sinh hoạt hàng ngày của Diệp gia?"
"Dư dả chút thì hai mươi vạn, túng quẫn chút thì mười vạn cũng tạm chi tiêu!"
"Được, để lại mười hai vạn đồng làm tiền chi tiêu năm nay của gia tộc, còn lại đưa hết cho ta!"
Lão tam Diệp Vân Đằng không hiểu bèn hỏi: "Cha, sao cha bỗng cầm nhiều tiền như vậy làm gì?
"Ta phải đi ra ngoài một chuyến, xem có cách nào chữa được đan điền cho Đông Nhi hay không!"
Ông vừa dứt lời, toàn bộ nhà ăn đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đổ dồn vào chỗ Diệp Đông!
Lấy cái giá toàn bộ gia tộc phải sống túng quẫn để chữa trị đan điền cho Diệp Đông, chuyện này khiến rất nhiều người thường ngày hay ghen tị với Diệp Đông cảm thấy bất mãn vô cùng!
Những người này cầm đầu là tam thúc Diệp Đông - Diệp Vân Đằng, nhưng bất mãn thì bất mãn, trong toàn bộ Diệp gia, lời của lão gia tử chẳng khác nào thánh chỉ, vốn dĩ không ai dám chống lại lời ông, huống chi còn đang ở trước mặt mọi người, cho nên bọn họ chỉ có thể trừng mắt Diệp Đông đầy căm thù.
"Do cái tên phá của nhà ngươi mà ra cả, chỉ cần đợi một thời gian nữa là được, nhưng ngươi cứ nhất quyết phải tự hành động lung tung, hành mình chưa đủ còn liên lụy khiến bọn ta phải chịu khổ theo ngươi. Hừ, ta thấy cả đời này ngươi cũng chỉ là phế vật, còn đòi chữa trị đan điền, có mà nằm mơ đi!"
Đại nhi tử Diệp Long của Diệp Vân Đằng thầm nguyền rủa ca ca mình trong lòng.
Thật ra thiên phú của Diệp Long cũng không tệ, năm mười lăm tuổi đã đạt đến linh ấn ngũ trọng, nếu có thể tu luyện được lục trọng trước năm mười tám tuổi thì sau này cũng có thể gánh vác đỡ đần gia tộc. Tuy nhiên vì có sự tồn tại như mặt trời của Diệp Đông nên đã lu mờ ánh sáng của hắn ta, điều này khiến hắn ta căm hận Diệp Đông vô cùng.
Lúc này, điều làm mọi người bất ngờ nhất là Diệp Đông lại mở miệng nói: "Gia gia, chuyện này do cháu tự làm tự chịu, sao có thể để cả gia tộc chịu liên luỵ theo cháu. Cứ để cháu tự tu hành thử xem sao, xem có chữa được đan điền hay không!"