Ăn xong bữa sáng, ta quay trở lại phòng của ta và Nhược Ảnh tỷ, kéo tỷ ấy đi đến vườn đào
sau phòng mẫu thân. Vừa đi ta vừa kể về sự kiện trọng đại vừa rồi, ta
nghĩ cần phải mở đại tiệc để tuyên bố với mọi người cùng vạn vật trong
sơn cốc... Rằng từ nay, Bạch Nhược Ca ta đã có mẫu thân rồi!
Đứng ở bên ngoài đào viên, một âm thanh trác tuyệt như xuyên qua tầng
tầng lớp lớp hoa đào truyền vào tai ta. Ta và Ảnh tỷ khẽ khàng bước đến, im lặng lắng nghe.
Âm thanh này khác xa so với những nhạc cụ
sư phụ từng dạy nhưng lại như kết hợp tất cả các loại đó. Lúc thì ví von như tiếng sáo, khi lại trầm ấm tựa tiếng tiêu, mạnh mẽ như tiếng trống, còn ẩn chứa sự thánh khiết của đàn tỳ bà và đàn nhị. Đây chính là âm
thanh của cổ cầm mà mẫu thân đã nói ư?
Cả ta và Ảnh tỷ đều
không khỏi ngỡ ngàng, chìm đắm vào nó. Thế nhưng nếu lắng nghe kĩ thì
trong tiếng đàn chứa đựng một sự bi ai không thể diễn tả bằng lời, chỉ
có thể mượn tiếng đàn để gửi gắm nỗi niềm. Kì lạ, mẫu thân nên đàn những giai điệu vui vẻ thì đúng hơn, tại sao lại đàn một khúc nhạc sầu thảm,
bi thương như thế này?
Thân ảnh mẫu thân ngồi trước cổ cầm,
mỏng manh như cánh hoa đào, như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ khiến thân thể người bay theo gió, ta đột nhiên cảm giác một ngày nào
đó người sẽ rời xa ta. Tiếng đàn bỗng nhiên ngưng bặt, không phải vì mẫu thân thôi đánh mà là vì một sợi dây đàn đã bị đứt.
Ta và Nhược Ảnh tỷ khoan thai bước đến, Ảnh tỷ lên tiếng đầu tiên:
"Tình cô cô, không ngờ cầm nghệ của người cao siêu đến vậy! đây là nhạc cụ
gì? Vừa lạ vừa độc đáo, lại phát ra âm thanh hay tuyệt diệu!"
Mẫu thân cười hiền hòa: "Đây là cổ cầm sư phụ các con tự tay làm cho ta
cách đây cũng gần hai mươi năm rồi. Lâu rồi ta không đánh nên mới lên âm cao đã gãy đứt dây đàn. Haiz..."
"Không phải do người đâu mẫu
thân." Ta chỉ vào mép đàn chỗ gắn dây. "Cây đàn được cất gần hai mươi
năm, chỗ này đã bị mối ăn đến mục rồi. Sư phụ cũng thật là... không biết bảo quản đồ vật gì hết."
Ta vừa dứt lời, giọng nói cảnh cáo của sư phụ cũng vang lên: "Ai đang nói xấu ta đó?"
Nhìn qua, ta thấy sư phụ chầm chậm bước đến, trên tay còn ôm một cây
đàn tương tự như cái mẫu thân vừa gãy, nhưng cái kia mới và đẹp hơn
nhiều.
Ta cười ha hả nói: "Sư phụ, đồ nhi đang khen người. Quả
là sư phụ rất tâm lý, biết cây cổ cầm cũ đã mục nát liền làm một cây mới đem đến."
Sư phụ lườm ta: "Lẻo mép! Tưởng là ta không nghe thấy sao. Con mau lại đây cho ta!"
Ta chạy ra sau lưng mẫu thân trốn, miệng không quên cầu cứu: "Mẫu thân nhìn kìa, sư phụ muốn đánh con."
Hai mắt sư phụ mở to khi nghe ta gọi Tình cô cô là mẫu thân, người hết
nhìn ta lại nhìn mẫu thân của ta. Cho đến khi mẫu thân lên tiếng:
"Ta muốn nhận Nhược Ca làm nghĩa nữ, sư huynh không có ý kiến gì chứ?"
Thân thể sư phụ đờ ra, rất lâu không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn mẫu
thân ta. Hai người cứ nhìn nhau như vậy làm ta không hiểu chuyện gì.
Nhược Ảnh tỷ bỗng lên tiếng cắt ngang: "Chuyện tốt như vậy, tất nhiên là sư
phụ sẽ đồng ý rồi. Nhưng mà, Tình cô cô, người chỉ nhận Nhược Ca làm con gái mà không nhận con... không công bằng chút nào."
Mẫu thân mỉm cười: "Vậy ta sẽ nhận luôn cả Nhược Ảnh."
Ta vui mừng hoan hô: "Tốt quá tốt quá! vậy tối nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng mới được."
Sư phụ đặt đàn xuống, điềm đạm gật đầu với mẫu thân: "Dĩ nhiên... dĩ nhiên là ta không có ý kiến."
Sau đó sư phụ quay qua bọn ta bảo: "Vậy các con mau đi chuẩn bị tiệc, để ta và mẫu thân các con nói chuyện một lát."
Ta và Ảnh tỷ vâng dạ rời khỏi đào viên.
Bạch Dương lẳng lặng sờ tay lên cây cổ cầm mới, khẽ cười nói:
"Đã gần hai mươi năm, tiếng đàn của muội vẫn khiến ta rung động."
"Tiếng đàn năm đó và bây giờ... đã không còn giống nhau nữa rồi." Lam Tố Tình cười nhạt.
"Năm đó muội vì Lãnh Dạ Ly, đánh ra những khúc nhạc tươi vui, giai điệu chứa đựng biết bao tâm tư của thiếu nữ hoài xuân. Ta chỉ có thể đứng từ xa
nhìn mà ghen tị. Hôm nay muội cũng vì hắn, gãy nên âm thanh u sầu,
thương tâm, thật khiến ta đau lòng!"
"Huynh nhầm rồi, muội không phải đánh vì hắn nữa, mà là vì Nhược Ca, con gái muội."
"Muội thật sự muốn nói ra tất cả mọi chuyện cho nó biết?"
"Không, muội làm sao có thể kể quá khứ kinh hoàng đó với Nhược Ca?! Làm sao có
thể để cho con bé biết nó sinh ra như thế nào? Và phụ thân của nó là tên sát nhân lãnh huyết, vô tình đến đâu kia chứ? Rồi con bé có thể giữ
được sự lạc quan, hồn nhiên như bây giờ nữa không?... Nhưng muội nghĩ kĩ rồi, muội không còn sống được bao lâu nữa. Mỗi thời mỗi khắc muội đều
cảm nhận rõ, cổ độc đang ăn dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng của muội, muội
đau lắm sư huynh à! Nhưng so với mười sáu năm không được gần con của
mình sinh ra, thì sự đau đớn ấy chẳng thấm vào đâu cả. Muội không thể để cho đến lúc bị cổ độc tra tấn đến thân xác thối rữa, chết đi mà không
được nhìn mặt Nhược Ca một lần, không được nghe con bé gọi hai tiếng
"mẫu thân". Vậy nên... muội muốn dành quãng đời ngắn ngủi còn lại của
mình để chăm sóc, yêu thương Nhược Ca... cho dù chỉ còn lại một ngày hay một giờ, muội chết cũng mãn nguyện." Lam Tố Tình yếu ớt bộc bạch.
Bạch Dương bi thương nhìn Lam Tố Tình, sư muội và cũng là nữ nhân mà
hắn yêu nhất. Thế nhưng hắn chẳng thể làm gì để cứu nàng, chỉ bất lực
nhìn nàng bị cổ độc tra tấn ngày này qua năm khác.
"Tình nhi, là
ta vô dụng, ta không thể điều chế ra thuốc giải, đều là lỗi của ta!"
Bạch Dương nắm lấy bàn tay Lam Tố Tình, khóc nấc lên.
Lam Tố Tình vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, thấp giọng an ủi:
"Không phải lỗi của huynh. Tương Tư Cổ là cổ độc bị thất truyền ngàn
năm trước, chẳng một ai trên đời này có thể tạo ra thuốc giải. Muội biết huynh đã lao tâm vì muội, vậy mà muội lại phụ tấm chân tình của huynh.
Là muội sai, muội sai khi yêu phải kẻ thù, sai vì tin tưởng hắn mà hại
chết cả những người thân xung quanh muội."
"Nhưng nếu không vì
bảo vệ ta, thì lúc đó muội cũng không chấp nhận nuốt Tương Tư Cổ của ả
Diệp Tố Cầm. Tình nhi, ta phải làm sao đây?" Bạch Dương đau đớn, khóe
mắt hằn lên từng nếp nhăn do khóc.
"Sư huynh, nếu một ngày nào
đó, cổ độc phát tác đến cực điểm, muội sẽ phải lìa khỏi cõi đời này.
Huynh có thể đáp ứng một thỉnh cầu của muội không?"
"Tình nhi!... Được, ta đáp ứng, dù là một trăm hay một ngàn thỉnh cầu của muội, ta đều đáp ứng."
Lam Tố Tình nhẹ lòng mỉm cười: "Xin huynh đừng để Nhược Ca nhìn thấy hình
ảnh đáng sợ của muội trước khi chết, cũng đừng nói cho con bé biết lí do muội chết. Muội không muốn cả đời này con bé bị ám ảnh bởi muội."
"Ta biết rồi, muội yên tâm! Ta nhất định sẽ thay muội chăm sóc, bảo bọc Nhược Ca, cho nó một đời an nhàn."
Lam Tố Tình an tâm gật đầu, nhớ đến miếng ngọc bội được tháo ra khỏi cổ nàng lúc sinh Nhược Ca, nàng lại khẽ hỏi:
"Có phải huynh vẫn còn giữ ngọc Hồ Điệp?"
"Ta vốn đã định trao nó cho Nhược Ca, nhưng thể trạng con bé thuộc hàn
tính, không thích hợp đeo hàn ngọc. Nhược Ảnh thì ngược lại, thân thể nó từ khi dậy thì, ban đêm thân nhiệt đều lên cao. Ta bèn cho Nhược Ảnh
đeo miếng ngọc đó mới có thể dần dần áp chế cơn sốt trường kỳ của nó."
Bạch Dương ôn tồn nói.
"Vậy à... Muội chỉ hỏi thế thôi, dầu sao
thứ đó cũng không còn quan trọng đối với muội nữa. Giữ lại cho Nhược Ảnh hay vứt đi đều tùy huynh vậy." Lam Tố Tình cười nhạt.