Tới tận 7 giờ sáng, Việt Bân mới mở mắt ra, đau đầu nhớ lại cảnh đêm qua.
Chết tiệt thật, đêm qua mà làm thế nào anh lại nhìn ra Vương Mẫn chính là Ngưng Tịnh, sau đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn cơ chứ? Anh nghĩ, trước giờ mình vẫn luôn là người rất giỏi kiềm chế, nhưng Ngưng Tịnh lại là ngoại lệ.
Việt Bân vò đầu, cầm điện thoại lên và thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Ngưng Tịnh.
Anh ngoảnh đầu nhìn Vương Mẫn một cái rồi lập tức rời khỏi khách sạn.
Từ khi trở về nhà họ Việt, Ngưng Tịnh luôn miệng nhắc ba ngày, mặc dù Việt Bân đã nhiều lần gặng hỏi cô là ba ngày gì thì chỉ thấy cô lắc đầu.
Anh vẫn rất để ý từng ngày một trôi qua, và đêm qua là đêm thứ ba.
Vừa nghĩ Việt Bân càng gấp gáp trở về nhà, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nhưng lúc về tới nhà, Việt Bân chạy lên phòng của Ngưng Tịnh thì chỉ còn thấy có một khoảng trống không.
Tủ quần áo thì bị bới tung ra, đồ đạc cũng trở nên lộn xộn.
Đã xảy ra chuyện gì?
Việt Bân tức giận đấm lên tường, tự trách tại sao đêm qua lại không trở về với Ngưng Tịnh.
Anh gọi điện lại cho cô nhưng lập tức nhìn thấy điện thoại của cô vứt trên giường.
Anh tức giận chạy ra khỏi nhà, lái xe đi dọc đường mong là sẽ nhìn thấy bóng dáng của cô ở đâu đó.
...
Ngưng Tịnh đứng trước cánh cổng biệt thự riêng của Hoắc Thường Nghị, cô đứng thất thần như người mất hồn.
Câu nói đầy châm biếm của Hoắc Thường Nghị lúc trước tới giờ lại vang lên văng vẳng bên tai cô:
"Em sẽ quay lại cầu xin tôi."
Lúc đó Ngưng Tịnh không biết vì sao Hoắc Thường Nghị lại tự tin như vậy, tới giờ cô đã hiểu vì sao rổi.
Bởi vì, hắn luôn nắm rõ điểm yếu của cô, khiến cô dù có cố gắng bỏ trốn nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn quay trở lại.
Ngưng Tịnh tự cười giễu bản thân, rốt cuộc mình có phúc hậu gì mà được ông hoàng làng giải trí ép buộc tới đường cùng như vậy?
Cánh cổng tự động mở ra, như sẵn sàng chào đón Ngưng Tịnh bất cứ lúc nào.
Cô cuối cùng cũng phải bước vào bên trong ngôi biệt thự đáng sợ này.
Lúc cô vừa bước vào, cánh cổng lập tức đóng rầm lại như nuốt chửng con mồi, cô càng thêm sợ hãi.
Ngưng Tịnh hít một hơi thật sâu, nghĩ tới đoạn clip kia mà bị phanh phui thì cô sẽ gặp những hậu quả gì, liền một mạch dứt khoát bước vào bên trong ngôi biệt thự.
Bên trong, mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả bóng dáng của giúp việc cũng không còn.
Cô chậm rãi bước lên tầng, cuối cùng cũng nhìn thấy Hoắc Thường Nghị đang ngồi ở một góc cửa sổ, một tay cầm iPad, một tay khẽ lắc lắc ly rượu vang đỏ như máu.
Hoặc có thể ly rượu đó là máu thật cũng nên.
Ngưng Tịnh đứng bất động, chần chừ không biết có nên tiến lại hay không.
Nỗi sợ hãi dâng lên, đột nhiên cô muốn bỏ trốn.
Nhưng lúc cô xoay đi định bước xuống tầng thì giọng nói băng lãnh của Hoắc Thường Nghị vang lên:
- Chưa đạt được mục đích mà đã muốn đi sao?
Thì ra Hoắc Thường Nghị đã sớm chắc chắn rằng Ngưng Tịnh sẽ tới, bởi vì đó là một chuyện hết sức hiển nhiên.
Trái tim Ngưng Tịnh như chết lặng, cô vô thức cắn chặt môi, sau đó quay người lại và tiến thẳng về phía Hoắc Thường Nghị.
Đúng vậy, mục đích cô tới đây chính là để ngăn đoạn clip đó được công chiếu, dù cô biết mình sẽ phải trả giá rất đắt.
Ngưng Tịnh đứng trước mặt Hoắc Thường Nghị, cô ngập ngừng rồi nói:
- Hoắc tiên sinh, hôm nay tôi tới tìm anh...là để tạ lỗi.
Chỉ cần anh ngừng việc công chiếu đoạn clip đó, anh bảo tôi làm gì cũng được.
Hoắc Thường Nghị gật gù khi nghe lời nói của Ngưng Tịnh, hắn đặt iPad sang một bên:
- Em qua đây!
Ngưng Tịnh bất đắc dĩ bước lại gần Hoắc Thường Nghị hơn, cô lúc này không có tư cách phản kháng, cũng không thể làm gì khác.
Nên cô chỉ có thể phục tùng...vô điều kiện.
Hoắc Thường Nghị vô cùng hài lòng vì Ngưng Tịnh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn liền đưa ly rượu vang trên tay mình đến sát miệng cô, ý bảo cô phải uống cạn nó.
Ngưng Tịnh liền cầm lấy ly rượu, miễn cưỡng giơ lên và uống cạn ly.
Mùi rượu vang nồng nặc hoà với mùi tanh của máu khiến cho cô chỉ muốn nôn tháo nôn thuốc.
Nhưng sợ Hoắc Thường Nghị không vui, cô chỉ có thể cố gắng nuốt rượu vang vào trong, khoé mi khẽ run rẩy.
Cô biết rượu vang của ma cà rồng không phải loại bình thường, nghĩa là khi nãy cô có uống cả máu tươi vào cơ thể mình.
Thật kinh tởm!
Hoắc Thường Nghị bật cười khanh khách, vỗ tay tán dương cô.
Tuy nhiên ngay sau đó, nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo đến chết người:
- Tịnh Tịnh, hình như em không biết định nghĩa của từ "muộn màng" là gì nhỉ?
Trái tim Ngưng Tịnh khẽ run sợ, cô liền ngước mắt lên nhìn Hoắc Thường Nghị, vô tình chạm mắt vào ánh mắt lạnh lẽo khiến cho sống lưng cô cũng lạnh theo.
Hoắc Thường Nghị nói vậy là có ý gì?
- Hoắc tiên sinh, anh định nuốt lời sao?
Hôm nay Ngưng Tịnh đã đến đây theo yêu cầu của Hoắc Thường Nghị rồi mà, hắn còn muốn thế nào nữa?
Nụ cười trên môi Hoắc Thường Nghị càng nồng đậm hơn, hắn đưa tay lên, từng ngón tay thon dài tựa như ngọc đẽo khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.
- Tôi đã cho em ba ngày, nhưng ba ngày đó em lại cho tôi leo cây.
Tịnh Tịnh, lá gan của em cũng to lắm.
Bây giờ không trừng phạt em một chút, có lẽ em coi trời bằng vung?
Ngưng Tịnh câm nín, cô biết Hoắc Thường Nghị đã bị cô chọc giận thật rồi.
Có thể hắn ta sẽ công chiếu đoạn clip luôn cũng nên.
Quả nhiên, Hoắc Thường Nghị cầm iPad lên và chuẩn bị bấm vào nút công chiếu, Ngưng Tịnh hoảng sợ, lập tức quỳ xuống trước mặt Hoắc Thường Nghị:
- Hoắc tiên sinh, tôi xin anh...
Ngưng Tịnh biết rõ, kể từ giây phút này, cô và Hoắc Thường Nghị đã không cùng đẳng cấp.
Cô chỉ có thể hèn mọn quỳ dưới chân hắn, phục tùng mọi mệnh lệnh của hắn.
Hoắc Thường Nghị khẽ nhếch môi, đặt iPad sang một bên rồi nâng cằm cô:
- Cầu xin tôi thì nên làm thế nào, hửm?
Ngưng Tịnh cắn chặt môi không trả lời, cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế quỳ một cách hèn mọn này, hy vọng Hoắc Thường Nghị sẽ đồng ý.
Hoắc Thường Nghị thấy Ngưng Tịnh im lặng thì lại cười lớn, hắn buông tay khỏi cằm cô ra, lạnh lùng ra lệnh:
- Cởi quần áo ra, nằm lên kia!