Ngưng Tịnh thất thần một lúc, sau đó theo bản năng mà cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình.
Bởi vì cô đang nhẫn nhịn, cố gắng nhẫn nhịn để khiến cho Hoắc Thường Nghị nguôi giận.
Ngưng Tịnh từ từ đứng lên như người mất hồn, lát sau cô cũng ngoan ngoãn chậm rãi cởi quần áo trên người ra.
Hôm nay tới đây cô chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần jean giản dị.
Cúc áo được cởi ra một nửa, làn ra trắng nõn hiện lên trước mặt Hoắc Thường Nghị.
Ngưng Tịnh cảm thấy nhục nhã, nhưng vẫn cố gắng trút bỏ áo sơ mi xuống sàn.
Từ đầu tới cuối Hoắc Thường Nghị đều nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ngay cả dục vọng nóng bỏng cũng không hề có ý che giấu.
Hắn phát hiện ra, bản thân muốn cô thế nào cũng không đủ.
Ngay lúc này hắn chỉ muốn hung hăng chiếm đoạt cô, chà đạp cô dưới thân mình.
Nhưng không.
Hoắc Thường Nghị muốn cô chủ động.
Muốn cho cô biết, bò xuống từ giường của hắn phải làm thế nào?
Ngưng Tịnh tăng sức chắn mạnh bờ môi mình hơn, đó là cách duy nhất để cô tự nhắc nhở bản thân mình rằng, dù có thế nào đi chăng nữa cũng không được phép quên bản thân mình là ai.
Cô chậm chạp, trút bỏ áo con xuống.
Hoắc Thường Nghị nhìn cơ thể mềm mại của Ngưng Tịnh từ từ hiện lên từng chút một, hắn đã đổi ý, vẫy tay kêu cô lại gần.
Ngưng Tịnh chỉ có thể phục tùng vô điều kiện, bước trước mặt Hoắc Thường Nghị.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tao nhã trên ghế, nhưng chỉ xuống phía dưới ý bảo cô phải tự mình xử lí.
Ngưng Tịnh lập tức hiểu ra hàm ý của Hoắc Thường Nghị, cô nhẫn nhịn sự nhục nhã, từ từ quỳ xuống dưới chân hắn.
Bàn tay nhỏ bé chủ động giơ lên chạm vào thắt lưng của hắn, rồi cố gắng cởi nó ra.
Hoắc Thường Nghị xoa đầu cô, tán dương:
- Tiếp tục!
Ngưng Tịnh nhìn vật to lớn trước mặt, cô hít một hơi thật sâu rồi há miệng ngậm lấy nó.
Nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, nhưng bị mái tóc xuề xoà của cô che lấp.
Hoắc Thường Nghị thoả mãn hít một hơi thật sâu, bàn tay không ngừng xoa đầu cô, nhấn mạnh thêm nữa.
Ngưng Tịnh chỉ có thể như con búp bê vô hồn, tuỳ ý cho Hoắc Thường Nghị điều kiển.
Sau một hồi, hắn cũng buông tha cho cô, rồi lập tức bế cô về phía giường.
Bàn tay to lớn lần mò xuống bên dưới, từ từ cởi quần jean của cô ra.
Ngưng Tịnh khẽ nhắm mắt, cô biết bản thân mình đã thoả hiệp, đã thua cuộc.
Hoắc Thường Nghị lập tức vùi đầu xuống nơi đó của cô khiến cho cô giật mình, không kiềm được mà liên tục thở dốc.
Cảm giác này rất rất khó chịu, nó khiến cho cô sợ hãi không thôi.
Khoé môi Hoắc Thường Nghị cong lên hài lòng, sau đó hắn lật cơ thể cô lại, mạnh mẽ tấn công từ phía sau.
Ngưng Tịnh cuối cùng cũng bị ép bật lên tiếng rên rỉ nhục nhã.
Đúng vậy, là nhục nhã!
Cô nắm chặt ga giường tới mức bàn tay mềm mịn sắp bị móng tay của mình cấu cho bật máu, hạ thân bên dưới không ngừng luận động khiến cho cô đau đớn.
Hình ảnh của Việt Bân hiện lên trong trí óc cô, mỗi lần anh ấy xoa đầu cô, nắm tay cô, hôn cô, tất cả như một đoạn phim chảy ngược lại trong cô, nó đau đớn đến tột cùng.
Cô biết bản thân đã không còn tư cách gì nữa rồi, và cô cũng nhận ra rằng, mình thích anh ấy.
Ngưng Tịnh cô thích Việt Bân là sự thật.
Nhưng vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy, nước mắt của cô hoà lẫn mồ hôi, cô dần dần cũng bị nhấn chìm vào ngọn lửa dục vọng, khoái lạc lấp hết lí trí.
Cứ như vậy, địa ngục của cô đã ập tới.
Đến tối, Ngưng Tịnh mới mở mắt ra sau cơn hoan lạc, toàn thân đau đớn, trái tim cô càng đau đớn hơn.
Cô giữ nguyên tư thế nằm sấp trên giường, mệt mỏi không muốn cử động.
Hoắc Thường Nghị bước ra từ phòng tắm, tâm tình vô cùng thoải mái.
Hắn bước lại về phía Ngưng Tịnh, khẽ lật người cô lại nằm tư thế thoải mái hơn.
Cô chỉ trừng mắt nhìn hắn, còn lại không nói gì cả.
Hoắc Thường Nghị nhếch môi cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô:
- Hơn 50k share rồi, em có muốn ngồi đây cùng tôi công chiếu đoạn clip?
Câu nói của Hoắc Thường Nghị khiến cho Ngưng Tịnh bừng tỉnh, cô gắng gượng bật dậy, tức giận giáng cho hắn một cú tát:
- Anh là đồ cầm thú.
Tôi đã nghe theo lời anh, làm tình cùng anh, anh còn muốn nuốt lời sao?
Ăn trọn một cú tát từ Ngưng Tịnh, Hoắc Thường Nghị không tức giận mà cười.
Hắn tỏ ra vẻ đáng tiếc vô cùng:
- Tịnh Tịnh, sáng nay là em chủ động nằm dưới thân tôi, tôi đương nhiên không thể từ chối.
Còn mục đích của tôi là cái khác cơ mà!
Ngưng Tịnh tức đến sôi máu, cô biết bản thân đã bị lừa, căn bản là cầu xin cũng không hề có tác dụng.
Cô đùng đùng đứng dậy mặc lại quần áo, muốn rời đi trong đêm.
Hoắc Thường Nghị vô cùng bình thản quan sát Ngưng Tịnh, sau đó hắn lại cầm điều khiển lên, tuỳ tiện bật đoạn clip của sáng nay.
Ngưng Tịnh bị những âm thanh ái muội làm cho khựng lại...
Ngược lại Hoắc Thường Nghị cười rất tươi:
- Đoạn clip này rõ nét hơn cái trước rất nhiều, nhìn khuôn mặt dâm đãng của em mà xem, chắc hẳn sẽ được rất nhiều người quan tâm đó.
Ngưng Tịnh vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, cô cắn môi mình, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Hoắc Thường Nghị:
- Anh muốn gì? Không phải muốn tình một đêm, vậy muốn tôi trở thành tình nhân sao? Được, tôi sẽ trở thành tình nhân của anh.
Hoắc Thường Nghị lại vỗ tay tuyên dương sự thẳng thắn của Ngưng Tịnh, nhưng nụ cười trên môi cũng nhạt dần.
Đột nhiên ánh mắt hắn đổi màu, bầu không khí trở nên tràn ngập mùi máu tanh chết chóc:
- Không, tôi muốn em trở thành huyết nô của tôi!
...
Đến tối, Việt Bân cuối cùng cũng dừng xe lại tại vệ đường, mệt mỏi đập vô lăng một cái.
- Tịnh Tịnh, em đang ở đâu?
Đã 1 ngày anh đi khắp nơi nhưng không tìm thấy cô, gọi điện hỏi chị quản lí của cô chị ấy cũng bảo không biết.
Chưa bao giờ Việt Bân cảm thấy bản thân mình bất lực như bây giờ, anh càng tự trách mình vì đêm qua đã bỏ mặc cô lại một mình.
Ngoài trời đột nhiên có một tia sét sáng như muốn rạch nát màn đêm sâu thẳm, trái tim Việt Bân càng trở nên dồn dập, ý thức được đã có chuyện không hay xảy ra với Ngưng Tịnh.