Ngồi trong xe ô tô, nghĩ lại Ngưng Tịnh vẫn thấy tức vì khi nãy Hoắc Thường Nghị cố tình như vậy.
Nhưng cô biết bản thân mình không có quyền trách cứ hắn, chỉ biết ôm ấm ức trong lòng.
Hoắc Thường Nghị biết Ngưng Tịnh đang tức giận, hắn chỉ cười rồi siết chặt bàn tay nhỏ của cô:
- Bây giờ em chỉ được phép đặt tâm tư lên mình tôi, còn nghĩ đến hắn ta thì tôi sẽ giết hắn.
Ngữ điệu của Hoắc Thường Nghị rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu uy hiếp cô rõ ràng.
Ngưng Tịnh biết Hoắc Thường Nghị nắm rất nhiều điểm yếu của cô, cho nên cô chỉ có thể phục tùng hắn không điều kiện.
Cảnh cáo Ngưng Tịnh xong, Hoắc Thường Nghị thoải mái lái xe đi tới một ngôi biệt thự sang trọng khác.
Nhìn bề ngoài ngôi biệt thự này giống như một toà lâu đài giành cho công chúa vậy, thế nhưng không hiểu vì sao Ngưng Tịnh vô cớ rùng mình.
Ở trước cổng có một dòng chữ lớn được khắc băng vàng "Ngự uyển viên".
Hoắc Thường Nghị kéo tay Ngưng Tịnh ra khỏi xe, vô cùng tự nhiên bước vào bên trong Ngự uyển viên.
Ở bên trong phòng ăn đã có sẵn một bàn tiệc, ngoài chủ bữa tiệc ra thì xung quanh có hai người đàn ông mặc âu phục.
Nhưng kì lạ, vẻ mặt ai cũng nơm nớp lo sợ.
Ở giữa, chủ của ngôi biệt thự này chính là Ngự Trầm Quân, một cái tên mà chỉ nghe tới thôi cũng có thể run lạnh.
Ngưng Tịnh có chút sợ hãi, nhưng được Hoắc Thường Nghị trấn an.
Cô chỉ có thể đi cùng hắn tới ngồi xuống bàn tiệc.
Ngự Trầm Quân rất để ý tới Hoắc Thường Nghị, hiếm khi thấy Hoắc Thường Nghị đưa phụ nữ đi bàn chuyện công việc làm ăn.
Ngưng Tịnh là người đầu tiên có vinh dự này:
- Cô minh tinh lúc trước của cậu đâu rồi?
Ngự Trầm Quân đầy châm chọc hỏi, người mà hắn ta đang nhắc đến không ai khác chính là Kim Tuyết Vũ.
Từ ngữ điệu của Ngự Trầm Quân cho thấy hắn ta và Hoắc Thường Nghị là một mối quan hệ thân thiết.
Đúng vậy, hai người họ là bạn bè nhiều năm với nhau, đều là những con người cô đơn sống dài hàng trăm năm.
Hoắc Thường Nghị nghe Ngự Trầm Quân hỏi thì khẽ nhếch môi:
- Nghe nói ngày mai cậu đi đón con gái nuôi về?
Hai người đàn ông này nói chuyện cũng thật kì lạ, Ngưng Tịnh ngồi giữa chẳng hiểu gì cả.
Cô sợ sệt liếc nhìn hai tên người đàn ông ngồi trước mặt một cái, chỉ thấy biểu cảm của hai người họ còn sợ hãi hơn cô nhiều.
Thật lạ, một bữa tiệc nhỏ mà sao hai người kia lại có biểu cảm như vậy?
Ngự Trầm Quân lạnh lùng đáp:
- Cho nên hôm nay tôi mới muốn giải quyết nốt bọn chán sống này, dọn đường để ngày mai tới đón Uyển của tôi!
Câu nói của Ngự Trầm Quân vừa dứt, lập tức hai người đàn ông mặc âu phục hoảng sợ đứng dậy.
Mặc kệ sự có mặt của Ngưng Tịnh ở đây, cả hai quỳ xuống cầu xin:
- Ngự tiên sinh, chúng tôi sai rồi ạ, lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa...
Nhưng Ngự Trầm Quân trước giờ ghét nhất là cầu xin tha thứ, hắn càng nghe càng thấy không hợp với tai mình, lập tức đưa tay lên yêu cầu bọn họ ngừng nói.
Cả hai cứ nghĩ như vậy là Ngự Trầm Quân đã tha cho mình, nhưng ngay một giây sau, hai phát súng nổ ra liên tiếp khiến cho Ngưng Tịnh giật mình.
Hai tên mặc âu phục đã bị bắn trúng tim, chết ngay tại chỗ.
Ngự Trầm Quân lạnh lùng nhìn sang Vũ:
- Dọn dẹp đi!
- Vâng ạ.
Vũ lập tức dọn thi thể của hai người đàn ông kia, còn không quên liếc nhìn khuôn mặt kinh sợ của Ngưng Tịnh một cái.
Khuôn mặt Ngưng Tịnh tái mét, cô thật sự rất sợ, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy cảnh giết người không chớp mắt như vậy.
Cô lập tức ngước lên nhìn Hoắc Thường Nghị bằng ánh mắt cầu cứu, muốn hắn đưa cô rời khỏi đây.
Nhưng Hoắc Thường Nghị chỉ vòng tay ôm lấy eo cô, hắn ghé vào tai cô thì thầm:
- Tôi đã nói là đưa em tới xem thế giới này tươi đẹp thế nào rồi cơ mà! Thế nào, em thích màu của máu tươi chứ?
Ngược lại Hoắc Thường Nghị càng thốt lên những lời khiến cho Ngưng Tịnh sợ hãi hơn, cô vùng vẫy đẩy hắn ra muốn bỏ chạy.
Ngự Trầm Quân lạnh lùng đặt súng xuống bàn:
- Đủ rồi đó.
Cậu doạ vật nhỏ của cậu như vậy hơi quá!
Ngự Trầm Quân biết Ngưng Tịnh kinh hãi vì hành động khi nãy của mình, nhưng hắn càng chán ghét hơn nỗi sợ hãi của phụ nữ.
Câu nói lạnh buốt của Ngự Trầm Quân vang lên khiến cho Ngưng Tịnh hoảng sợ tột độ, cô không dám lộn xộn nữa.
Hoắc Thường Nghị cười sang sảng, sau đó cùng Ngự Trầm Quân cạn ly.
Kì thực hôm nay Hoắc Thường Nghị tới đây không phải là chỉ để cho Ngưng Tịnh thấy cảnh này, hắn cũng là người một khi chuyên tâm làm việc thì rất nghiêm túc.
Mục đích hôm nay Hoắc Thường Nghị tới đây là bàn chuyện hợp tác với tập đoàn DG của Ngự Trầm Quân.
Ngưng Tịnh vẫn chưa kết kinh hãi, cô cố ngồi cách xa hai người đàn ông đáng sợ này ra.
Hoắc Thường Nghị bàn công chuyện nên cũng không để ý tới cô mấy, chỉ ghé vào tai cô dặn dò là đồ ăn trên bàn tiệc cô cứ ăn tự nhiên.
Nhưng Ngưng Tịnh làm sao có thể nuốt trôi thức ăn được đây? Dường như cô còn có thể cảm nhận được mùi máu tanh của hai người đàn ông lúc nãy, nó khiến cho cô cảm thấy buồn nôn.
Thế giới của những kẻ máu lạnh là thế sao? Tới giờ Ngưng Tịnh đã hối hận rồi, hối hận khi đã tìm đến Hoắc Thường Nghị, hối hận khi lúc đó đã nhận sự giúp đỡ từ hắn để tránh khỏi Vân tiên sinh.
Nhưng cô biết nên làm gì khác đây, khi hắn ta nắm giữ mọi điểm yếu của cô?
Cho tới khi ra về, Hoắc Thường Nghị chẳng nói gì cả, Ngưng Tịnh cũng ngồi trong xe trầm ngâm suy nghĩ.
Hoắc Thường Nghị lái xe thật nhanh về tới nhà, sau đó lôi cô lên phòng.
Ngưng Tịnh sợ hãi tột đột, nhưng cô không phản kháng được.
Hoắc Thường Nghị đẩy cô xuống giường rồi cúi xuống, một tay thô lỗ xé nát quần áo trên người cô:
- Tịnh Tịnh, tới giờ vẫn cảm thấy đáng sợ thế sao?
Thấy Ngưng Tịnh vẫn thất thần, Hoắc Thường Nghị nhíu mày không vui.
Ngự Trầm Quân giết người như vậy là có nhân tính lắm rổi, nếu ngược lại là hắn, hắn sẽ trực tiếp dùng tay bẻ gãy cổ của đối phương, hoặc là hút hết máu để đối phương trở thành một cái xác chết khô.
Ngưng Tịnh không trả lời, cô chỉ nhìn Hoắc Thường Nghị chằm chằm.
Lát sau cô nhắm mắt vào, lạnh lùng nói:
- Biến tôi thành huyết nô đi, ngay bây giờ.
...
(Chú thích: Ngự Trầm Quân & Ngự Trầm Uyển - truyện "Điên tình", tình trạng: đã full)