CHƯƠNG 41:ĐÊM
“Mệt mỏi quá nga”
Tiếng bút rơi [lạch cạch] vang lên, một đứa nhỏ khóc không ra nước mắt ném bút lông xuống, cả người bò toài ra chiếc bàn thường ngày sạch sẽ bây giờ đang vô cùng lộn xộn bừa bãi.
Đứa nhỏ đổ mạnh xuống bàn, khiến các trang giấy trên bàn rơi xuống, mở đầy trên mặt đất, lộ ra những hàng chữ viết tuy thanh tú nhưng vẫn đậm tính trẻ con.
“Điện hạ”, Tiểu Thạch nhìn thấy tiểu chủ nhân của mình đã mệt bơ phờ, khiến y dở khóc dở cười.
Tiểu chủ nhân, thật là không biết ngẫm lại, chẳng phải tất cả đều là do tiểu chủ nhân tự mình chuốc lấy sao, ngay cả hình phạt cũng do mình tự nghĩ ra, hiện tại sao còn than mệt, cũng không nghĩ đến y giờ này cũng phải đứng đây chịu tội cùng.
“Người ta thật là mệt chết đi thôi”.
Vẫn đang bò toài ra bàn, Vân Tại Vũ vô lực nói, lúc này ngay cả giương mắt lên nhìn Tiểu Thạch Vân Tại Vũ cũng không thể, hai bàn tay nhỏ mỏi rã rời văn vẹo, mi mắt đã muốn sụp xuống.
“Nô tài biết điện hạ mệt, nhưng điện hạ không thể đi ngủ được”.
Thấy Vân Tại Vũ mắt đã muốn đóng chặt, Tiểu Thạch vừa nhìn vừa lo lắng, phải biết rằng ngày mai là đến kì hạn, nếu không hoàn thành, điện hạ sẽ bị phạt chép gấp bội, vậy nên hiện giờ điện hạ sao có thể đi ngủ.
Có điều….
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, giờ đã quá nửa đêm, mà đêm nay không phải đêm đầu tiên điện hạ thức đến giờ, ba đêm liền, điện hạ đều thức thế này, đến người lớn còn cảm thấy mệt mỏi nữa là một tiểu điện hạ mới chỉ có tám tuổi.
Có điều, dù thế nào thì cũng không thể để điện hạ ngủ được, nếu vậy sẽ bị xử phạt gấp bội, vậy điện hạ sẽ còn mệt hơn, thà làm xong trong tối nay còn hơn.
“Không cần nói nữa, ta khổ lắm rồi”.
Vân Tại Vũ hua hua tay trên không một lúc, ý chừng bảo Tiểu Thạch đừng quấy phá giấc ngủ của hắn nữa.
“Điện hạ, đừng có ngủ, Hoàng thượng ngày mai sẽ đến kiểm tra, nếu tối nay mà không hoàn thành, chắc chắn ngài sẽ bị phạt gấp đôi nha”.
Tiểu Thạch trong lòng thầm than, tiểu chủ nhân thật không biết tự giác.
“A?Ngày mai?” Tựa hồ như ý thức được kì hạn, Vân Tại Vũ cố gắng ngẩng đầu, hướng về phía Tiểu Thạch, nhưng dường như kể cả việc ngẩng đầu cũng quá sức khó khăn, đến mắt cũng không mở nổi ra, Vân Tại Vũ tự dưng tạo ra một bộ dáng vô cùng đáng yêu.
“Đúng, ngày mai”.
Thấy tiểu chủ nhân có hơi phản ứng, Tiểu Thạch thở phào nhẹ nhõm, hy vọng chủ nhân của y tỉnh táo một chút, nhớ tới việc xử phạt để nhanh chóng hoàn thành.
“Nga, vậy ngươi mau mau chép giúp ta đi”.
Nói xong Vân Tại Vũ thấp dần đầu xuống rồi cả người vô lực lại đổ ập xuống bàn.
“Điện hạ…” nhìn thấy điện hạ như vậy, Tiểu Thạch không khỏi nghẹn khuất, quả thực dở khóc dở cười, nếu y có thể hỗ trợ, y đã sớm giúp rồi, trước kia tiểu chủ nhân của hắn không ít lần trốn học, bị lão thái phó bắt chép phạt, không phải hắn cũng hỗ trợ tiểu chủ nhân sao, tuy nhiên lần này khác, lần này chính Hoàng thượng tự mình kiểm tra, chữ của y với tiểu điện hạ đâu có giống nhau, để Hoàng thượng nhìn thấy chữ viết xấu như gà bới của y, cái mạng nhỏ của y chắc chắn sẽ không giữ được, y chỉ là một tiểu nô tài, sao có thể đem so với tiểu điện hạ.
“Điện hạ, ngày mai không phải thái phó kiểm tra mà chính là Hoàng thượng nha, là Hoàng thượng, ngài có nghe không, chủ nhân chẳng lẽ muốn Hoàng thượng phạt thêm một lần nữa? ” Tiểu Thạch vẻ mặt cầu xin nói, y thật không muốn lại phải thức khuya như thế này nữa, tuy rằng chữ y hơi xấu nhưng tốc độ viết cũng khá nhanh, chủ tử hai người bọn y sẽ không phải mệt như vậy, có điều lần này tuyệt đối không thể làm thế.
“Phụ hoàng?” phụ hoàng kiểm tra? Nga, đúng rồi, lần này là phụ hoàng tự mình kiểm tra chứ không phải là thái phó, Vân Tại Vũ hiểu được điều này, chỉ cần nghĩ tới điều này, Vân Tại Vũ giật mình một cái, thân thể run lên, cuối cùng cố gắng ngồi thẳng dậy.
“Điện hạ, người nên hoàn thành nốt những bản viết này, còn sớm được nghỉ ngơi”.“Hô!”
Thở mạnh một hơi, Vân Tại Vũ cố dướn đôi mắt đã đỏ lên, hai tay nhỏ bé cầm lấy hai chiếc bút, động tác vô cùng khẩn trương.
Đúng vậy, dùng cả hai tay để viết!
Vân Tại Vũ hắn quả là một thiên tài nha, vì ứng phó với việc thường xuyên bị phạt chép, hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể dùng hai tay viết cùng lúc, tuy rằng hai tay phải viết cùng một từ giống nhau , nhưng dù sao viết bằng hai tay tốc độ cũng nhanh hơn, thay vì dùng một tay, dùng hai tay viết cùng lúc chẳng phải tốc độ sẽ nhanh gấp đôi sao.
(haizzz, em ơi, sao cái đầu xinh xắn của em chỉ dùng để nghĩ những việc không đâu vào đâu thế này, hết nghĩ cách lẻn vào Ngự Long cung, lại nghĩ cách chuồn ra khỏi cung, giờ là nghĩ cách để chép phạt cho nhanh!)
Thực ra, Vân Tại Vũ hắn hiện thời khá là buồn bực, những tưởng biện pháp thoát khỏi ăn roi của hắn thật tốt, hắn vô cùng đắc ý, cứ nghĩ rằng viết 100 lần nội quy trong cung thì thật là dễ dàng, căn bản là không cần tới ba ngày, chỉ cần một ngày là xong, thời gian còn lại, hắn tha hồ đi chơi, lấy cớ ở nhà chép phạt để không phải đến lớp nghe lão thái phó giảng những bài nhàm chán.
Thật tình, hắn đã coi nhẹ sự lạnh lùng của phụ hoàng rồi, bởi vì kết cục hiện giờ của hắn chính là ngắc ngoải mết đến chết đi sống lại, mà không phải chỉ thảm bình thường thôi nha, đường đường một công tử phong lưu hào hoa là hắn đây mà hiện tại ngũ quan hết muốn hoạt động, ai!
Nghĩ một lúc, Vân Tại Vũ lại vẫy vẫy hai cánh tay nhỏ, đôi mày thanh tú đáng yêu cau lại, giống như liền thành một đường, cái miếng đỏ bừng xinh xắn hơi chu ra khiến cho đôi má càng thêm phúng phính.
Ai, nếu ta là Lục hoàng đệ thì tốt rồi, sẽ không bị sao hết…
Bất quá, ngày mốt chính là lễ chúc phúc của Lục hoàng đệ…
Trong màn đêm u ám thanh tĩnh, gió đêm thổi một mạt thanh lương, bí mật mang theo mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ.
Lúc này, trong Ngự Long cung một đội thị vệ vẫn luân phiên đi tuần.
Trong tẩm cung của Vân Ngự, bầu không khí thật thanh tĩnh im ắng, tựa như chủ nhân của cung điện này đang chìm trong giấc ngủ.
Vân Vũ Trạch mở to đôi mắt, linh động nhìn của tẩm cung đang đóng.
Phụ hoàng đi đâu?
Nguyên lai, đang ngủ say, Vân Vũ Trạch đột nhiên phát giác bên cạnh mình là khoảng không, không có hơi thở ấm áp của phụ hoàng bên cạnh, khiến nó vì sợ hãi mà tỉnh dậy.
Tuy vậy, sau phút ban đầu lo lắng, Vân Vũ Trạch liền bình tĩnh lại, thoải mái nằm trên giường chờ Vân Ngự quay về.
Phụ hoàng…
Nhàm chám nằm trên giường, Vân Vũ Trạch liên tục xoay mình, lăn từ đầu giường tới chân giường rồi lăn ngược trở lại, nhưng được một lúc, nó cũng thấy chán.
Phụ hoàng sao mãi chưa thấy về?
Không biết phụ hoàng dời đi lúc nào, càng không biết khi nào phụ hoàng trở về, Vân Vũ Trạch miên man suy nghĩ.
Hay phụ hoàng đi ngủ cùng với những đứa con khác của phụ hoàng, chính là các hoàng huynh của nó? Dù sao phụ hoàng cũng không phải của một mình nó, tuy rằng phụ hoàng từng nói nó là bảo bối duy nhất của người.
Càng nghĩ, Vân Vũ Trạch càng cảm thấy giả thuyết này là đúng.
Tuy thế, Vân Vũ Trạch vẫn cảm thấy đau trong ***g ngực, đau tới mức hoảng.
Nó làm sao vậy? Phụ hoàng chẳng qua là đi ngủ cùng đứa nhỏ khác mà thôi, cũng không có nói là không cần nó, sao nó lại cảm thấy khó chịu?
Chính là tuy nghĩ như vậy, nhưng trong đầu lại vang lên một âm thanh kêu to không đúng, không muốn phụ hoàng ngủ cùng người khác, loại cảm giác này thật sự khó chịu.
Sau một hồi suy nghĩ, Vân Vũ Trạch xoay người ngồi dậy, đẩy chăn ra, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, bước ra khỏi tẩm cung.
[cót két]
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ, Vân Vũ Trạch người vẫn mặc áo ngủ, chân trần đi ra khỏi tẩm cung.
Mơ hồ đứng trước tẩm cung, Vân Vũ Trạch do dự, nó muốn đi tìm phụ hoàng, nhưng lại không biết phụ hoàng ở đâu, vậy phải làm thế nào để tìm?
Trước đây khi là Huyết Oa, việc tìm một người đối với nó không khó, nhưng hiện giờ nó không còn là Huyết Oa, chỉ là hoàng tử của Hưởng Hằng quốc, là bảo bối của phụ hoàng mà thôi.
“Không biết phụ hoàng ở đâu, phải làm thế nào để tìm phụ hoàng đây?” Cúi đầu than một tiếng, Vân Vũ Trạch nhìn ra màn đêm đen, rồi đột nhiên nó phát hiện ra, bầu trời ban đêm thật đẹp.
Bầu trời đêm như dải áo mỏng mềm, trên đó chính là mặt trăng sáng trong, vừa thực vừa mộng ảo, lung linh, lộng lẫy vô cùng!
Không biết phụ hoàng ở đâu, mà nó cũng không thạo chỗ này lắm, thôi, sẽ không đi tìm nữa, ở đây đợi phụ hoàng cũng tốt lắm.
Nghĩ vậy, Vân Vũ Trạch chạy tới thảm cỏ xanh, tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, nó ngồi xuống thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp.
Thời gian tựa hồ đã qua rất lâu, Vân Vũ Trạch cảm thấy hơi buồn ngủ, phụ hoàng vẫn chưa trở về, nó cũng không kháng cự lại cơn buồn ngủ nữa, cả người nằm trên thảm cỏ mềm mượt, từ từ chìm vào mộng đẹp…
Lâu thật lâu sau đó, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh đi tới nơi tiểu thiên thần xinh đẹp đang say ngủ, thân ảnh vận dụng khinh công, chỉ thoáng chốc đã tới bên tiểu thiên thần.
Ôn nhu bế bé đang say ngủ lên, Vân Ngự liền trở về tẩm cung, hắn có chút dở khóc dở cười.
Vừa trở về tới tẩm cung, phát hiện không thấy bé đâu, vô cùng lo lắng, ngay cả năng lực suy luận cũng biến mất, nếu không nhờ ảnh vệ theo lệnh của hắn ở lại tẩm cung báo cho hắn biết bảo bối của hắn sau khi hắn ra ngoài không lâu liền tỉnh giấc, chạy ra bên ngoài ngồi được một lúc thì ngủ, hắn đã nghĩ bảo bối của hắn bị bắt cóc.
Bước vào tẩm cung, Vân Ngự ngắm bé vẫn đang say ngủ, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Đêm nay vốn đang ngủ cùng Vũ nhi, quốc sư liền tới nói có việc muốn bàn bạc với hắn, lại không muốn phá giấc ngủ của Vũ nhi, nên đã ra ngoài trao đổi với quốc sư, thật không ngờ Vũ nhi lại tỉnh giấc, sau đó lại không ngủ lại nữa, theo ý tứ của ảnh vệ, bé có ý chờ hắn trở về, sau đó thì chạy ra ngoài ngồi, hơn nữa, ngồi đó rất lâu.
Bảo bối Vũ nhi của hắn chờ hắn sao?
Tưởng tượng Vũ nhi ngồi đó, một mực chờ hắn trở về, trong lòng hắn như có dòng chảy ấm áp chảy qua, khiến hắn vui vẻ mái không thôi.
Vũ nhi….
Ve vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt luân của Vũ nhi, Vân Ngự bế Vân Vũ Trạch lên long sàng, nhắm đôi mắt lại.
Đêm, bây giờ mới thực sự bắt đầu màn trình diễn của nó! Đăng bởi: admin