Huyết Phượng Cung

Trong bóng đêm mọi sự đều tĩnh lặng, bóng tối tràn ngập xung quanh, chỉ có vài vệt sáng mờ ảo không rõ trong mơ màng phát ra.

Đầu óc Mạn Châu quay cuồng, nàng cảm giác được bản thân như đang ở một thế giới khác, không nhìn thấy bất cứ một thứ gì cả, cái cảm giác kinh tủng dần dần xâm lấn trái tim nàng một cách quen thuộc.

Chẳng lẽ….

Máu! Nàng thấy máu! Rất nhiều! Chúng bao quanh người nàng, làm ướt nhẹt mái tóc nàng, nhuộm đỏ cơ thể nàng, còn nàng thì đang chìm dần xuống, bể máu này đang nuốt chửng nàng, không làm sao có thể dừng lại được…

Toàn thân Mạn Châu ngập tràn trong thứ mùi tanh nồng đáng ghê rợn ấy, chúng tràn ngập khoang mũi, nàng không thể thở được, không thở được…

“Chủ thượng, ngài sẽ mang nàng ta đi bây giờ sao?” Bên tai đột nhiên vang lên chất giọng lành lạnh không phân biệt được nam nữ, cơ thể Mạn Châu ngập trong bể máu cứng đờ không thể cử động, trong lòng nàng lúc này không ngừng cầu nguyện nam nhân kia đừng xuất hiện, chỉ cần hắn không xuất hiện thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Đáng tiếc, lời cầu nguyện này không có hiệu quả, hoặc là thần tiên trên đời này cũng không muốn nghe lời nói của nàng, chỉ nghe được thanh âm vang lên đáp lại lời nói kia:


“Hồn Trạch, ngươi muốn quản bản tôn sao? Tên Phật Đà chết giẫm kia muốn ngươi làm vậy!”

Mạn Châu sợ tới mức chết lặng, cơ thể không cử động được kia cũng vì giọng nói kia siết chặt.

Cũng không thấy âm thanh trước đó nữa, hay hắn dường như đã quen với sự bất mãn của chủ tử mình.

Nàng nghe được tiếng bước chân hướng về phía mình càng lúc càng gần, tâm trí nàng tê liệt…

“Mà, cũng chẳng sao, lần này bản tôn nhất định giữ ván cược này với hắn, dù sao nơi này cũng buồn chán đến phát bệnh rồi.” Có tiếng xột xoạt vang lên đan vào thanh âm đẫm máu như tu la của hắn, “Hồn Trạch, đưa nàng trở về đó đi!”

Cuối cùng Mạn Châu cảm thấy tựa như không khí bị rút hết khỏi lồng ngực mình, dù nàng có cố gắng thế nào nàng cũng không thể hít thở được, cả người nàng căng cứng, rồi trong đầu nàng chợt lóe lên bộ dáng A Lệ cả người nhiễm máu tươi đang mỉm cười mãn nguyện nhìn nàng…


“A…Đừng mà!” Mạn Châu mở choàng mắt, sợ hãi hét lên. Choàng tỉnh dậy, nàng mới phát hiện gương mặt mình tràn đầy nước mắt, cổ họng đau rát…

Lại là cơn ác mộng này… Người đó…

Mạn Châu cảm giác toàn thân đều run rẩy, lại lạnh như băng, cố gắng hít thở chậm rãi, thật lâu sau nàng mới bình tĩnh lại được.

Đã bao lâu rồi nàng không mơ thấy nam nhân bí ẩn đó?

Qua một lúc lâu, Mạn Châu mới khó nhọc ngồi dậy, mái tóc dài rủ xuống đầu vai.

Hít một hơi thật sâu, ý thức dần thanh tĩnh lại sau cơn ác mộng đáng sợ. Đưa tay lau đi mồ hôi rịn trên trán, lúc này nàng mới để ý bản thân đang ngồi trên nhuyễn tháp, bên trong tẩm phòng trống không một bóng người, mà bên ngoài âm thanh mưa tí tách từ đêm qua vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại…

Nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện lên khung cảnh đẫm máu của A Lệ, lương tâm cắn xé khiến hô hấp nàng càng lúc càng khó khăn. Trong tâm mơ hồ nổi lên một hồi đau đớn, Mạn Châu co tay ôm lấy bản thân, lặng ngắm ánh sáng mờ nhạt đang cố gắng chiếu sáng khoảng không trước mắt, ánh mắt đầy bi thương.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận