Huyết Phượng Kỳ Duyên

Yêu hoàng Hạo Nguyệt vẫn cẩn thận từng dao từng dao một khắc mộc ưng, ngoài biển khơi bầu trời dần u ám, sóng biển gào thét cùng gió lớn rít gào như chọc giận lẫn nhau, từng đợt sóng, từng đợt gió quất tới giống như những hung thần giơ móng vuốt, một luồng ánh sáng cắt qua bầu trời đêm tối đen, cả kinh tay nàng run lên một chút, giây lát sau tiếng sấm rền, theo bản năng miêu yêu chui vào lòng nàng.

Hạo Nguyệt vỗ nhẹ lưng nàng thì thào: "Đừng sợ, có ta ở đây...", suy nghĩ lại bay đi về mười mấy năm trước...

Không biết hôn mê bao lâu, bên tai nghe tiếng nhóm yêu quái gọi ầm ĩ, càng ngày càng gần, càng lúc càng rõ ràng, mở to mắt ra thân thể liền rùng mình, trên trời dần tụ đầy mây đen tích thiên lôi, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh,

Cơ Hồng Ngọc hô to: "Mau đứng lên tránh ra!",

khóe mắt bỗng thấy đám hồ tử hồ tôn trốn xa xa, trong lòng run lên, lập tức ra lệnh: "Mang theo già trẻ lớn bé trong thôn lập tức chạy thật xa càng tốt!",

sau đó lập tức xoay người nhảy lên đỉnh tháp chui vào trong, đóng chặt cửa tháp, mục tiêu của lôi kiếp là nàng, nàng chỉ có thể cách ly nàng với nhóm yêu hồ, cố gắng tìm chút cơ hội bảo toàn mạng sống cho hồ tử hồ tôn.

Đám yêu quái nhìn nhau, bọn họ đạo hạnh không đủ nên không nhìn thấy trên không trung đã tích tụ đầy mây tử lôi, đừng nói là hồ yêu trong Cô Vân thôn, nhóm yêu này cũng biết rõ hồ tộc trải qua lôi kiếp mới tu thành, lúc này ai nấy đều đoán ra được chuyện sắp phát sinh, nghe yêu hoàng hạ lệnh theo bản năng cảm giác không ổn, lập tức nổi lên tám luồng gió lớn kéo đàn hồ yêu lớn nhỏ trong thôn bay lên, trong chớp mắt bay ra ngoài đất Hiên Viên, mới vừa ra phần ngoài chợt nghe cả trăm kình lôi sau lưng đột nhiên đánh xuống, tử quang chớp liên tục cùng chấn động không ngớt, tám gã yêu sợ hãi mồ hôi lạnh chảy ròng, trận lôi lợi hại như vậy chưa từng nhìn thấy, nếu bị đánh trúng chỉ sợ hồn phách đều bị đánh tan tác, căn bản không dám nghĩ nhiều, yêu nhóm cùng hợp lực nổi lên cơn lốc đen cuốn hết bầy hồ trốn khỏi đất Hiên Viên.

Cơ Hồng Ngọc ở trong tháp né tránh sét đánh từ trời giáng xuống, hồ yêu chín đuôi mấy ngàn năm khó đạt, trời cao nổi giận hóa thành lôi kiếp, trên đỉnh tháp bị tử lôi đánh cho vỡ toang hoác, liên tục trải qua năm mươi mấy canh giờ, tử lôi càng ngày càng nghiêm trọng, càng lúc càng nhiều, dường như không chừa chút cơ hội sống, liền mấy chục tử lôi hợp lại biến thành hồng lôi nhắm thẳng đầu nàng đánh xuống, lúc này Cơ Hồng Ngọc không thể rút lui, muốn tránh cũng chẳng được, nhìn thấy sét đánh hồn phi phách tán, bản năng sinh tồn khiến nàng kiếm tìm vật che thân, hỗn loạn sờ soạng đến tay một vật cứng, vội chắn lên đầu.

Nếu là vật tầm thường làm sao chống lại tử lôi? Đúng là ý trời, tử lôi đánh xuống gần năm ngày (sau khi Cơ Hồng Ngọc tiếp nhận hồng lôi), linh tháp đã sớm tan thành mảnh nhỏ, đá vụn bay tán loạn, hài cốt của Hiên Viên đế trong quan tài đá giữa tháp cũng lộ ra, trong tay Cơ Hồng Ngọc cầm lại là sọ Hiên Viên đế, rõ ràng vật thể của thánh nhân có thể cản tử lôi, Cơ Hồng Ngọc khổ sở chống đỡ ngàn vạn tia tử lôi, cuối cùng cũng trải qua lần này lôi kiếp chín ngày chín đêm vật vã.

Đám mây đen cuối cùng dần tán đi, ánh mặt trời rốt cuộc chui ra, chiếu vào người Cơ Hồng Ngọc.

Tám đuôi hồ biến thành sắc trắng như tuyết, riêng trĩ vĩ vẫn là màu đỏ, chín ngày qua tựa như rơi vào mười tám tầng địa ngục, chân tay mềm nhũn, run rẩy, quần áo rách tả tơi, toàn thân vết thương lớn nhỏ, đứng dưới ánh mặt trời vết thương trên cơ thể dần khép lại.

Nàng vất vả đứng lên, đẩy cửa tháp, cảnh tượng trước mắt muốn xé rách tâm can, từng mảng tường, mảnh đất xanh biếc cây cối trong Cô Vân thôn nay vỡ nát, gỗ đá bay tán loạn, nơi sinh sống mấy ngàn năm trong nháy mắt chẳng còn gì, già trẻ lớn bé trong thôn không thấy tung tích, chỉ còn lại cô độc mình nàng đứng im, mờ mịt không biết làm gì, đi đâu.

Tức giận, đau đớn mà hai hàng nước mắt rơi xuống, răng cắn nát môi chảy máu, ít mùi tanh tan vào đầu lưỡi, tay phải nắm một cục đá bóp nát, nghiến răng thét: "Bồng Lai tiên tử...ta không bầm thây ngươi thành vạn đoạn thì ta không phải họ Cơ..." âm thanh thật to đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, vang dội bốn bề khắp Cô Vân thôn...

Yêu nhóm tuân lệnh nàng mang hết đàn hồ tộc trong Cô Vân thôn ở cùng nơi với mình. Sau nửa năm hồi phục, nghỉ ngơi dưỡng sức, nàng dời tới Đà Long đảo, tin tức Yêu hoàng Hạo Nguyệt giết Cơ Hồng Ngọc, Cô Vân thôn bị hủy diệt nhanh chóng truyền khắp tam giới, không ai rơi lệ vì Cơ Hồng Ngọc, cũng chẳng để việc hồ yêu bị chết ở trong lòng, có đặt nặng chăng chỉ là e ngại Hạo Nguyệt, kính sợ Yêu hoàng, nàng có thể thoải mái thừa nhận kẻ chết kia là Hạo Nguyệt không phải là Cơ Hồng Ngọc, nhưng từ sâu kín trong lòng lại cố tình không muốn như thế, thà nàng mang danh Hạo Nguyệt làm việc tàn khốc cũng không nghĩ làm bẩn danh thanh tu Cơ Hồng Ngọc.

Kỳ thật, chỉ là cái tên Hồng Ngọc hay Hạo Nguyệt thì có gì bất đồng? Bất quá là xưng hô mà thôi, nay nàng thay Cơ Hồng Ngọc làm những việc không dám làm, hưởng 'khoái hoạt' mà Cơ Hồng Ngọc không dám nghĩ, những việc như thế nào ai biết?

Chẳng qua...trong lồng ngực kia vẫn còn một trái tim tức giận chưa từng biến đổi, mỗi khi cùng người nào khác thân mật ái ân lại vô pháp ức chế nhớ tới người kia...tiện nhân...tiện nhân kia đã thay đổi vận mệnh của mình và Hạo Nguyệt...

Hàm răng cắn chặt, tay tăng lực một chút, gắn chặt các đốt ngón tay mộc ưng, một mộc ưng cao ba thước giống như hình ưng vương đúc ra.

Hạo Nguyệt đếm đủ một trăm lẻ tám đốt xương trên thân mộc ưng, vừa lòng giao nó cho bốn nữ hầu đứng sau lưng, lại đưa cho bọn họ hòm ướp xác hắc ưng nói:

"Đưa đi luyện thành tượng, lấy xác hòa vào nước đồng nấu chảy, sau đó đổ vào mộc ưng, chờ người này đúc xong thì mang đến đây."

Nữ hầu vâng lệnh nâng mộc ưng cùng xác đi Đà Long đảo đúc luyện. Năm ngày trôi qua, một pho tượng đồng cột xích kéo tới Vọng Hải Các, Hạo Nguyệt nhắm mắt niệm Hồi Hồn chú, Ưng đồng quấn quanh thân sợi dây màu xanh, hai mắt mở ra, 'loạt xoạt..' tiếng cánh chim mở ra, một đôi trảo bằng sắt chắp lại phủ phục bái Hạo Nguyệt: "Tạ ơn chủ tử hồi mệnh!"

Hạo Nguyệt thờ ơ, ngồi vào lầu các nhắm mắt hưởng thụ gió biển thổi vào mặt, thả lỏng tựa vào người miêu yêu, qua lúc lâu sau mới hỏi: "Lúc trước là ai chữa khỏi hai chân cho ngươi?"

nàng không tiện hỏi vì sao Ưng vương uống máu Bồng Lai tiên tử, mới khiến nàng đem hồn phách hắn tụ vào cơ thể, nói cách khác vì Ưng vương biết lai lịch người kia mới cứu hắn cái mạng, nếu để Ưng vương biết máu người nọ kì diệu như thế, chỉ sợ phát sinh chuyện không hay, trước mặt yêu nhóm tỏ ra trung thành và tận tâm, ai biết sau lưng bọn họ làm chuyện gì?

Ưng vương không dám ngẩng đầu, cung kính đáp: "Cách tây nam sông Hoài năm trăm dặm, Thạch Tam nương trong Hoán Hoa thôn."

Hạo Nguyệt tư lự hỏi: "Nàng ta ở một mình à?".

Ưng vương tiếp tục đáp: "Thạch Tam nương vốn là tảng đá, không biết vì sao mười ba năm trước hóa thành người đi nhân giới, cùng y tiên Trầm Minh kết thành vợ chồng, nay nàng còn một nữ nhi ở bên cạnh."

Hạo Nguyệt không khỏi cười lạnh, nguyên lai là thế...

Năm đó nàng phá vỡ cấm luật tiên phàm đi vào đảo Bồng Lai, ép ba tiên Phúc Lộc Thọ giao ra Linh Châu tiên thảo, lại nghe ra Linh Châu tiên thảo phạm luật trời bị đày xuống trần gian, sau nàng đi U minh giới, nhưng tìm không ra cửa vào U minh, nên không có cách nào tra ra Linh Châu tiên thảo đầu thai ở nơi nào, không nghĩ tới mười tám năm sau nàng tự lộ diện...

Hạo Nguyệt nâng tay xoa mặt miêu yêu, bên tai nàng nói: "Quỳnh nhi, ngày mai ta đi nhân giới chơi một chuyến.", dùng chóp mũi cọ cọ mũi nàng, mỉm cười nói tiếp: "Sẵn tiện mang về cho nàng món đồ chơi, nàng có thích không?"

Miêu yêu tới gần người nàng, nghịch tai nàng làm nũng:

"Đồ chơi gì mà người phải tự mình đi? Hay là coi trọng nữ tử xinh đẹp nhà ai rồi? Phải trả lời ta trước, không thì đồ chơi gì ta cũng không màng."

Hạo Nguyệt ôm nửa người nàng, hôn lên môi nàng, trầm thấp giọng nói: "Ta cam đoan, đồ chơi này thú vị hơn trước kia nhiều."

-----------------------------------------------

Vừa qua giờ mẹo, trời tờ mờ sáng, Thạch Tam nương như thường lệ cầm lấy dược thảo đẩy cửa phòng ra ngoài sân phơi nắng, Trầm Thủy Tâm lấy bó dược thảo sắp xếp phân loại, mẹ con bận rộn đến nửa ngày, hai bó lớn thảo dược đều được phơi đầy sân.

Hai người vừa dùng khăn lau mồ hôi, tựa ngồi dưới mái hiên tạm nghỉ, chợt nghe phía sau giọng nữ truyền đến: "Xin hỏi, Thạch tam nương ở chỗ này phải không?"

Hai mẹ con quay lại nhìn ra thấy hai cô nương một cao một thấp, trên cánh tay vị cô nương cao có nhiều nốt ban đỏ, trên mặt cũng nổi nhiều vết.

Thạch Tam nương đi tới nhìn kỹ nữ tử cao kia một lát rồi hỏi: "Vị cô nương này cần chữa trị chăng?"

Nữ tử cao nghiêm mặt gật đầu, ánh mắt liếc nhìn đến Trầm Thủy Tâm đứng sau lưng Thạch Tam nương, quả thật là nàng...

Khuôn mặt kia mình vĩnh viễn không thể quên được, mười tám năm không gặp giống như chỉ xa cách mấy ngày.

Trầm Thủy Tâm nóng vội đi nhanh tới, đưa tay muốn đỡ nữ tử cao vào nhà, tay vừa chạm tới khuỷu tay nữ tử cao, chợt nữ tử thấp đẩy tay nàng ra, mặt lạnh như băng nhìn nàng nói: "Ta đến đỡ nàng, không cần ngươi nhiều chuyện."

Trầm Thủy Tâm bị trách không biết làm sao, nghe nữ tử cao mở miệng:

"Quỳnh nhi, không được hồ nháo, vị cô nương này cũng chỉ hảo tâm.", nữ tử thấp hừ một tiếng, mặt buồn một bên.

Nữ tử cao xoay người hướng mẹ con Thạch Tam nương đỡ lời: "Tỷ muội ta từ nhỏ đã mất cha mẹ, muội ta thiếu quản giáo, thỉnh nhị vị bỏ qua cho."

Thạch Tam nương cười:

"Không ngại không ngại, ở nơi thâm sơn cùng cốc này cũng không cần nghi lễ phiền phức làm gì.",

nói xong dẫn hai người vào phòng, tỉ mỉ kiểm tra bệnh tình của nữ tử cao:

"Cô nương này nhiễm độc khiến cơ thể sinh nhiệt nổi hồng ban, chỉ sợ mấy loại dược thảo không có hiệu quả, ở lại nơi này ít nhất một tháng mới trừ hết độc tố trong cơ thể."

Quỳnh nhi cô nương nghe vậy có chút phiền:

"Một tháng ư? Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, sao có thời gian chờ ngươi ở đây được?"

Nữ tử cao oán trách nhìn nữ tử thấp, quay đầu mỉm cười với Thạch Tam nương:

"Một tháng thì một tháng, muội ta tính tình nóng nảy, để nàng đi trước cũng được, chỉ e... ta ở đây quấy rầy nhị vị."

Thạch Tam nương cười nói:

"Không sao, bình thường ta cũng hay cho người bệnh lưu lại dưỡng thương, sớm đã chuẩn bị sẵn giường, nếu cô nương không ngại thì có thể lưu lại, nhưng... không biết nên xưng hô với nhị vị thế nào?"

Nữ tử cao trả lời: "Tỷ muội ta không có họ, chỉ có tên, ta tên là Nguyệt, muội ta tên Quỳnh."

"Thì ra là Nguyệt cô nương và Quỳnh cô nương."

Thạch Tam nương tươi cười, quay đầu Trầm Thủy Tâm đang suy tư: "Tâm nhi, lấy hai đệm chăn mới cho hai vị cô nương nghỉ ngơi."

Nguyệt cô nương nghe liền nói: "Đệm chăn thế này đã đủ, muội ta lại sắp rời đi, một tháng sau mới đến đón ta phải không nhỉ?"

vừa nói ánh mắt nhìn sang muội muội mình, Quỳnh cô nương tức giận nhìn nàng một lát, hung hăng trả lời: "Vâng, ta còn có chuyện quan trọng phải đi ngay, phiền nhị vị chiếu cố tỷ tỷ ta!", nói xong tức giận đi ra cửa.

Trầm Thủy Tâm nhìn hai tỷ muội này bất giác có chút kỳ quái, tỷ muội bình thường sẽ như vậy sao?

Ánh mắt liếc nhìn qua mặt Nguyệt cô nương, chống lại là ánh mắt ngoan độc, nháy mắt, tâm phảng phất như bị búa tạ gõ vào, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi mà run rẩy toàn thân như lúc này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui