Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi

-Hai vị có muốn xem bói không?

Có người!

Thượng Quan Khương cùng Kiều Tuyết nhất thời kinh động. Có người ở đây mà họ không nhận ra sao?

Hai người nhất thời theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé vừa phát ra tiếng nói kia.

Đó chỉ là một bà lão. Không hơn không kém.

-Hai vị có muốn xem bói không?- Bà lão khuôn mặt không biến đổi, kiên trì cất giọng một lần nữa.

-Xin lỗi chúng ta đang...-Thượng Quan Khương là không muốn rước thêm phiền toái, lịch sự từ chối rồi định quay lưng rời đi. Thế nhưng mà sự đời khó đoán trước. Kiều Tuyết đối với con người kia lại bỗng dưng có hứng thú, bèn nhận lời.

-Kiều Tuyết! Huyết Tử có dặn chúng ta nên đi nhanh về sớm.- Thượng Quan Khương không vừa lòng mà cất tiếng nhắc nhở. Cô gái này trước mặt hắn dù có huyền khí mạnh cỡ nào thì phải chăng vẫn là quá hồ đồ đi.

Kiều Tuyết xoay gót đi theo bà lão kia, lại đúng lúc nghe thấy tiếng nhắc nhở của Thượng Quan Khương, trả lời:

-Một lúc thôi. Thích thì ngươi cứ đi trước.- Kiều Tuyết nàng hiểu ý hắn là gì. Cơ mà nàng khác hắn khác. Hắn không thích không có nghĩa nàng cũng như vậy.

Thượng Quan Khương trầm tư. Sư phụ hắn đã giao phó người này cho hắn. Hắn không thể bỏ mặc. Huống chi nàng lại không có huyền khí cận chiến.

Không chần chừ, Thượng Quan Khương nâng gót đi theo.

Bà lão dẫn bọn họ vào trong một túp lều nhỏ. Phất tay ra hiệu hai người tới bên một cái bàn, bà lão đi vào trong lấy ra một quả cầu thủy tinh to cỡ tầm bàn tay.

-Tay!- Cẩn thận đặt quả cầu lên bàn, bà nói.

Kiều Tuyết đưa cả hai tay mình ra, cơ hồ như không hiểu ý bà lão là muốn tay nào.

Bà lão kia túm lấy cánh tay phải của Kiều Tuyết ghì xuống bàn, không biết từ đâu lôi ra một con dao bén nhọc, cứa một đường trên ngón cái nàng.

Mọi thứ diễn ra nhanh tới nỗi không ai kịp phản ứng. Khi đã nhận ra, Thượng Quan Khương nhanh chóng rút kiếm bên hông, kề cổ bà lão.

Bà lão kia vẫn đạm mạc không nói gì, đem máu từ ngón tay Kiều Tuyết nhỏ lên trên quả cầu.

-Bỏ kiếm xuống. Bà ta chỉ đang bói thôi.-Kiều Tuyết lên tiếng nhắc nhở Thượng Quan Khương lui xuống, hắn cũng hạ kiếm nhưng không tra vào bao. Cơ hồ vẫn không tin tưởng.

Qủa cầu kia bỗng hiện lên chỉ duy nhất một chữ: TỬ.

Bà lão kia nhất thời rơi vào trầm mặc, mi tâm nhíu lại.

-Có chuyện gì sao?- Kiều Tuyết sốt ruột, lên tiếng hỏi.

-Vị công tử đây, phiền ngươi có thể ra ngoài một lúc?- Bà lão quay về phía Thượng Quan Khương, đề nghị.

Câu nói vừa vang lên cơ hồ không hiệu lực. Thượng Quan Khương không hề có nửa điểm ý địng nghe theo.

-Ra ngoài đi Thượng Quan Khương.- Kiều Tuyết nói.

Thượng Quan Khương chần chừ. Hắn vẫn là chưa muốn ra. Nhưng rồi nghĩ gì đó, hắn lại xoay lưng bước ra ngoài, để lại câu nói: "Nhớ cẩn thận"

-ừm.

Thượng Quan Khương vừa ra khỏi, bà lão đã chậm rãi mở miệng:

-Hồng nhan họa quốc.

Lời nói không nhanh không chậm. Chỉ bốn chữ nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

Nàng là họa.

Kiều Tuyết khẽ cười khẩy. Qúa khứ nàng là họa, tương lai nàng cũng là họa. Thế giới cũ nàng là họa, giờ xuyên đến đây thì vẫn là họa.

-Lãnh Tuyết công chúa, ngươi là vẫn không nhận ra ta?- Bà lão âm điệu sắc bén hướng về phía Kiều Tuyết. Đáy mắt hiện lên tia sát khí.

-Lãnh Tuyết công chúa?- Lãnh Kiều Tuyết nhíu mày, theo đà lùi về phía sau, nàng cảm nhận sát khí.

-Nộp mạng ngươi ra đây.- Bà lão nói tức thì đưa tay phải hất bàn lên, chiếc bàn bay lên cao, hướng phía Kiều Tuyết phi đến.

Kiều Tuyết dù không có kĩ năng cận chiến nhưng dẫu sao cũng là sát thử ở hiện đại, há lại có thể chết vì một cái bàn.

Nàng không chậm trễ né tránh. Nhưng mà cái bàn kia có vẻ như bị quỷ ám, không đáp đất mà hướng về phía nàng bay tới.

Đương nhiên nàng sẽ không để cái bàn đáp trúng mình rồi, nàng lại tránh đi, cái bàn lại đuổi theo.

Khi cái bàn chạy sát nút nàng, bà lão kia từ đây bay tới, hướng mũi dao sắc nhọn vào nàng.

Đường cùng rồi. Thà để cái bàn phi vào còn hơn là chết.

Kiều Tuyết nhắm tịt mắt, chuẩn bị đón nhận một cú đáp đau điếng thì...

RẦM...

Một âm thanh lớn vang lên. Mở mắt ra, nàng chỉ thấy bàn gỗ vỡ nát, phía trước nàng, một bóng lưng to lớn đứng đó.

Thượng Quan Khương một tay vận chưởng đánh tan cái bàn, tay còn lại chĩa mũi kiếm vào phía cổ bà lão kia.

-Không sao chứ?

~~~Xin lỗi vì hơn tuần mới cập nhật nha. Akame cuối cùng cũng thi xong rồi. PHẦN HỎI ĐÁP:

-Bà lão kia phỏng đoán là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui