Huyết Sắc Yêu Đồng


Kỳ Vương phủ từ trước đến giờ thưa thớt người, thị vệ, nha hoàn cũng rất ít, mà Kỳ Vương An Kỳ Lạc lại càng cực ít xuất hiện trong triều đình, bởi vì cho dù xuất hiện cũng chỉ là đứng đó tiếp nhận bao nhiêu ánh mắt sợ hãi cùng chán ghét, cho nên An Kỳ Lạc dứt khoát không bao giờ …vào triều nữa, mà Hoàng đế An Nhâm Kình cũng vui vẻ vì không cần nhìn thấy hắn! Lúc Thánh chỉ đến, An Kỳ Lạc đang ở trong thư phòng xem sách, thái giám truyền chỉ thấy An Kỳ Lạc giận giữ cùng lạnh lẽo trực tiếp đem Thánh chỉ giao cho hắn rồi chạy trốn, ngay cả tuyên đọc cũng bỏ qua.

An Kỳ Lạc hạ xuống nụ cười lạnh, đưa tay mở Thánh chỉ, liếc qua nội dung phía trên nhẹ hạ mi, khóe miệng cười lạnh càng thêm rõ ràng. Trong mắt hồng quang thoáng hiện, An Kỳ Lạc lẳng lặng ngồi trên ghế, xung quanh thư phòng trong vòng mười trượng không có bất kỳ người nào dám bước tới, cũng bởi vì xung quanh thật sự quá lạnh, đến gần một chút cũng có thể bị đông cứng không thể không rùng mình.

Hắn tiện tay đem Thánh chỉ ném qua bên cạnh, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nóc nhà. Đối với chuyện của Tịch Nguyệt công chúa, hắn cũng có nghe qua, biết buổi tối nàng vừa tới tới Nguyệt thành đã gặp hỏa hoạn, bị lửa hủy dung, vì thế Thái tử không muốn cưới nàng làm trắc phi, bây giờ lại đá sang cho hắn.

Khẽ nheo mắt lại, phụ hoàng làm sao có thể ưu ái hắn kia chứ, còn chưa bao giờ ban cho hắn bất kỳ lễ vật nào? Đưa tay vỗ trên tường mấy cái, chiếc ghế hắn ngồi đột nhiên xoay tròn, lùi ra phía sau, trên mặt tường xuất hiện một lối vào nho nhỏ. An Kỳ Lạc từ trên ghế đứng lên, lắc mình tiến vào bên trong, cái ghế hắn ngồi cũng theo vào rồi cánh cửa đóng lại, tất cả trở về im ắng như cũ tựa hồ chưa phát sinh chuyện gì, An Kỳ Lạc đã biến mất bên trong thư phòng.

Sau khi nhận được Thánh chỉ, Nhược Hồng Nhược Lam ngay cả lễ tiết cũng chẳng thèm quan tâm vọt tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt, vốn Nhược Lam đối với Lam Tịch Nguyệt không hề có ý tứ bây giờ ngay cả Nhược Hồng cũng chẳng quan tâm những thứ lễ tiết kia.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lam Tịch Nguyệt, Nhược Lam chỉ về phía nàng hổn hển quát: “Ngươi vẫn có thể biểu bình thản như vậy được sao, ngươi có biết hay không ngươi bây giờ đã bị Thái tử điện hạ từ bỏ?”

Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn các nàng một cái rồi cúi đầu tiếp tục uống trà. Từ bỏ sao? Chẳng lẽ nàng phải sinh sự không chịu gả cho Kỳ Vương kia sao? Thật ra gả cho Kỳ Vương cũng không tồi, ít nhất còn được làm chính phi, không giống gả cho Thái tử, nhiều nhất chỉ làm tiểu thiếp! Nhược Hồng cũng nhíu chặt lông mày, hướng Lam Tịch Nguyệt nói: “Công chúa, ngươi sao không có chút phản ứng gì, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bị gả cho Kỳ Vương kia rồi? Nghe nói Kỳ Vương không được Hoàng thượng sủng ái, hơn nữa ở trong triều cũng không có thế lực! Gả cho hắn làm sao ngươi tìm được tin tình báo của Lâm Nguyệt quốc? Đến lúc đó, ba chúng ta đều không thể bẩm báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương!”

Lam Tịch Nguyệt từ trên ghế đứng lên, hướng cửa đi ra ngoài. Khai báo cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương? Tại sao nàng phải báo cáo với bọn họ?

Nàng chẳng phải đã đáp ứng bọn họ sao! Có thể bình yên vô sự đến Lâm Nguyệt quốc, bọn họ nên cảm tạ trời đất, lại còn muốn nàng đến nơi đây nằm vùng, bán đứng Lâm Nguyệt quốc! Nhìn Lam Tịch Nguyệt hướng cửa phòng đi ra ngoài, Nhược Hồng Nhược Lam sửng sốt liếc nhau một cái, sau đó lập tức đuổi theo, chắn cửa không để cho nàng đi. Nhẹ nhíu mi, thấy Lam Tịch Nguyệt chưa có phản ứng, Nhược Hồng mở miệng nói: “Công chúa, ngươi ngàn vạn lần chớ quên thân phận của mình! Nếu là Thanh Tố quốc công chúa, thì nghĩa vụ phải vì Thanh Tố quốc cống hiến, lời Hoàng hậu nương nương nói với ngươi chẳng lẽ đã quên toàn bộ sao?”

Nhược Lam khuôn mặt khinh bỉ nhìn nàng, trong mắt thậm chí còn có chút thần sắc hả hê nói: “Mặc dù dung nhan ngươi bây giờ không thể mê hoặc Thái tử, nhưng phải đối mặt với tình huống này ngươi hẳn nên vì Thanh Tố quốc làm chút gì đó. Ngươi cần phải biết có thể vì Thanh Tố quốc hy sinh là phúc phận ngươi ba đời tu luyện mới có!”

Xuyên thấu qua tấm sa trước mặt, Lam Tịch Nguyệt nhìn hai nô tỳ, bây giờ cả khuôn mặt nàng bị khăn che mặt bao phủ cho nên không người nào biết ánh mắt nàng rốt cuộc bây giờ như thế nào. Bỗng Nhược Hồng Nhược Lam đột nhiên cảm nhận được một áp lực cường đại, đem các nàng ép tới cơ hồ không thở nổi.

“Các ngươi đã hoàn toàn quên sạch rồi, bây giờ ta liền cho các ngươi nhớ ra một ít chuyện!” Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng mở miệng nói.

Ngày sau đó nàng thôi miên khiến hai nô tỳ nhớ lại một số chuyện phát sinh. Chỉ cần Lam Tịch Nguyệt mở miệng lần nữa hai tỷ muội bọn họ sẽ phải nhớ tới chuyện nàng muốn bọn họ nhớ.

Nghe thanh âm của Lam Tịch Nguyệt, hai người bọn họ sửng sốt một chút, trong đầu lại giống như đang tuôn chảy sự việc ngày đó. Nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt, khuôn mặt không dám tin nhìn Lam Tịch Nguyệt, trong thanh âm mang theo sợ hãi, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi có nói chuyện?” Lam Tịch Nguyệt đưa tay lấy cái khăn che mặt xuống, trên mặt đã không còn bộ dạng khủng bố như đêm qua, nhưng vẫn có vết sẹo xấu xí, mặc dù không phải rất kinh khủng nhưng cũng xấu xí không chịu nổi. Lạnh lùng nhìn hai khuôn mặt kinh ngạc nàng, mở miệng nói: “Ta có lúc nào nói ta sẽ không nói chuyện đâu?”

Nhược Hồng Nhược Lam nhất tề lui về phía sau một bước, bây giờ các nàng đã nhớ lại chuyện ngày đó, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo, nhớ lại Lam Tịch Nguyệt không biết dùng phương pháp gì khiến tỷ muội bọn họ quên đi chuyện phát sinh, còn làm cho hai tỷ muội không phát giác ra chút nào. Bây giờ nhớ lại đồng thời cũng nhớ ra hình như có chuyện gì đó rất trọng yếu đã bị các nàng bỏ qua.

Bây giờ Lam Tịch Nguyệt đột nhiên nói chuyện, đây có phải là chuyện các nàng đã quên, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy còn có chuyện khác quan trọng hơn nữa, các nàng vẫn chưa biết là chuyện gì. “Phốc!”

Nhược Hồng Nhược Lam dưới chân mềm nhũn, lập tức quỳ gối trước mặt Lam Tịch Nguyệt, hình như đây là lần đầu tiên các nàng quỳ gối trước Lam Tịch Nguyệt, thật sự là chịu không nổi cỗ khí bức nhân trên người Công chúa. Thân thể nhẹ nhàng mà run rẩy, hướng Lam Tịch Nguyệt cầu xin tha thứ nói: “Công chúa thứ tội, nô tỳ biết sai rồi!”

“Thứ tội? Ta đã thứ cho các ngươi nhiều lần rồi!”

Sát khí trong mắt Lam Tịch Nguyệt ẩn hiện, đang muốn xuất thủ đột nhiên dừng tay, xoay người nhìn phía sau nói: “Ra đi!”

Một thân ảnh chợt lóe, rồi Ti Đồ Triệt xuất hiện, nhàn nhạt nhìn thoáng qua hai vị tỳ nữ quỳ trên mặt đất, cười nói: “Tiểu sư muội à, hỏa khí không nên lớn như vậy, mỹ nhân đáng yêu như thế giết đi rất đáng tiếc a!”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Hắn cúi đầu liếc Nhược Hồng Nhược Lam rồi ngẩng đầu lên cười mờ ám nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Dù sao tiểu sư muội ngươi cũng không muốn dùng các nàng, vậy thì đem hai nàng cho sư huynh ta đi, vừa lúc sư huynh ta gần đây đang thiếu mấy người như vậy!”

Lam Tịch Nguyệt liếc hắn một cái, xoay người đến bên cạnh bàn ngồi xuống nói: “Tùy ngươi!”

Nghe vậy, Ti Đồ Triệt lập tức nở nụ cười đào hoa, tiến tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt nhỏ giọng nói: “Cũng biết tiểu sư muội vồn hiểu lòng sư huynh nhất! Bất quá ta sẽ vì tiểu sư muội bận rộn một phen!”

Quay đầu đi như tên trộm nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Nhược Hồng Nhược Lam một cái hăn nói: ” Ta chính là giúp tiểu sư muội thay đổi tư tưởng của các nàng một chút!”

Ti Đồ Triệt nói nhảm nhiều như vậy nhưng Lam Tịch Nguyệt vẫn mặt không đổi sắc nói: “Tốt!” Ti Đồ Triệt bây giờ mới bắt đầu chú ý tới vết sẹo trên mặt Lam Tịch Nguyệt, khuôn mặt đáng tiếc sang sảng nói: “Thật là, thật là đáng tiếc, rõ ràng một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, hết lần này tới lần khác đem biến thành bộ dạng này, ta nói tiểu sư muội à, ngươi không phải là ngại mình lớn lên quá xinh đẹp cho nên muốn lưu lại trên mặt một chút ít ký hiệu sao?”

Lam Tịch Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi!” Ti Đồ Triệt vẻ mặt phụng phịu nhìn Lam Tịch Nguyệt, ủy khuất nói: “Tiểu sư muội thật lãnh đạm, ta nghe nói tiểu sư muội ngươi bị hủy dung, lập tức chạy ngay đến thăm, không nghĩ tới ngươi đã vậy còn mau chóng đuổi ta đi!”

Trên cổ chợt lạnh, một ngân châm nho nhỏ xuất hiện trên cổ Ti Đồ Triệt, Lam Tịch Nguyệt không nhìn, lãnh nhược băng sương nói: “Không cần đi nữa, bây giờ ta sẽ giết ngươi!” Ti Đồ Triệt vội vàng cười làm lành nói: “Nha, đừng nóng giận đừng nóng giận, ta lập tức đi ngay! Bất quá, trước khi đi có thể phiền ngươi đem hai nha đầu kia cho ta xử lý một chút?”

Hắn tin tưởng, vô cùng tin, nếu như hắn không đi, Lam Tịch Nguyệt thật sự sẽ giết hắn! Cái này không thể được, hắn còn muốn giữ lại cái mạng này để đùa giỡn mỹ nữ! Bất quá ở trước khi đi hắn cần phải nói cho nàng biết một số chuyện, đây chính là mục đích thực sự của việc đến đây. Trên mặt Ti Đồ Triệt đổi lại thần sắc nghiêm trang, nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Ta mới vừa nhận được tin tức, lúc ngươi cùng đội ngũ đưa xuất giá khởi hành có ba người rời khỏi Lâm Nguyệt quốc sau đó bí mật quay trở về thủ đô Lâm Nguyệt quốc, ngươi định tính thế nào?”

Lam Tịch Nguyệt thần sắc không thay đổi nhìn hai tỷ muội đang quỳ trên mặt đất, cười lạnh nói: “Không cần phải để ý đến, chờ chính bọn hắn hành động!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui