Lam Tịch nguyệt lạnh lùng theo sát phía sau An Kỳ Lạc, không ai biết giờ phút này trong lòng nàng không bình tĩnh chút nào, nếu như có thể nàng bây giờ thật rất muốn bổ đầu An Kỳ Lạc ra xem, sau đó giúp hắn kiểm tra dây thần kinh một chút xem có phải có chút vấn đề hay không.
Từ cửa Kỳ Vương phủ lên xe ngựa, hắn tự tay lôi kéo nàng, sau đó không chịu buông tay ra, ngay cả đến hoàng cung, cũng vẫn nắm tay nàng, một chút cũng không muốn rời. Dọc theo đường đi, toàn bộ cung nhân đều tránh xa An Kỳ Lạc, khi bọn họ thấy hắn nắm tay Lam Tịch Nguyệt toàn bộ đều hết sức sửng sốt, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lam Tịch Nguyệt.
Không phải tất cả đều nói Tịch Nguyệt công chúa bị hủy dung sao? Vậy tại sao Kỳ Vương vẫn đối đãi với nàng giống như trân châu bảo vật? Mà Kỳ Vương từ lúc nào thân mật tiếp xúc với người khác rồi? Không phải hắn không để cho ai đến gần trong phạm vi bán kính một trượng sao? Dưới tấm khăn che mặt Lam Tịch Nguyệt mím môi thật chặt, muốn bỏ qua bao nhiêu ánh nhìn xung quanh, nhưng rốt cuộc nàng không nhịn được đưa tay lôi ra khỏi tay hắn, kéo kéo mấy cái mà vẫn không thoát ra ngoài được, hướng An Kỳ Lạc lạnh giọng nói: “Buông tay!”
An Kỳ Lạc dừng bước, xoay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, khóe miệng nở một nụ cười mị hoặc nói: “Không buông, chết cũng không buông!”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt hiện lên một tia hàn quang, nhưng bây giờ đang ở hoàng cung, cho dù An Kỳ Lạc là vị Vương gia không được chào đón, cho dù nàng không phải là hòa thân công chúa dễ bị ăn hiếp nhưng nàng không muốn gây xung đột với hắn mà bị cao thủ đại nội bao vây, như thế thật không phải chuyện tốt.
Chặc lưỡi ngậm miệng lại, mặt nàng tràn đầy lạnh lùng nhìn An Kỳ Lạc lại nói: “Buông tay!” Hắn vẫn nắm thật chặt tay nàng, không nhượng bộ chút nào lắc đầu nói: “Ta nói không buông, ngươi cũng đừng chống đối nữa, dù sao ngươi bây giờ đã là Vương phi của ta, ta cầm tay dắt đi có gì không được?”
“Ngươi…”
Lam Tịch Nguyệt không thể không thừa nhận, nàng thật đã không còn biện pháp gì, nàng hoàn toàn không biết trong đầu An Kỳ Lạc đang nghĩ đến những thứ gì, cũng không biết hắn tại sao muốn làm như vậy, chỉ biết là hắn đột nhiên thần kinh có vấn đề.
Thấy Lam Tịch Nguyệt hình như không còn từ chối nữa, An Kỳ Lạc lộ ra thần sắc hài lòng, lôi kéo tay nàng tiếp tục hướng Phượng dương cung đi tới, nơi đó là tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng thượng Hoàng hậu sẽ ở đó chờ bọn họ tới thỉnh an. Có thể nói, sau này Hoàng hậu sẽ quản Lam Tịch Nguyệt. Hoàng hậu phải coi nàng như con dâu sao? An Kỳ Lạc cũng không phải do nàng sinh.
Lam Tịch Nguyệt đi theo An Kỳ Lạc tiến vào Phượng dương cung, số lượng người bên trong nhiều hơn dự tính, tất cả hầu hết đều là nữ tử, hẳn là các phi tử hậu cung hoặc các Vương phi. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú Lam Tịch Nguyệt, chính xác là nhìn chằm chằm mặt nàng, nhưng bây giờ nàng đang dùng tấm sa che mặt.
Tựa hồ đã làm cho bọn họ có chút thất vọng, tất cả vẻ mặt đều lọt vào trong mắt Lam Tịch Nguyệt, đồng thời cũng lọt vào mắt An Kỳ Lạc.
Trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên một chút hàn quang khiến nhiệt độ Phượng dương cung thoáng cái thấp xuống mấy chục độ, những người đó lần này phát hiện hàn quang trong mắt An Kỳ Lạc, không nhịn được co rúm lại, cảm giác giống như bị ác ma theo dõi.
Hừ lạnh một tiếng, quét ánh mắt lạnh lên những nữ tử kia, sau đó lôi kéo Lam Tịch Nguyệt đi tới chỗ Hoàng thượng Hoàng hậu đang thượng vị, cũng không có ý tứ muốn quỳ xuống, đứng hướng bọn họ khẽ khom người, coi như là hành lễ, nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu!”
Lam Tịch Nguyệt cũng hướng bọn họ khẽ quỳ gối, phúc thân hành lễ, nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu!” Thanh âm tự nhiên, không mang theo chút khói lửa nào nhưng làm tất cả mọi người thất sắc, toàn bộ mở to mắt nhìn nàng không dám tin, người không kịp phản ứng trước hết chính là Thái tử An Cẩn Mặc, hắn thất thanh nói: “Ngươi làm sao có thể nói chuyện?”
An Kỳ Lạc quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tịch nhi có lúc nào nói nàng sẽ không nói chuyện?” Thực ra An Kỳ Lạc còn muốn cảm tạ Thái tử đại ca, nếu như không phải An Cẩn Mặc ghét bỏ dung mạo bị hủy hoại của Tịch nhi làm sao hắn có thể cưới được vị Vương phi bảo bối này? Giật hạ khóe miệng, Lam Tịch Nguyệt khẽ nghiêng mặt nhìn hắn, Tịch nhi, hắn khi nào bắt đầu gọi nàng là Tịch nhi?
An Cẩn Mặc hoàn toàn ngây người, chỉ vào An Kỳ Lạc lẳng lặng nói: “Ngươi… Ngươi thế nhưng…”
An Kỳ Lạc tựa hồ rất hài lòng việc được ban hôn với Tịch Nguyệt công chúa bị hủy dung thì phải? Thật sự không thể nghĩ tới chuyện này. Trong mắt An Kỳ Lạc thoáng hiện hồng quang, vẫn nắm tay thật chặt lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Tịch Nguyệt, hướng An Cẩn Mặc lạnh lùng nói: “Ta còn muốn cảm tạ Thái tử điện hạ đã đem Tịch nhi tặng cho tiểu đệ, nếu không tiểu đệ làm sao có thể cưới được Vương phi khiến cho ta vừa lòng đẹp ý đến vậy?” Bàn tay nhỏ bé của Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng muốn rút ra mấy lần, thần sắc trên mặt không đổi, chỉ là trong mắt có thêm hàn quang, quay đầu nhìn về phía An Cẩn Mặc để hắn có thể thấy hàn quang trong mắt nàng, chính hắn đã “vứt bỏ” nàng.
Liếc thấy ánh mắt Lam Tịch Nguyệt, đáy lòng An Cẩn Mặc không khỏi cảm thấy chợt lạnh, ngưng thần nhìn Lam Tịch Nguyệt, làm sao trước kia không phát giác ra Tịch Nguyệt công chúa tựa hồ thật không đơn giản? Chẳng lẽ là bởi vì lúc ấy mình bị mỹ mạo của nàng mê hoặc không còn biết trời đất gì sao? An Cẩn Mặc khẽ nheo ánh mắt, giả cười nhìn An Kỳ Lạc nói: “Lời Thất đệ vừa nói thật sự là quá khách khí, ta là đại ca của ngươi, không giúp ngươi thì còn có thể giúp ai đây?”
Huyết sắc trong mắt An Kỳ Lạc bắt đầu khởi động, giống như hàn băng ngàn năm nói: “Cho nên, tiểu đệ sẽ phải đa tạ Thái tử điện hạ tác thành!” Xoay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt đang không ngừng muốn đem tay nàng từ trong tay hắn rút ra, trên mặt hẳn, trong khoảnh khắc đó trở nên ôn hòa, mặc dù cũng không thấy có quá nhiều ôn nhu nhưng so với gương mặt lúc nói chuyện với An Cẩn Mặc quả thực cách nhau một trời một vực. Tay lại nắm chặt tay nàng thêm một chút, đã nói là sẽ không để cho nàng lấy tay ra! Lam Tịch Nguyệt thấy không phải là lúc có thể dùng sức thoát khỏi tay hắn, chỉ có thể ở dưới tay áo hai người lén lút tiến hành, sức dùng ra thật sự là vô cùng nhỏ.
Quay đầu lại âm lãnh ngó chừng vẻ mặt vô sỉ của An Kỳ Lạc, nhưng nàng không nói gì, bởi vì lúc này, Hoàng đế An Nhâm Kình đã mở miệng: “Hoàng nhi không cần đa lễ, tới trước ngồi bên cạnh đi!” Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt chỉ có thể tạm thời dừng lại cuộc tranh đấu ngầm của hai người, hướng Hoàng thượng Hoàng hậu hành lễ sau đó đã bị An Kỳ Lạc nhanh chóng lôi đi tới bên cạnh, tìm được vị trí cho hai người bọn họ ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, hai người lại giấu tay phía dưới bàn tranh đấu tiếp, Lam Tịch Nguyệt cũng đem một tay khác tới, muốn vặn bung ngón tay An Kỳ Lạc, bị hắn nắm lâu như vậy rồi ngay cả máu tuần hoàn cũng trở nên không thông thuận.
An Kỳ Lạc nhẹ nhàng phản ứng lại, đem tay khác của nàng cầm nốt vào trong lòng bàn tay hắn, mặt chuyển hướng nàng, trong mắt mang theo nụ cười, ghé bên tai nàng nhẹ nói: “Ái phi làm cái gì vậy? Giãy dụa lâu như thế nguyên lai là muốn Bổn vương nắm thêm tay còn lại …”
“Câm miệng!”
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng quát một tiếng, bởi vì tay đã bị che dưới bàn, có thể sử dụng động tác mạnh hơn một chút nên Lam Tịch Nguyệt ra sức rút tay, nhìn An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên. Hắn vừa rồi định nói điều gì nhưng khóe mắt dư quang liếc thấy bàn tay nhỏ bé của Lam Tịch Nguyệt rừng rực, sửng sốt một chút, nhớ tới mình vừa rồi có sử dụng lực đạo, trong mắt hiện lên một tia đau lòng. Đưa tay cầm tay nàng lên nhẹ nhàng xoa xoa, Lam Tịch Nguyệt vừa định lần nữa rút tay về cũng quên luôn không biết nàng muốn làm gì.
Này… An Kỳ Lạc, thật sự có bệnh! Đây là suy nghĩ hôm nay trong lòng Lam Tịch Nguyệt nghĩ đến nhiều nhất. An Kỳ Lạc chỉ cần dành ra chút nội lực giúp nàng nhẹ xoa bàn tay nhỏ bé, tay của hắn lành lạnh, truyền tới lòng bàn tay của nàng, hình như rất thoải mái!