Bên trong kinh thành Lâm Nguyệt Quốc gió nổi mây tăng, sau hai ngày Trần thống lĩnh bị Kỳ Vương phi uy hiếp mang đi bỗng xuất hiện. Chẳng qua lần này hắn xuất hiện trong hoàng cung, cụ thể hơn là ở Phượng Dương cung không đầy đủ thân hình mà chỉ có một cái đầu. Lúc Hoàng hậu nhận được hộp lễ vật đã suy đoán một hồi lâu xem rốt cuộc đây là thứ gì, ai muốn tặng cho bà ta nhưng tuyệt đối không thể nào nghĩ ra trong hộp đó có một cái đầu người. Lúc mở hộp bà ta hét lên một tiếng sau đó ngã té nhào xuống khỏi ghế ngồi.
Chuyện này đã gây nên sóng gió lớn trong Nguyệt thành, không chỉ triều đình biết chuyện, dân chúng cả thành cũng bắt đầu nhiệt liệt thảo luận. Trong lúc nhất thời dĩ nhiên khó có thể dập tắt cơn phong ba, tất cả mọi người đều không rõ vì sao Kỳ vương phi phải giết Trần thống lĩnh, thậm chí còn chặt đầu của hắn đưa cho Hoàng hậu nương nương. (Hirameki: nghe giống mùi vị Tấm muối mắm xác Cám rồi gửi cho gì ghẻ ấy nhỉ, ghê rợn cả người, hình tượng Nguyệt tỷ tỷ có bị suy giảm đôi chút mất rồi.)
Nói tới đây lại vừa gợi ra một chủ đề khác, tại sao nàng lại đưa đầu Trần thống lĩnh đến tận tay Hoàng hậu nương nương? Tại sao là Hoàng hậu nương nương mà không phải một người khác? Hoàng thượng cũng được, Thái tử cũng được, bất kỳ đại thần nào trong triều đình cũng được mà, hơn thế nữa để đưa đến được tận tay Hoàng hậu nương nương phải tốn không ít công sức.
Đang trong thời điểm Nguyệt thành náo nhiệt nhất thì Du vương gia mất tích đã hai ngày đột nhiên trở lại, chuyện này khiến cho cả thành không nhịn được lại càng thêm náo loạn lên. Mọi người hiện tại đều biết Du vương gia và Kỳ vương phủ cấu kết với nhau ý đồ mưu hại ngôi vị Hoàng đế, hơn nữa Hoàng thượng đang điều tra chuyện mất ngọc tỷ, mà nghe nói Du vương gia và ngọc tỷ mất trộm không thoát khỏi việc có liên quan!
Sau khi trở lại An Cẩn Du mới phát hiện tình thế bên ngoài tệ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Cơ hồ toàn bộ dân chúng đều đã nhận định hắn muốn mưu hại phụ hoàng, ý đồ soán vị, ở Du vương phủ cũng sớm được an bài một đại lượng cấm vệ quân chờ hắn trở về là bắt vào thiên lao ngay. Hắn thật sự là có nỗi khổ nói không nên lời a, ngày đó đáng lẽ không nên đi theo Lam Tịch Nguyệt, kết quả là bị thuộc hạ của An Kỳ Lạc đánh ngất xỉu đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở bên trong Dạ Thánh môn. Mà mới vừa rồi hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra thì đã chìm vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thì đã rời khỏi địa bàn của Dạ Thánh môn. Bên cạnh hắn là một người áo đen đứng, đúng là đen hoàn toàn, chỉ lộ ra mỗi ánh mắt lạnh như băng và nhiều tròng trắng.
Người áo đen đó lẳng lặng, lãnh khí đứng bên cạnh hắn, đợi đến khi hắn tỉnh lại cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt qua một cái sau đó lãnh khốc nói: “Chủ tử có lệnh Du vương gia đáp ứng cùng hợp tác với chủ tử, ta đã đưa ngươi tới đây. Về phần xử lý chuyện tiếp theo thế nào phải do một mình Du vương gia ngươi làm, cũng hy vọng Du vương gia có thể tuân thủ ước định, cáo từ!”
Nói xong những lời này, không đợi An Cẩn Du mở miệng người áo đen đã biến mất trước mặt hắn để lại An Cẩn Du thật sự hung hăng khó chịu một mình. Hắn cũng có việc cần hỏi, làm sao muốn chạy là chạy mất nhanh như vậy?
Đứng trước cửa Du vương phủ hắn cẩn thận để không bị bất luận kẻ nào phát hiện còn bản thân thì lại phát hiện ra hiện giờ còn không bằng lúc ở bên trong Dạ Thánh môn, ít nhất không phải đối mặt với nhiều cấm vệ quân như vậy! Dĩ nhiên đây chỉ là sự buồn bực nhất thời, hắn cũng không muốn cả đời bị nhốt ở bên trong Dạ Thánh môn, hắn kiên quyết không nguyện ý. An Cẩn Du không khỏi thở dài buồn bực nghĩ, Trần Tập Dũng không phải vừa mới chết sao? Làm sao mà Thống lĩnh cấm vệ quân đã đổi ngay rồi? Bất quá Thống lĩnh cấm vệ quân này không khó đối phó như Trần Tập Dũng. Hắn ta chẳng qua chỉ là một phó tướng, cũng chính là Phó thống lĩnh. Nói cách khác cái chết của Trần Tập Dũng đối với Phó thống lĩnh kia quả thật là một cái chết rất ý nghĩa!
An Cẩn Du đứng ở dưới tàng cây ngoài cửa Du vương phủ trầm ngâm một chút. Xét tình huống bây giờ hắn không thể quang minh chính đại đi vào Vương phủ của mình, hắn cũng không có gan lớn như An Kỳ Lạc bắt cả Thống lĩnh cấm vệ quân đi, thậm chí còn giết hắn ta sau đó chặt đầu đưa đến tận tay Hoàng hậu. Mặc dù chuyện như vậy khiến cho hắn có chút rùng mình dựng tóc gáy nhưng nghĩ đến bộ dạng Hoàng hậu lúc trông thấy cái đầu người khiến trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy thống khoái.
Nghĩ đến chuyện này trước mắt hắn vừa hiện ra bóng hình xinh đẹp của Lam Tịch Nguyệt, hắn thở dài một hơi dằng dặc, nữ nhân này quá nguy hiểm, nguy hiểm đến nỗi cho hắn cảm giác chỉ cần hơi chút đến gần sẽ khiến bản thân bị hủy diệt. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không nhịn được muốn nhích tới gần. Nghĩ đến lúc trước khí giết Trần Tập Dũng không biết nàng đã dùng phương pháp gì mà khiến cho hắn hoàn toàn không chống cự nói ra mọi chuyện.
Khi thấy ánh mắt khẽ rung động đó tựa hồ có sự việc gì từ đáy lòng của hắn xẹt qua nhưng khi hắn cố gắng suy nghĩ thì ý tưởng đó lại nhanh chóng biến mất. Hắn đương nhiên nghĩ mãi mà không rõ, hắn cũng từng bị nàng đưa vào giấc ngủ, bị nàng lợi dụng, mặc dù chuyện này đã bị xóa đi trong trí nhớ của hắn nhưng khi thấy cặp mắt kia của nàng hắn không nhịn được cảm thấy một loại cảm giác quái dị.
Sau khi lấy được thông tin cần thiết từ Trần Tập Dũng, người áo đen đứng bên cạnh An Kỳ Lạc không chút do dự tung kiếm chặt đầu hắn. Hết thảy chuyện này đều tiến hành ngay trước mặt An Cẩn Du giống như bọn họ cố ý cho hắn thấy tất cả. An Cẩn Du đúng là bị dọa sợ đến run người, hơn nữa lúc thấy Lam Tịch Nguyệt đối mặt với bao nhiêu máu tanh như thế mà ngay cả mí mắt cũng không chớp càng thêm hù chết hắn.
Đây rốt cuộc là loại nữ nhân nào a? Tại sao nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà vẫn thờ ơ? Vấn đề này khiến cho An Cẩn Du nghĩ mãi mà vẫn không rõ. Nàng không phải là Công chúa sao? Mặc dù không phải là một vị Công chúa được cưng chiều nhưng cũng lớn lên ở trong thâm cung, đáng lý ra phải run sợ với cảnh tượng như vậy mới đúng. Rốt cục đã phát sinh chuyện gì? Vì sao nàng có công lực, tu vi cao như vậy? Vì sao máu lạnh như thế?
Nghĩ tới nửa ngày An Cẩn Du vẫn không tìm ra được chút manh mối, cho dù không phải là Công chúa, so với vô số nữ sát thủ chốn giang hồ tựa hồ vẫn còn kém máu lạnh của nàng. Hơn nữa hết lần này tới lần khác cho dù nàng là nữ nhân máu lạnh không chút nhân tính hắn cũng cảm thấy nàng thật mê người, thật đáng yêu.
An Cẩn Du tiến về cửa đại môn một chút rồi đột nhiên xoay người hướng về phía hoàng cung. Hắn dứt khoát đến gặp Hoàng thượng, nếu như bị bắt vào thiên lao, không biết sẽ phát ra chuyện ngoài ý muốn gì! Nhất là Hoàng hậu vẫn luôn không vừa mắt với hắn, hắn cũng không vừa mắt với Hoàng hậu nhưng người ta ở địa vị cao hơn, nếu quả thật bị bắt vào thiên lao bà ta muốn giết chết hắn thực dễ dàng! Hơn nữa ngay cả cơ hội gặp phụ hoàng cũng không có, càng thêm đừng mong có cơ hội nói chuyện trộm ngọc tỷ là do Hoàng hậu.
Nhưng hắn mới vừa vặn xoay người trước mặt đã hiện ra một số cấm vệ quân, mỗi người đều cầm thương trên tay chĩa thẳng vào người hắn, khuôn mặt đầy vẻ đề phòng. Trong đám người đó có một người bước ra, có vẻ là Thống lĩnh, nhìn An Cẩn Du nói: “Du vương gia, xin ngài không nên làm khó tiểu nhân, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc!”
An Cẩn Du khẽ hạ mi, sắc mặt âm trầm, khí chất hoàng thất trên người phát ra khiến cho cấm vệ quân không nhịn được có chút co rúm nhất tề lui một bước nhỏ về phía ai. Hắn giật hạ khóe miệng cười lạnh nói: “Tránh ra, không tránh đừng trách bổn vương không khách khí!”
Sắc mặt Thống lĩnh kia có chút trắng bệch, sợ hãi nhìn An Cẩn Du một cái nói: “ Xin phiền Vương gia không nên…”
“Cút!” An Cẩn Du mặt âm trầm trầm, cả giận nói. Không nên làm khó? Hừ! Không làm khó dễ các ngươi sao? Nói nghe thật hay, không làm khó dễ các ngươi thì bổn vương sẽ bị các ngươi tóm vào trong thiên lao rồi!
Nhưng những người đó cũng không có chút ý tứ nào muốn lui ra mặc dù e sợ uy thế tỏa ra trên người hắn, nhưng đã nhận lệnh thì nhất định phải đem Du vương gia tróc nã quy án! Thống lĩnh cấm vệ quân hướng An Cẩn Du đi lên trước một bước, chắp tay nói: “Nếu như Vương gia cố ý chúng ta cũng chỉ có thể đắc tội!”
Nghe vậy An Cẩn Du nheo ánh mắt, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía. Đang trong lúc muốn cùng đánh với những cấm vệ quân này một trận đột nhiên bên cạnh hắn hiện ra hai hắc y nhân. Hai người che mặt này đều là nhiếp thân thị vệ của An Kỳ Lạc trong Dạ Thánh môn. Một trong hai người nghiêng đầu nói với An Cẩn Du: “Du Vương gia xin đi trước một bước, nơi này giao cho chúng ta là được!”
An Cẩn Du sửng sốt sau đó chắp tay hướng hai người bọn họ rồi nhằm hướng thủ vệ yếu kém nhất mà xông ra ngoài. Những cấm vệ quân còn lại muốn xông lên đều bị hai thuộc hạ của Dạ Thánh môn chặn lại. Trong lúc nhất thời ở Du vương phủ kiếm ảnh quang đao, tiếng chém giết vô số nhưng rất nhanh lại thanh tịnh trở lại, An Cẩn Du thì chẳng biết đi đâu.
Tiếng động lớn khiến toàn bộ cấm vệ quân đều lao tới, người này mới ngã xuống lại xuất hiện thêm người khác. Hai thuộc hạ của Dạ Thánh môn liếc nhau một cái rồi mang kiếm nhào tới cấm vệ quân mà chém giết, sau đó thừa dịp tung người bay ra khỏi vòng vây biến mất.
Một số cấm vệ quân hướng phía hai người đó mà đuổi theo, những người còn lại quay lại vị trí ban đầu của mình tiếp tục cương vị bảo vệ của mình.
Một trận náo loạn trước cửa Du vương phủ nhẹ nhàng qua đi ngoại trừ còn sót lại những thi thể trên mặt đất đầy máu tươi. Sau khi hai người Dạ Thánh môn rời đi, một bộ phận của cấm vệ quân vẫn tiếp tục đuổi bắt, số còn lại quay trở về vị trí ban đầu của mình. Phía trên nóc nhà Du đại vương phủ xuất hiện thân ảnh màu trắng lẳng lặng quét mắt nhìn tàn cuộc, lắc mình một cái bóng dáng ấy biến mất cứ như chưa từng xuất hiện qua ở đó.
Sau khi rời Du vương phủ An Cẩn Du thẳng hướng hoàng cung mà bay vút đi. Hắn phải nhanh chóng vào bên trong hoàng cung ra mắt phụ hoàng, đến lúc đó dĩ nhiên có thể phơi bày tội lỗi của Hoàng hậu và tẩy sạch cái tội danh này của hắn đi. Nhưng xem xét tình hình bây giờ, quang minh chính đại đi vào đó là điều không thể nào, cũng chỉ có thể len lén lẻn vào, dù sao đây cũng không phải là loại chuyện hắn chưa từng làm qua.
Chẳng qua chuyện vẫn để hắn phải suy nghĩ chính là mới vừa rồi tại sao trong trình huống khẩn yếu người của Dạ Thánh môn lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn? Là ngẫu nhiên gặp hay là bọn họ vẫn luôn theo dõi, giám sắt hắn? Nghĩ tới đây hắn đột nhiên dừng bước, tập trung toàn bộ đầu óc phán đoán xem có điều gì bất thường xảy ra không, hắn tin tưởng nếu như quả thật có người theo dõi hắn nhất định đã phát hiện ra rồi. Bởi vì người ngày đó đánh hắn ngất xỉu là hai Đại hộ pháp của Dạ Thánh môn, dĩ nhiên công phu của bọn họ phi thường cao. Còn những hắc y nhân kia công phu yếu hơn hẳn, so với An Cẩn Du hắn bọn họ kém hơn một bậc cho nên hắn không thể bị bọn họ theo dõi.
Nhưng cẩn thận dò xét hồi lâu mà vẫn không phát giác dấu vết bị theo dõi, hơn nữa mới vừa rồi hắn không nhận thấy có cái gì không đúng, chẳng lẽ bọn họ còn đang phải đối phó với nhưng cấm vệ quân ở Du vương phủ, chưa thoát ra được để đi theo dõi hắn? An Cẩn Du không dễ dàng tin rằng sự xuất hiện vừa rồi của bọn họ chẳng qua là ngẫu nhiên nhìn thấy hắn bị cấm vệ quân bao vây.
Sinh tồn ở trong hoàng cung này, nếu như dễ dàng tin như vậy đoán chừng hắn đã chết không dưới hơn trăm lần. Hơn nữa bản thân chuyện này có nhiều điểm nghi vấn nặng nề, hắn không cho rằng trên thế giới này có chuyện trùng hợp đến thế. Vừa lúc hắn gặp phải chuyện phiền toái không thể thoát thân lập tức bên cạnh hắn xuất hiện hai người của Dạ Thánh môn công phu chỉ kém hơn hắn đôi chút.
Nhưng loại chuyện này nếu như không có đầu mối hay chứng cớ dĩ nhiên có nghĩ nát óc cũng không thể ra, An Cẩn Du cũng không thể phát hiện ra mình bị theo dõi, chỉ đừng im tại chỗ trong chốc lát rồi động thân bay vút hướng hoàng cung. Bởi vì không thể đàng hoàng tiến vào cho nên nơi hắn hướng tới không phải là đại môn hoàng cung mà là một nơi tương đối dễ dàng lẻn vào. Thời điểm lúc hắn còn ở trong cung vẫn thường xuyên len lén ra vào cho nên có biết một chỗ bí mật không dễ dàng bị người khác phát hiện, cũng có tương đối ít thị vệ cạnh giữ.
An Nhâm Kình đang ngồi trong ngự thư phòng lật xem tấu chương, thỉnh thoảng lại nhăn lông mày như đang nghĩ ngợi điều gì, rốt cuộc hắn ném tấu chương lên mặt bàn phía trước, thân người tựa vào ghế rồng, đưa tay vuốt mí mắt. Hắn thở nhẹ một hơi, trong mắt là thần sắc phiền não. Hai ngày gần đây hắn vẫn luôn đau đầu với chuyện của của An Cẩn Du. Không biết hiện giờ nghịch tử đang ở đâu, tại sao lại cùng mất tích với Lam Tịch Nguyệt.
Nghĩ đến Lam Tịch Nguyệt An Nhâm Kình lại có cảm giác không giải thích được. Hắn đã nhìn thấy nàng sau khi bị phá hủy dung mạo, hơn nữa nàng dùng sa che mặt cho nên chỉ thấy được cặp mắt của nàng. Chính là cặp mắt khiến hắn khắc sâu, thậm chí lúc đó hắn còn hoài nghi việc đem nàng gả cho Kỳ vương có phải là một quyết định sai lầm hay không?
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy người nào có ánh mắt như thế, không phải bởi vì đó là ánh mắt xinh đẹp mà tối trọng yếu chính là sự sắc bén, tỉnh táo, thâm thúy khiến cho hắn cảm nhận ánh mắt đó có thể nhìn thấu thế giới, tựa hồ không có chuyện giả dối nào có thể che giấu nổi ánh mắt đó. Xảy ra chuyện như vậy mà nàng còn uy hiếp được cả cấm vệ quân, hắn không biết nàng đã xử lý thế nào mà có thể chạy trốn được vòng vây ấy.
Thật không nghĩ tới Thanh Tố quốc lại có một cô Công chúa như vậy nhưng nghe nói từ nhỏ nàng đã bị thất sủng. Lam Vũ Đỉnh quả thực có mắt như mù, xem nhẹ một Công chúa ưu tú, lại còn không chút do dự đem nàng gả đến Lâm Nguyệt quốc. Chẳng lẽ hắn không hề cảm thấy đây là tổn thất rất lớn sao?
Nghĩ tới đây An Nhầm Kình không khỏi phát hiện bản thân mình cũng bị tổn thất rất lớn, đem một Công chúa như vậy gả cho ác tử An Kỳ Lạc cũng chính là dâng cho hắn một thứ vũ khí lợi hại! Gọi là “vũ khí lợi hại” không hề nói quá lên một chút nào, một người lẻn được vào Kỳ vương phủ có cao thủ mai phục khắp nơi mà không bị phát hiện đã đủ khiến hắn kinh ngạc, hơn nữa nàng còn bắt đi cả thống lĩnh cấm vệ quân, thậm chí thoát khỏi cả một đống người vây đuổi!
Nếu như ban đầu hắn không gả nàng cho An Kỳ Lạc mà kiên trì ép Thái tử thu nhận nàng làm trắc phi thì liệu bây giờ cục diện thế này có xảy ra hay không? Có thể người có lợi nhất chính là phu quân của nàng, đối với Thái tử mà nói chính là như hổ thêm cánh!
Dĩ nhiên hắn cũng không thể nào khẳng định được ban đầu nếu như hắn kiên trì để An Cẩn Mặc thu nhận Lam Tịch Nguyệt làm trắc phi, Lam Tịch Nguyệt có khi nào không trợ giúp Thái tử ngược lại chỉ tìm cách lợi dụng hắn, lợi dụng xong rồi thì một kiếm giết chết hắn. Trong mắt nàng, Thái tử Lâm Nguyệt quốc không là cái gì cả, nàng chỉ cần lợi dụng sau đó nếu như không còn hữu ích thì đến thời điểm cần thiết có thể cho hắn biến mất không chút lưu tình!
Cửa ngự thư phòng nhẹ nhàng bị mở ra, thanh âm phát ra rất nhỏ. Ánh mắt An Nhâm Kình tối sầm lại cảnh giác nhìn về phía cửa. Hắn đã chuẩn bị xong, tuỳ thời có thể xuât thủ, thậm chí tuỳ thời có thể hô to “Có thích khách” bởi vì hắn biết người mới tiến vào không phải là thái giám bên cạnh hắn.
Người tiến vào kia quả thật không phải thái giám mà chính là An Cẩn Du, hắn cố ý phát ra một chút thanh âm mục đích là muốn khiến cho phụ hoàng chú ý, tránh cho phụ hoàng đột nhiên thấy hắn lù lù xuất hiện sẽ sợ hết hồn. Hắn đúng là rất “hiếu thuận”, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, phát ra một chút thanh âm như vậy cũng chỉ là muốn hù doạ phụ hoàng, mà bây giờ khuôn mặt của phụ hoàng đang rất cảnh giác nhìn phương hướng hắn tiến vào, đang trong tư thế chuẩn bị xuất thủ hoặc là gọi người đến cứu mạng.
Đối với Hoàng thượng mà nói, đây không thể gọi là cứu mạng, cho dù đúng ra chính là tới cứu tính mạng của hắn nhưng cũng có thể thay bằng một từ rất êm tai gọi là cứu giá, giống như người đến cứu hắn vốn không phải là cứu tính mạng của hắn vậy.
An Cẩn Du không lập tức xuất hiện ở trước mặt An Nhâm Kình mà chỉ đứng hồi lâu ở trong bóng tối, trong mắt mơ hồ lóe hàn quang, bộ dạng như đang trầm tư cái gì, một lúc lâu sau, mới từ nơi nào đó xuất hiện ở trước mặt An Nhâm Kình hướng hắn khom mình hành lễ nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Thời điểm An Nhâm Kình nhìn thấy An Cẩn Du hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó khuôn mặt không vui nhìn hắn nói: “Ngươi vì sao lại tới nơi này? Tiến vào bằng cách nào?”
An Cẩn Du cúi đầu, khóe miệng có một tia cười lạnh hiện lên, nhưng ngay sau đó đổi lại bộ dạng kính yêu đối với An Nhâm Kình, cúi đầu cung kính nói: “Phụ hoàng thứ tội, cách làm của nhi thần quả thật một lời khó mà giải thích hết, nếu như nhi thần không làm vậy sợ rằng sau này có muốn cũng không thấy được mặt phụ hoàng!”
An Nhâm Kình không truy xét thêm, nhẹ hạ mi, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói như vậy ngươi không phải không biết chuyện nặng nhẹ?”
Nghe vậy, An Cẩn Du đột nhiên quỳ đến trước mặt An Nhâm Kình, cúi đầu bụng đầy ủy khuất nói: “Nhi thần đương nhiên là biết, bây giờ nếu như không dùng biện pháp như thế để vào hoàng cung ra mắt phụ hoàng, chỉ sợ không còn cách nào khác! Bây giờ trong ngoài Du vương phủ đều bị canh gác nghiêm mật, đại môn của hoàng cung lại càng là nơi nhi thần không cách nào đi vào bình thường, nhưng nhi thần không thể bị ném vào thiên lao, chỉ sợ một khi đi vào thì sẽ ra không được!”
“Không thể nào? Chỉ cần chính bản thân ngươi trong sạch, phụ hoàng tự nhiên sẽ trả lại sự trong sạch đó cho ngươi, ngươi cần gì phải nói chuyện kinh khủng như thế?”
Trong lòng An Cẩn Du cười lạnh không dứt, ta có trong sạch chờ đến lúc lấy lại được sự trong sạch thì sớm đã bị nữ nhân chết tiệt là Hoàng hậu giết chết rồi! An Cẩn Du quỳ xuống đất cúi đầu nói: “Phụ hoàng có điều không biết, bây giờ cả kinh thành bởi vì chuyện nhi thần mất tích mà xôn xao, thậm chí nói nhi thần cấu kết cùng Thất đệ ý đồ phản quốc soán vị! Nhi thần thật sự không có biện pháp khác để tới gặp phụ hoàng, hướng phụ hoàng bẩm báo ngọn nguồn sự việc phát sinh!”
Nghe vậy, An Nhâm Kình nghiêm sắc mặt, từ trên ghế rồng ngồi thẳng một chút, nhìn An Cẩn Du phía dưới hỏi: “Đã như vậy ngươi có lời gì nhanh nói đi, nếu như không thể khiến cho trẫm hài lòng, hoặc để cho trẫm nghĩ rằng chẳng qua ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm mà tùy ý nói bừa thì trẫm sẽ đem ngươi giải vào thiên lao!”
Lời nói của An Nhâm Kình nghe vô cùng vô tình, lọt vào trong tai An Cẩn Du cho hắn cảm giác vô cùng bực mình, trong mắt không nhịn được thoáng hiện hàn quang, chẳng qua hắn cúi đầu, cho dù hàn quang thoáng hiện cũng không thể bị An Nhâm Kình phát hiện ra.
An Cẩn Du cúi đầu phục trên mặt đất, hướng An Nhâm Kình nói: “Hai ngày trước nhi thần chỉ vì tò mò mà đến Kỳ vương phủ, không nghĩ tới lại bị cấm vệ quân phát hiện, còn bị bọn họ đuổi bắt, nhi thần thật sự vội vã cho nên bất đắc dĩ mới chạy. Phụ hoàng cũng hiểu rõ nhi thần mỗi lần nhàn rỗi đều muốn tìm một chút chuyện để làm, cho nên hai ngày trước thật sự chỉ là muốn tới Kỳ vương phủ tham gia náo nhiệt mà thôi, tuyệt đối không phải như phía ngoài đồn thổi nói nhi thần cùng Kỳ Vương cấu kết, kính xin phụ hoàng minh giám!”
An Nhâm Kình lẳng lặng nghe An Cẩn Du nói những lời này xong, cũng có chút tin tưởng, vốn ở trong ấn tượng của hắn, An Cẩn Du chính là người như vậy, lúc không có chuyện gì làm thì thích chạy đến nơi náo nhiệt, hắn cũng nói bởi vì cấm vệ quân đuổi bắt mới vội vàng bất đắc dĩ mà chạy. Điểm này cũng có thể lý giải, đường đường một Vương gia, nếu như bị cấm vệ quân bắt được, thậm chí nhốt vào đại lao, thật sự không phải là một việc vinh quang gì cho lắm, hắn muốn chạy trốn cũng là chuyện đương nhiên!
Nhưng có một việc hắn không thể giải thích được, nghĩ tới đây ánh mắt An Nhâm Kình hơi trầm xuống nhìn An Cẩn Du nói: “Ngươi đã nói như vậy phụ hoàng sẽ không trách ngươi, nhưng hai ngày nay rốt cuộc ngươi đã đến nơi nào? Vì sao để cho chuyện xôn xao đến vậy rồi mới xuất hiện? Hơn nữa còn len lén vào bên trong ngự thư phòng?”
Hắn nói những lời này rõ ràng là còn chưa tin An Cẩn Du, hay đúng hơn là sau khi nghe những lời giải thích kia hắn vẫn vô cùng hoài nghi. Ngay cả con trai ruột thịt của mình mà vẫn không thể tín nhiệm thì quả đúng là nỗi bi ai chốn hoàng gia. Hoàng cung là nơi mà không thể dễ dàng tin cậy bất kỳ ai, cho dù là người thân cận nhất cũng tuyệt đối không thể tùy tiện đặt niềm tin.
Sau khi nghe những lời này vẻ mặt An Cẩn Du không có chút biến hóa nào, hắn đã sớm tiên liệu sẽ xảy ra tình huống như vậy, muốn để phụ hoàng tin tưởng hắn không liên quan đến chuyện ngọc tỷ bị mất trộm tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng! Mà ngọc tỷ cho tới bây giờ đã mất tích suốt ba tháng nhưng vẫn chưa có chút tung tích nào, không có ngọc tỷ trong tay Hoàng thượng sẽ không có công cụ tượng trưng cho quyền lực, thậm chí là phi thường không có cảm giác an toàn.
Hơn ba tháng đã qua, nghĩ đến khoảng thời gian này An Cẩn Du không khỏi nhíu mi, ngọc tỷ bị mất hình như là vào ngày thứ hai sau khi An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt thành thân, lúc đó bọn họ đang tiến cung thỉnh an. Nhưng theo hắn hai người đó không liên quan bởi vì lúc cả hai vừa rời Phượng Dương cung, còn chưa ra quá ngoài cửa thì thái giám đã hớt ha hớt hải chạy tới thông báo có đạo tặc lẻn vào hoàng cung, ngọc tỷ đã mất tích! Lúc mới đầu không có mấy người biết đến chuyện ngọc tỷ bị trộm, đại khái chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu, còn có Thái tử An Cẩn Mặc. Sau đó có thêm mấy đại thần tâm phúc của An Nhâm Kình biết, rồi sau đó chuyện này mới bị lan truyền ra ngoài, tính tới nay đã ba tháng chuyện ngọc tỷbiến mất tất cả mọi người đều biết.
Một món đồ trân bảo quý giá như vậy càng khiến An Nhâm Kình khẩn cấp muốn tìm trở về, thậm chí nếu không tìm ra hắn muốn tạo một ngọc tỷ giả sau đó tuyên bố với toàn dân thiên hạ là đã tìm được ngọc tỷ. Sau đó còn muốn tìm một kẻ xui xẻo làm tội nhân trộm ngọc tỷ để chặt đầu thị chúng, như vậy mới càng khiến cho những người không rõ chân tướng tin phục.
An Cẩn Du lặng lẳng trầm tư một chút sau đó thanh âm cung kính: “Vốn nhi thần muốn thoát khỏi cấm vệ quân sau đó quay trở về Vương phủ nhưng giữa đường lại phát hiện ra một chuyện trọng yếu”. Hắn nhớ An Kỳ Lạc đã nói chờ đến thời điểm thích hợp hắn sẽ biết ngọc tỷ bị Hoàng hậu giấu ở chỗ nào, vậy có phải muốn đoạt lại ngọc tỷ An Kỳ Lạc phải phái người đi đánh cắp nó?
Thấy bộ dạng An Cẩn Du muốn nói lại thôi An Nhâm Kình không khỏi nheo mắt lại hỏi: “Phát hiện ra chuyện trọng yếu gì? Có lời gì thì cứ nói!”
An Cẩn Du vẫn đang suy nghĩ chuyện của An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt, nhưng bây giờ điều quan trọng không phải chuyện đó mà trước tiên phải giải quyết được lão gia hỏa này. Hắn hướng An Nhâm Kình cúi đầu nhún nhường khom người, sau đó thần sắc có chút sợ sệt nói: “Đối với chuyện này nhi thần còn chưa giám xác định cho nên chưa giám bảo đảm trăm phần trăm, chẳng qua nhi thần là đem chuyện mắt thấy tai nghe ra nói mà thôi, nếu như nói điều gì khiến phụ hoàng mất hứng thì xin phụ hoàng ngàn vạn lần không được tức giận a!”
Hiếm khi thấy bộ dạng cẩn thận sợ sệt như vậy của An Cẩn Du, An Nhâm Kình không tỏ ra quá nghiêm khắc, híp mắt nhẹ nhàng nhìn hắn một lát sau đó gật đầu nói: “Ngươi nói đi, bất kể ngươi nói cái gì ta cũng không trách tội ngươi!”
Nghe được lời vàng ngọc từ miệng An Nhâm Kình, tự nhiên An Cẩn Du an tâm hơn một chút, chỉ cần không đi quá đà để cho phụ hoàng không chịu đựng nổi thì hẳn sẽ không trách tội! Mặc dù phụ hoàng đã nói cho dù hắn nói cái gì cũng sẽ không trách tội nhưng những lời nói như thế chỉ nên tin một nửa!
Một lần nữa An Cẩn Du hướng An Nhâm Kình, thanh âm cung kính: “Hồi bẩm phụ hoàng, trên đường nhi thần trở về vương phủ gặp được Thái tử điện hạ nhưng Thái tử điện hạ không phát hiện ra nhi thần, bởi vì lực chú ý của Thái tử đang tập trung vào người khác”.
Mày kiếm của An Nhâm Kình nhảy lên, trong mắt đã tiết ra một chút tức giận, cho đến nay An Cẩn Mặc là đứa con được hắn sủng ái nhất, vậy mà bây giờ An Cẩn Du nói An Cẩn Mặc đang cùng nói chuyện bàn bạc với An Kỳ Lạc, mà khẳng định đó không phải là chuyện gì tốt đẹp!”
An Nhầm Kình trầm ngâm suy nghĩ, vốn hắn đã loại bỏ đứa con như An Kỳ Lạc, nhưng An Cẩn Mực vẫn luôn là đứa con hắn sủng ái nhất, một mặt là vì hắn là con của hắn, mặt khác cũng là con của Hoàng hậu. Mà đối với đứa con được sủng ái nhất, cho dù có gây ra chuyện gì trọng yếu hắn cũng sẽ theo bản năng lên tiếng ngăn cản, lên tiếng bảo vệ con mình.
“Đủ rồi Cẩn Du, ta biết ngươi muốn nói gì, cho nên đến đây chấm dứt, ngươi có thể lui xuống!”
Qua một lúc thân thể An Cẩn Du mới từ từ hòa hoãn, nếu như nói trong hoàng thất còn có một chút thân tình, trong lòng An Nhâm Kình còn có một chút suy nghĩ đến máu thịt của mình thì tất cả thân tình đó đều dành cho An Cẩn Mặc và An Thấm Như, những hoàng tử khác so với An Kỳ Lạc mặc dù ngoài mặt tốt hơn rất nhiều nhưng cũng chẳng nhận được bao nhiêu thân tình. Đối với Hoàng thượng mà nói có các hoàng tử khác cũng là để cho Lâm Nguyệt quốc có thêm người nối nghiệp, để ặt mũi hắn có chút thể diện mà thôi.
Trong mắt An Cẩn Du xuất hiện hận ý cùng ẩn nhẫn, từ trên mặt đất đứng lên, hắn không muốn tiếp tục quỳ nữa, bởi vì… tiếp tục làm thế sẽ khiến hắn cảm thấy thật đáng thương, cho dù đối phương là phụ thân quỳ như vậy cũng khiến hắn thấy mình thật đáng thương! Có đôi khi hắn không kiềm chế được mà nghĩ mình còn không bằng An Kỳ Lạc mặc dù bị hoàng gia chèn ép nhưng vấn sống vui vẻ, xem thường tình thân phụ tử.
Ánh mắt An Nhâm Kình không vui, An Cẩn Du mở miệng nói: “Bất kể phụ hoàng muốn nghe hay không nhi thần cũng phải bẩm báo, theo nhi thần biết ngọc tỷ đã sớm ở trong tay Thái tử, người đã truyền lệnh cho Thái tử đi truy xét tung tích nhưng đã ba tháng rồi mà vì sao hắn vẫn không tìm được? Cho dù tìm được rồi người có cho rằng hắn sẽ biết điều mà trả lại ngọc tỷ sao?”
“Câm mồm!” An Nhâm Kình trợn mắt trừng trừng, trong mắt hiện ra sát khí dữ dội, hắn không muốn nghe những lời chửi bới Thái tử như vậy!”
Khuôn mặt An Cẩn Du kiêu ngạo nhìn hắn, phất tay áo nói: “Phụ hoàng tín nhiệm Hoàng hậu cùng Thái tử như vậy làm cho nhi thần hết sức thương tâm. Từ xưa tới nay chuyện ngoại thích chuyên quyền không phải là hiếm, bây giờ thế lực nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu đã khá lớn, phụ hoàng còn muốn để cho họ tiếp tục sao? Dù người sủng ái Thái tử cũng không nên mang giang sơn ra mà trao đổi!”
An Nhâm Kình bật ngồi dậy từ trên ghế rồng, khuôn mặt bén nhọn nhìn An Cẩn Du tức giận quát lên: “Cẩn Du, ngươi nên nhớ kỹ thân phận của mình, cũng chính là bảo vệ cho chính ngươi, nếu không đừng trách trẫm không niệm tình phụ tử! Ngươi cho rằng loại chuyện thế này thân phận như ngươi có thể soi mói vào sao?”
An Cẩn Du kiêu ngạo chống lại ánh mắt bén nhọn của An Nhâm Kình, hắn vốn là con người như vậy, chẳng qua đã nhiều năm hắn dùng bản tính phong lưu để che dấu con người lạnh như băng, tất cả mọi người đều biết hắn phong lưu thành tính, thấy ai cũng yêu thậm chí trông thấy một cô nương mỹ lệ thì sẽ ngay cả đường đi cũng không đành. Nhưng có mấy người biết được đây là hắn dùng thủ đoạn gạt người mà thôi. Bản thân hắn không muốn làm như vậy nhưng cuộc sống trong hoàng thất có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nếu như không giỏi che giấu làm sao còn có thể sống tới tận bây giờ?
Phía trên hắn có nhị hoàng huynh, phí dưới có lục hoàng đệ. Nhị hoàng huynh ba năm trước bị hạ độc trong trà từ người khỏe mạnh cường tráng nhất trong tất cả các huynh đệ biến thành người ốm yêu lắm bệnh tất. Tam hoàng huynh hai năm trước khi đi săn thú gặp chuyện ngoài ý muốn bị bắn trúng ngực rơi xuống vách đá chắc là đã chết. Một năm trước, trong phủ trong phủ của hắn có độc xà tấn công, Lục hoàng đệ vô tình đến thăm hắn nên đã thay hắn nhận độc, sau đó cũng chết.
Hắn vẫn luôn nghĩ mục tiêu tiếp theo chính là mình, một năm trước đáng ra đã mất mạng!
Tay hắn nắm chặt thành quyền, trên người tỏa ra uy thế không thua gì An Nhâm Kình để cho An Nhâm Kình không nhịn được cũng biến sắc, trong mắt An Cẩn Du hận ý ngút trời. Hắn có nhiều huynh đệ như vậy nhưng Lục hoàng đệ là người hắn có tình cảm tốt nhất, một năm trước Lục hoàng đệ đã thay hắn nhận đòn trí mạng kia, mạng của hắn bây giờ căn bản không phải là của chính hắn!
An Cẩn Du cố hạ đi sát khí trong mắt, thanh âm trầm thấp nói: “Nếu phụ hoàng nói như vậy nhi thần tự nhiên không còn lời gì để nói, nhi thần cũng tin phụ hoàng không nóng lòng muốn tìm được tung tích ngọc tỷ. Thật ra như vậy cũng tốt, chờ sau khi phụ hoàng trăm tuồi, Thái tử chính là hoàng đế, ngọc tỷ kia sớm muộn cũng vào tay Thái tử, bây giờ chẳng qua là giữ trước mấy năm thôi, tin tưởng phụ hoàng cũng không để ý chuyện được làm hoàng đế ít đi mấy năm!”
Bộ ngực An Nhâm Kình kịch liệt phập phồng nhìn An Cẩn Du, trong mắt lại càng tràn đầy sát khí, đột nhiên hăn hướng ra hướng cửa ngự thư phòng la lớn: “Có ai không? Ngay lập tức giải Du vương gia vào thiên lao cho ta!”
An Cẩn Du lạnh lùng nhìn hắn, không quan tâm đến mấy thị vệ hoàng cung vừa xông vào như hổ rình mồi, khuôn mặt đầy lạnh lùng nhìn An Nhâm Kình, đột nhiên cười phá lên chỉ vào An Nhâm Kình tràn đầy hận ý nói: “Ngươi sẽ hối hận, ta sẽ nhất định khiến ngươi phải trả giá thật nhiều vì những chuyện hôm nay đã làm với ta!”
Hắn mang theo vẻ mặt cuồng loạn như thế khiến cho trong lòng An Nhâm Kình cả kinh nhưng vẫn phất tay nói với những thệ vệ xung quanh chưa dám xông lên: “Còn đứng ngây đó làm gì, lập tức dẫn Du vương gia đi!”
“Tuân chỉ!”
Mấy thị vệ hướng An Nhâm Kình chắp tay thi lễ sau đó vọt lên chỗ An Cẩn Du. Lúc này ngoài cửa ngự thư phòng truyền đến tiếng huyên náo như có thanh âm đao kiếm tút ra khỏi vỏ nhưng lại không có tiếng đánh nhau, người ngoài đó đã bị giết sau đó truyền đến thanh âm ngã xuống đất.
Toàn bộ người bên trong ngự thư phòng đều sửng sốt, ngay cả An Cẩn Du đang cuồng loạn cũng ngừng lại ngóng tai nghe thanh âm ngoài cửa.
Mấy thị vệ sau khi nhận lệnh của An Nhâm Kình lập tức xông ra, ngay lập tức có mấy thanh âm “phốc phốc” rồi máu tươi phun tung tóe, lại có thanh âm người ngã xuống đất. Bất kể là bên trong hay bên ngoài ngự thư phòng cũng đều yên tĩnh giống như đã chết.