Cả đêm chưa được ngon giấc, qua mấy canh giờ vừa rồi mọi thứ mới thực sự trở lại yên tĩnh, cả An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt an tâm ngủ, ngày mai sau khi thức dậy họ sẽ phải tiếp tục lên đường. Về phần những kẻ đột nhập đêm hôm khuya khoắt kia giao cho bọn thuộc hạ xửa trí là được rồi.
Ngày thứ hai lên đường vẫn không phát sinh chuyện gì, trong giang hồ cũng bắt đầu truyền ra một tin tức khiếp sợ, các nhân sỹ giang hồ đều bị An Kỳ Lạc tung một mẻ lưới bắt hết, không chỉ có vậy An Kỳ Lạc còn dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn phế bỏ võ công của mỗi người, đồng thời ép bọn họ uống độc dược, không mất mạng nhưng vĩnh viễn không thể nói chuyện, tay chân cũng chẳng thể nào nhúc nhích động đậy, tình trạng như vậy chẳng khác nào biến thành một phế nhân. Những người đó còn bị ném vào trong rừng hoang, trong đêm bị đàn sói xâu xé, người may mắn sống sót bộ dạng thê thảm không thể nhìn nổi.
Loại tin tức như vậy truyền ra nhanh hơn cả vó ngựa phi mà An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt đang cưỡi mấy lần, cũng bởi vì thế dọc đường đi hai người không gặp bất cứ trở ngại nào, thỉnh thoảng gặp phải một số kẻ không sợ chết hoặc tự cho bản thân võ công cao cường cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.Về phần tin tức truyền đến tai An Nhâm Kình và Viên Thiệu Uy đang ở kinh thành thế nào bọn họ không muốn quan tâm, hai người chỉ cần biết những chuyện phát sinh ở Thanh Tố thành sẽ đồng thời làm cho tình cảnh ở Lâm Nguyệt thành càng thêm hỗn loạn.
Đi thêm một vài ngày nữa hai người sẽ đến Thanh Minh thành, qua đêm nay sang đến ngày mai có thể cả hai đã ở địa phận của Thanh Minh thành. Đêm khuya hai người chỉ cách Thanh Minh thành ước chừng năm dặm đường rừng.
Trong đêm tối, cây rừng phát ra một chút ánh sáng, thỉnh thoảng có thanh âm “xèo xèo” vang lên. Trên đống lửa đang cháy rực có một con thỏ hoang đã được nướng gần chín. An Kỳ Lạc đang dựa lưng bên cây đại thụ, khuôn mặt ôn nhu ngắm nhìn người đang ngủ say trên đùi hắn, bàn tay nhẹ vỗ về gương mặt nàng.
Sự yên lặng, ánh trăng sáng, ngọn lửa cháy bập bùng chiếu rọi bên cạnh đôi uyên ương, cảnh tượng tạo nên sự lãng mạn, ấm cúng tuyệt vời.
Một giọt mỡ nhỏ ra từ con thỏ hoang đang bị nướng rơi xuống đống lửa tạo thêm tiếng “xèo xèo”, sau đó mùi thịt nướng thơm lừng bốc lên, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng trở người, lông mi chớp chớp mấy cái rồi mở mắt ra. Nàng nhẹ nhàng xoay người, đầu vẫn tựa trên đùi An Kỳ Lạc, ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt hơi mơ màng hỏi: “Sao ta lại ngủ thiếp đi? Hơn nữa còn ngủ say như vậy?”
Ngón tay An Kỳ Lạc di chuyển nhẹ nhàng trên mặt nàng, bộ dạng nhìn nàng tràn đầy sủng nịnh, cười nhẹ nói: “Bởi vì mới vừa rồi không có gì, bây giờ thức ăn đã nướng chín đương nhiên nàng sẽ tỉnh dậy!”
Lam Tịch Nguyệt đưa ngón tay đe nẹt hắn, nhíu mày hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Chống lại ánh mắt hàn quang của nàng, hắn vội vàng cười khan vài tiếng, đưa tay nhấc que xiên con thỏ đã nướng chín vàng, thơm phức trước mặt nàng cười nói: “Thỏ đã chín, nương tử thích ăn phần nào nhất?”
“Có tim nướng không? Ăn tim chính là phần ngon nhất!”
Mặt An Kỳ Lạc có chút thay đổi nhưng vẫn toét miệng cười khúc khích nhìn Lam Tịch Nguyệt, quanh co một hồi rồi nói: “Ta cho thứ đó không thể ăn nên lúc làm thịt đã vứt đi toàn bộ rồi!”
Khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt tiếc hận nhìn An Kỳ Lạc nói: “Ném đi? Thật lãng phí nga! Ừm, vậy thì ăn cổ, nghe nói phần lớn sinh vật chỉ cần cắn đứt cổ là có thể khiến bọn chúng tắt thở”. (Hirameki: Oái, Lạc ca lấy được cô vợ khác người quá, sở thích ăn thịt thỏ cũng chẳng giống ai, đúng là của hiếm của quý)
An Kỳ Lạc cảm giác được sau lưng có luồng hàn khí phả ra lạnh hết cả người, trực tiếp xé phần đùi thỏ nhét vào cái miệng nhỏ của nàng, cười híp mắt nói: “Ăn cổ có gì ngon nha? Nàng ăn phần thịt này đi, đây mới là chỗ thịt ngon nhất!”
Mắt Lam Tịch Nguyệt lóe hàn quang sâu kín nhưng không nói gì, chỉ gối đầu trên đùi hắn từ từ gặm thịt. Lúc này An Kỳ Lạc mới cảm thấy an tâm đôi chút. Đột nhiên hắn hơi nghiêng người, tai động đậy mấy cái, sau đó nhanh như cắt vươn tay tung một chưởng dập tắt đống lửa đang cháy rồi ôm Lam Tịch Nguyệt tung người nhảy lên cây to.
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt đang muốn hỏi phát sinh chuyện gì đột nhiên nhíu mày, lặng im nằm trong ngực An Kỳ Lạc không mở miệng hỏi nữa. Quay đầu nhìn một cái, từ xa đã xuất hiện ánh sáng ngọn đèn dầu đang nhằm hướng của hai người mà tới, còn mơ hồ có tiếng vó ngựa.
Lam Tịch Nguyệt không khỏi nhẹ chau mày, nghe thanh âm vó ngựa phi đoán chừng cũng có ít nhất mười người đang tới, trễ thế này rồi làm sao lại xuất hiện nhiều người ở đây như vậy? Nếu như nói bọn chúng đến lấy đầu An Kỳ Lạc thì có chút không giống.
Đoàn người nhanh chóng đến gần vị trí hai người vừa ngồi nhưng không hề đừng lại mà tiếp tục phi ngựa lướt qua, thậm chí ngay cả đám củi mới vừa dập tắt ven đường cũng không phát hiện ra, hiển nhiên chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi. Mượn ánh sáng trăng yếu ớt, Lam Tịch Nguyệt thấy gương mặt một người trong đám người đó, trong lòng không khỏi có chút chấn động nhìn hướng bọn họ rời đi, sau đó nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
An Kỳ Lạc nắm chặt tay nàng, một lần nữa mang nàng trở lại mặt đất, nhìn phía đoàn người vừa rời đi nhẹ giọng hỏi: “Nàng có muốn cùng đi xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Nghe vậy trong mắt Lam Tịch Nguyệt thoáng hiện lên một tia ngỡ ngàng, sau đó mặt tràn đầy vẻ mãnh liệt, gật đầu kiên định nói: “Muốn, dĩ nhiên ta muốn cùng đi xem một chút!”
“Vậy thì lên ngựa thôi!”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, quay đầu lại phát hiện ra hai con ngựa đã không biết xuất hiện ở bên cạnh nàng từ lúc nào, An Kỳ Lạc cũng cười nhạt nhìn nàng. Trong lòng nàng ấm áp, mới lúc trước hắn vừa hỏi nàng có muốn đi không lúc sau đã mang hai con ngựa này tới. Nàng không nói gì, lên ngựa đuổi theo những người vừa rời đi, An Kỳ Lạc theo sát phía sau nàng.
Hai người cưỡi ngựa đi thẳng về phía trước, được nửa cạnh giờ rốt cục tới một nơi thâm sơn cùng cốc. Sao ở một nơi như vậy lại có một trang viên lộng lẫy thế kia, những người đó đẩy cửa lớn đi vào, riêng Lam Tịch Nguyệt và An Kỳ Lạc chỉ có thể len lén lẻn vào bên trong.
Cho dù bị màn đêm bao phủ vẻ tráng lệ của trang viên cũng không thể che giấu, nhưng Lam Tịch Nguyệt hoàn toàn dửng dưng với quang cảnh trước mắt, ánh mắt nàng dưới ánh trăng lóe hàn quang u uất vừa quỷ dị vừa mị hoặc. Những thủ vệ sâm nghiêm nơi đây đối với nàng chỉ là dạng thùng rỗng kêu to, hoàn toàn không phải là đối tượng gây cản trở. Một bóng áo trắng đi lên trước hướng về phía căn phòng có ánh đèn hắt ra. Nơi đó so với những chỗ khác trong trang viên càng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn, hơn nữa mười mấy thị vệ mới băng rừng đến đây cũng dàn hàng ra đứng hết ở phía trước.
Như vậy Lam Tịch Nguyệt xác định rõ người nàng muốn tìm chắc chắn ở chỗ này. Nàng mím môi, ánh mắt chiếu thẳng về phía ánh đèn lọt ra từ cửa sổ. An Kỳ Lạc ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng, hắn không gấp gáp, đợi nàng quyết định lúc nào hành động, lúc nào đi vào hắn sẽ theo nàng.
Chỉ chần chừ một lúc rồi Lam Tịch Nguyệt né qua những thủ vệ đang canh gác, tung người vào trong sân. Thủ vệ chỉ canh gác nhiều ở các cửa ra vào trang viên, ở những chỗ khác thỉnh thoảng mới có người qua lại kiểm tra, Lam Tịch Nguyệt đã lọt được qua cửa đại môn thì vào đây cũng có thể quang minh chính đại.
Chưa đi được bao xa thì từ trong phòng ngủ truyền tới những thanh âm mập mờ khiến Lam Tịch Nguyệt không khỏi sửng sốt, nơi đây rừng núi sâu thẳm mà còn có người đẹp ở trong lầu vàng? (Nguyên bản là “Kim ốc tàng kiều”) Nhưng vì sao lại muốn giấu người đẹp ở chốn này? Không chỉ nơi đây là chốn hoang dã không an toàn mà còn muốn gặp người đẹp phải vượt núi vượt sông chẳng lẽ cũng không ngại sao?
An Kỳ Lạc khẽ cau mày, ánh mắt hơi chút kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ là người lạ mặt nọ đêm hôm khuya khoắt đi tới đây cũng chỉ là muốn triền miên với mỹ nhân. Quay mặt nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt hắn không nhìn ra biểu hiện gì trên khuôn mặt nàng. Được một lúc Lam Tịch Nguyệt xoay người nhàn nhạt nhìn hắn một cái nhẹ nói: “Xem ra chúng ta tới nhầm chỗ rồi, bây giờ đi thôi!”
Cùng với tiếng bước chân của nàng đi ra đột nhiên từ trong phòng truyền tới thanh âm khiến nàng đứng im như tượng tại chỗ, đó là thanh âm nhu hòa của một nữ tử: “Hoàng thượng, Tịch nhi thế nào? Nó sống có tốt không?”
Thanh âm đó dù đã qua mười sáu năm cho tới giờ Tịch nhi cũng chưa từng quên. Đó là thanh âm khi nàng mới chào đời ở thế giới này đã nghe được, lúc đó cũng chỉ có nàng được nghe những thanh âm đó. Phải chăng là người sao? Có thật thế sao? Người vừa mới nhắc tới Tịch nhi? Nhưng không phải người đã chết rồi sao? Nếu người vẫn chưa chết tại sao lại ở chốn này? Tại sao lại bị Lam Vũ Đỉnh giấu kín ở trang viên sơn cùng thủy tận này?
Lam Tịch Nguyệt còn đang hỗn loạn trong mớ suy nghĩ thì trong phòng lại truyền ra thanh âm mang ý cười của Lam Vũ Đỉnh: “Nàng yên tâm đi, Tịch nhi sống rất tốt, chẳng qua nó vẫn chưa biết nàng còn sống, trẫm muốn tìm cơ hội nói cho nó biết để tránh có lúc nó lại không chịu được khi nghe tin nàng chết đi mà sống lại”.
“Ừ, hết thảy Hoàng thượng ngài làm chủ là tốt rồi, ta chỉ là nhớ Tịch nhi quá, chí muốn được gặp nó”.
“Rất nhanh, rất nhanh thôi, nàng sẽ được gặp”.
“Những năm gần đây nhờ có Hoàng thượng chiếu cố Tịch nhi nếu không thần thiếp không biết phải làm gì cho phải!”
“Nha đầu ngốc này, trẫm không chiếu cố nó thì còn ai chiếu cố nó đây? Tịch nhi là nữ nhi của nàng, mỗi lần nhìn thấy nó trẫm giống như nhìn thấy nàng, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi trẫm sẽ tìm cho Tịch nhi một hôn sự tốt, không biết ý của nàng thế nào?” “Hêt thảy đều do Hoàng thượng làm chủ, nếu có thể được Hoàng thượng chiếu cố là vinh hạnh của Tịch nhi”.
Cả người Lam Tịch Nguyệt cứng đờ đứng như trời trồng, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng chẳng hề có cảm giác đau đớn. Mẫu thân nàng không chết, mười sáu năm qua người vẫn ở chốn này, còn nàng mười sáu năm qua ngày ngày chỉ nghĩ cách tìm hoàng hậu báo thù. Ngay cả cuộc sống nàng đã trải qua như thế nào mẫu thân của nàng cũng không hề hay biết, Lam Vũ Đỉnh nói gì với người người cũng tin, không hề tra cứu, là người quá tín nhiệm hắn rồi.
Mẫu thân nàng không chết nhưng sao Lam Vũ Đỉnh lại đối xử với nàng như vậy? Nàng không phải là con gái hắn sao? Tại sao lại vứt bỏ nàng ở chốn lãnh cung? Thậm chí không chút do dự đẩy nàng nhảy vào hố lửa. Mặc dù chuyện sau này xảy ra không đến nỗi tệ nhưng mới ban đầu đã bắt nàng đi hòa thân không phải giống như đẩy nàng vào hố lửa sao?
Hắn không phải rất yêu mẫu thân nàng ư? Từ việc hắn che giấu người mười sáu năm ròng, cho tới bây giờ đêm hôm khuya khoắt vẫn chạy tới thăm người chứng tỏ tình yêu của hắn vẫn đậm sâu. Nhưng tại sao hắn lại vứt bỏ nữ nhi của hai người như vậy?
An Kỳ Lạc nhíu mày, ánh mắt vô cùng đau lòng, hắn tới trước mặt nàng ôm lấy thân thể nàng đang cứng đờ kéo thật chặt vào trong ngực, ánh mắt mơ hồ hiện lên sát khí, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho người làm thương tổn Tịch nhi, cho dù đó là phụ mẫu nàng. Hắn cúi đầu hôn nhẹ mái tóc nàng, tay lùa vào mấy sợ tóc, âm lãnh nhìn cửa sổ vẫn còn sáng ánh nến một cái sau đó ôm nàng tung người rời khỏi trang viện này.
Bất kể phát sinh chuyện gì, bất kể muốn giải quyết vấn đề gì, chỗ này không phải là nơi thích hợp. Không thể biết nơi này có bao nhiêu thị vệ, bên ngoài đã nhiều như vậy, bên trong hẳn cũng không ít, chỉ cần vong động sẽ khiến hai ngươi rơi vào hiểm cảnh. Trước tiên cứ rời đi đã, chuyện gì cũng có thể từ từ mà tính, tất cả đều có thể kết thúc một lần.
Trên đường đi Lam Thanh Nguyệt và An Kỳ Lạc cưỡi chung một con ngựa, nàng ngồi phía trước hắn, bị hắn ôm thật chặt trong ngực. Con ngựa còn lại của nàng theo sát ngay phía sau. Dọc đường đi nàng không hề nói một lời, bị hắn ôm cũng không nhúc nhích, cũng không màng quan tâm hắn sẽ mang nàng đến chốn nào, trong mắt nàng bao phủ một tầng sương mù cùng hận ý.
Vốn nàng cho rằng tất cả mẫu thân trên đời này đều giống như mẫu thân nàng vậy, vì cứu hài nhi của mình mà sẵn sàng uống chén thuốc độc do hoàng hậu chuẩn bị, mãi cho đến lúc nhắm mắt lại vẫn nhìn hài nhi với ánh mắt nhân từ. Nàng đã tưởng mẫu thân chết oan ức trước mặt mình là thật, không ngờ rằng người không hề chết, đáng ghét hơn ngay cả nàng sống thể nào mẫu thân cũng không biết, Lam Vũ Đỉnh nói gì người đều tin hết thảy. Người đâu có ngờ nữ nhi của người sống trong cung không hề vui vẻ gì, thậm chí ngay cả việc nàng thay Lam Thanh Nguyệt đi hòa thân với Lâm Nguyệt quốc người cũng không hề hay biết.
Lam Tịch Nguyệt khẽ nghiêng đầu vùi vào ngực hắn, hai mắt nhắm thật chặt, trong thanh âm có sự nghẹn ngào nói: “Biết người không có chết, ta không biết rốt cuộc là nên vui vẻ hay thương tâm. Cho tới bây giờ ta chưa từng hoài nghi về cái chết của người nhưng thì ra hết thảy đều là giả. Người không có chết, ngược lại còn sống vô cùng tốt!”
Nơi này đã cách trang viện một quãng xa, An Kỳ Lạc giảm tốc độ, để cho ngựa đi từ từ, hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, thì thầm nhẹ nhàng bên tai nàng: “Tịch nhi, đừng như vậy! Thấy nàng thế này ta rất đau lòng. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá thật nhiều!”
Hắn chưa từng thấy qua bộ dạng như thế này của Tịch nhi, bộ dạng nàng thật yếu ớt, chỉ cần đụng nhẹ sẽ tan vỡ ra. Ngoại trừ ôm nàng thật chặt hắn không biết còn có thể làm gì cho nàng. Thấy nàng như vậy hắn chỉ muốn giết toàn bộ những người dám khi dễ nàng.
Lam Tịch Nguyệt nức nở một tiếng, cánh tay ôm An Kỳ Lạc càng thêm chặt, nàng hận không thể khắc mình vào trong cơ thể hắn, trong thanh âm nói ra mang theo âm hàn cùng hận ý, gật đầu nói: “Được, ta tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!”
Bất kể vì lý do gì, cho dù người không thể rời khỏi trang viện đó, cũng không có cách nào trở lại hoàng cung nhưng vì sao người vẫn có thể sống yên tâm thoải mái như vậy? Ngoài miệng người nói nhớ nàng, muốn gặp nàng nhưng cả một biểu hiện hay hành động tích cực cũng không có. Người chỉ có thể thỉnh thoảng nhắc tới nàng trong lúc đang triền miên cũng Lam Vũ Đỉnh, hắn nói gì cũng tin, nửa điểm muốn tra cứu cũng không có. Mười sáu năm qua nếu người kiên trì muốn gặp nàng thử hỏi làm sao Lam Vũ Đỉnh có thể cự tuyệt, càng thêm không thể lần nào cũng có thể buông những lời dối trá, lừa gạt. Ngay cả nữ nhi của mình người coi có cũng như không, tại sao nàng lại cứ cho rằng người là một mẫu thân tốt?
Chẳng qua lúc mới sinh nàng ra có thể người có tình cảm khắc cốt ghi tâm của người làm mẫu thân. Nhưng sau đó, trong cuộc sống thanh thản, tiêu dao người không còn nghĩ nhiều rồi. Có thể người còn chút quan tâm, thỉnh thoảng nhắc tới nàng, có thể nếu bây giờ nàng xuất hiện người sẽ rất vui mừng nhưng Lam Tịch Nguyệt phát hiện nàng đã không còn cần người mẫu thân như vậy.
Vốn cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng nàng đã dùng trí nhớ kiếp trước của mình xem người như người mẹ ở kiếp trước, hơn nữa tận mắt chứng kiến người vì nàng mà chết, chỉ là một người xa lạ nàng cũng sẽ có chút cảm giác. Lam Tịch Nguyệt phát hiện chẳng qua lúc ấy nàng đã đánh đồng người này với người mẹ kiếp trước của nàng, trên thực tế căn bản chỉ là một người xa lạ.
Người đáng chết nhất là Lam Vũ Đỉnh, sao hắn lại làm như vậy? Tại sao lại vứt bỏ hài tử của nữ nhân mình rất yêu mến, thậm chí không chút do dự cho đi hòa thân với Lâm Nguyệt quốc?
Bây giờ Lam Tịch Nguyệt chẳng hề muốn suy nghĩ, chẳng muốn làm gì, chỉ muốn cứ mãi như vậy ở trong ngực An Kỳ Lạc, tùy ý mặc hắn mang nàng đi bất cứ nơi đâu. Cái gì mà tình thân ruột thịt? Cái gì mà mẫu thân nhân từ? Cái gì mà phải tìm hoàng hậu báo thù? Toàn bộ mọi chuyện nàng đều không quan tâm nữa, hết thảy chỉ là giả dối, nàng đã bị lừa gạt mười sáu năm trời, phải sống trong hận thù suốt mười sáu năm trời!
Khi Lam Tịch Nguyệt mở mắt lần nữa nàng phát hiện ra mình đã nằm trên giường, bản thân không khỏi có chút nghi ngờ, đôi mày thanh tú chau lại, nàng nhớ rõ ràng mình vẫn đang ở trong rừng ngoài Thanh Minh thành, sao lúc này đã nghỉ ngơi trên giường rồi? Nàng không biết trong rừng có khách điếm hay không… Chỉ sợ chỗ trú chân duy nhất chỉ có tòa trang viên tráng lệ của Mẫn Quý phi.
Nghĩ đến cái trang viên kia trong mắt Lam Tịch Nguyệt lại nhàn nhạt hiện lên vẻ đau thương, nàng mím môi thật chặt, khép hai mắt lại, một giọt nước mắt cứ như thế từ từ chảy ra. Ngoài miệng nói là không cần nhưng trong lòng nàng vẫn còn quan tâm, dù sao nàng cũng coi người như mẫu thân ruột thịt, mặc dù thời gian sống cùng nhau không có nhiều nhưng không phải là không có tình cảm.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt, sau đó mở mắt ra đã thấy An Kỳ Lạc không biết xuất hiện từ lúc nào bên cạnh nàng, trong mắt hắn chỉ thấy vẻ đau lòng. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên mặt nàng, đồng thời giang tay ôm nàng, ôn nhu nói: “Tịch nhi không nên len lén khóc nhè một mình, nếu muốn khóc nàng hãy dựa vào ngực ta mà khóc!”
Lam Tịch Nguyệt nhắm mắt lại, dụi mấy cái vào ngực hắn rồi ngẩng đầu đánh giá chỗ đang ở, nàng hỏi: “Đây là nơi nào? Sao ta lại ở đây?”
An Kỳ Lạc khẽ cười nói: “Tối hôm qua nàng ngủ rất say, ngay cả chuyện chúng ta vào thành trong đêm cũng không hay biết. Nơi này chính là khách điếm bên trong Thanh Minh thành.”
“Cả đêm vào thành?” Chuyện này sao có thể, cửa thành giờ tý đã đóng, hai người bọn họ lại ở trong rừng cây lâu như vậy, sau đó còn đi thăm dò hành tung Lam Vũ Đỉnh, lúc đến được Thanh Minh thành ắt hẳn cửa thành đã bị đóng từ lâu mới phải!
An Kỳ Lạc nhẹ gật đầu vừa cười vừa nói: “Đúng vậy a, đêm qua chúng ta đã vào thành, tuy cửa thành đã đóng nhưng những thị vệ canh cửa quả thật rất ngu ngốc, ngay cả ta ôm nương tử bay lên tường thành cũng không phát hiện ra”.
Nói tới đây hắn không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa, Lam Tịch Nguyệt đã rõ làm sao họ vào được thành, nàng chỉ khẽ cười rồi chuyển tầm mắt về phía cái bàn đã bày biện thức ăn thịnh soạn, nàng nói: “Thật đói bụng a, chúng ta ăn cơm được không?”
An Kỳ Lạc sủng nịnh véo mũi nàng cười nói: “Đúng vậy a, ta đợi nàng tỉnh lại để cùng ăn cơm!” Hắn tự động hầu hạ Lam Tịch Nguyệt thay quần áo, sau đó ôm nàng đến cạnh bàn, để nàng ngồi lên người mình, hắn thích ôm nàng như vậy.
Cứ như hành động đã thành thói quen, Lam Tịch Nguyệt điềm nhiên uốn người trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Tại sao ở khách điếm? Ngươi không có ý định đến chỗ Dạ Thánh môn sao?”
“Không phải ta không muốn đến, chỉ là trước hết muốn hiểu rõ tình hình hiện giờ ở Thanh Minh thành mà thôi, ở khách điếm sẽ thuận tiện hơn!” Mặc dù có thuộc hạ ở Dạ Thánh môn báo cáo cho hắn nhưng An Kỳ Lạc muốn tự mình tìm hiểu, hắn cho rằng làm như thế chuyện trọng yếu nào cũng sẽ không bị bỏ lỡ.
Lam Tịch Nguyệt cười yếu ớt, đưa tay cầm đôi đũa đồng thời nhẹ nói: “Thiên hạ sẽ nhanh chóng hỗn loạn”. Những chuyện khác nàng không hề đề cập, bao gồm cả chuyện An Kỳ Lạc điểm huyệt ngủ của nàng, coi như nàng không biết chuyện gì, hắn cũng chỉ là muốn nàng được nghỉ ngơi yên tĩnh một chút thôi.
An Kỳ Lạc tựa vào vai nàng, tay vẫn vòng qua cái eo nhỏ của nàng, nghiêng mặt chạm nhẹ môi lên gương mặt nàng hỏi: “Tịch nhi muốn làm gì nào?”
Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày công chúa Lam Thanh Nguyệt bị bắt cho tới bây giờ một đại lượng cấm vệ quân được điều động đi tìm tung tích của nàng nhưng ngay cả chút manh mối ít ỏi của công chúa lẫn thích khách áo tím đều không thấy. Ngày đó Khúc Vân Kỳ xách Lam Thanh Nguyệt đi không để lại dấu vết gì, tất cả những người chứng kiến chỉ biết hắn mặc y phục màu tím. Trang phục đó về nhà hắn có thể đổi sang bộ khác, dĩ nhiên chẳng thể nào truy ra được hắn là ai!
Đã nửa tháng nay Lam Thanh Nguyệt bị nhốt tại mật thất bên trong Thính Hương lâu. Ngoại trừ Ti Đồ Triệt và Kim Cánh người ở đây không ai biết được chỗ ở của nàng ta, dĩ nhiên Khúc Vân Kỳ không thể được coi là người của Thính Hương lâu. Ti Đồ Triệt đang chờ Lam Tịch Nguyệt đến, nàng muốn tự mình đến xử lý người này nên hắn chỉ biết đem nhốt nàng ta lại, cũng không ngược đãi, một ngày vẫn mang đủ ba bữa đều đặn!
Kim Cánh bưng cái mâm đi theo sau Ti Đồ Triệt vào bên trong mật thất, trải qua nửa tháng bị giam cầm Lam Thanh Nguyệt đã không còn vẻ kiêu căng, ngạo mạn ban đầu, có vẻ nàng cũng đã hiểu ra tình hình của bản thân, bất kể nàng có ra sức uy hiếp hay ngọt nhạt thế nào nàng cũng sẽ không dễ dàng ra khỏi nơi này. Hơn nữa Ti Đồ Triệt và Kim Cánh đã đe dọa nàng nếu không ngoan ngoãn ở một chỗ sẽ cho nàng nếm mùi đau khổ.
Sau khi vào trong mật thất, Kim Cánh đặt mâm lên bàn rồi lui về sau mấy bước đứng bên người Ti Đồ Triệt, trong mắt nàng toàn bộ chứa đựng ánh cười sáng lạn, nàng thực rất hài lòng với Lam Thanh Nguyệt, nếu như có thể đem nàng ta vào Thính Hương lâu nàng ta nhất định sẽ được thổi phồng lên thành cái tên đầu bảng, lúc đó đương nhiên ngàn lượng, vạn lượng quan tiền sẽ rầm rầm chui vào túi của nàng.
Nhưng Kim Cánh biết rõ hiện giờ không thể để nàng ta lộ diện, nếu như bên ngoài tra ra được công chúa Lam Thanh Nguyệt đang mất tích biến thành hoa khôi của Thính Hương lâu thì cũng là lúc Thính Hương lâu dẹp tiệm khỏi làm ăn buôn bán gì nữa!
Thần sắc Lam Thanh Nguyệt ủ rũ nhìn Ti Đồ Triệt, phong thái ngày xưa đã hoàn toàn biến mất, giờ đây chỉ còn vẻ tiều tụy, khóe mắt khóc đến đỏ ửng, thời điểm nhìn thấy Ti Đồ Triệt nàng ta vẫn không tự chủ được ánh mắt hiện lên một tia hận ý.
Ti Đồ Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ thức ăn đặt trên bàn rồi chuyển tầm mắt sang Lam Thanh Nguyệt, hắn khẽ cười nói: “Tại hạ đã vì Lam Thanh Nguyệt công chúa mà chuẩn bị thức ăn nhưng xem ra công chúa có vẻ vẫn chưa hài lòng, vẫn chưa chịu động đũa!” Lam Thanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi nơi khác lạnh giọng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Có mục đích gì thì nói ra đi, chỉ cần để bổn công chúa rời khỏi nơi quỷ quái này, bổn công chúa nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi!”
“Mục đích gì ư? Mỗi ngày Thanh Nguyệt công chúa đều nói những lời như vậy, chẳng lẽ không thấy phiền sao? Ngươi không phiền nhưng ta nghe nhiều có chút không chịu được”.
“Công tử còn làm bộ làm tịch, bắt bổn công chúa đến đây đơn giản chính là muốn lợi dụng gì đó, nếu đã bắt ta rồi, cần gì trơ mắt ra để ta ở một chỗ lâu như vậy?”
Trong mắt Kim Cánh thoáng hiện một tia hàng quang, nàng có chút thiếu kiềm chế đi tới trước mặt Lam Thanh Nguyệt, vòng qua vòng lại vài vòng rồi híp mắt nói: “Thấy tướng mạo Thanh Nguyệt công chúa đẹp như vậy, nếu đêm nay cho ngươi ra ngoài tiếp khách nhất định sẽ kiếm được một món hời, không biết công chúa nghĩ thế nào đây?”
“Phi! Ta đường đường là công chúa Thanh Tố quốc, ngươi dám để cho bổn công chúa đi tiếp khách? Phụ hoàng ta mà biết được nhất định người sẽ cho san phẳng cả Thính Hương lâu”.
Kim Cánh cười duyên mấy tiếng sau đó nhìn Lam Thanh Nguyệt nói: “Nhưng vấn đề là Hoàng thượng hình như không biết ngươi đang ở trong Thính Hương lâu nha! Chờ đến lúc hắn biết sợ rằng công chúa ngài đã sớm gặp gỡ các khách nhân ở đây rồi, hì hì!”
Lam Thanh Nguyệt sợ hãi rùng mình một cái, ngẩng đầu lên hung hăng nhìn Kim Cánh cả giận nói: “Ngươi… Ngươi dám!”
“Công chúa nghĩ xem ta có dám hay không? Ngươi đừng quên hiện ngươi đang ở địa bàn của Thính Hương lâu, bất kể ta muốn làm gì ngươi đều không có khả năng phản kháng!”
Lam Thanh Nguyệt co rúm lại, nàng rất sợ nhưng nàng vốn cao ngạo từ trong xương cốt nên vẫn hung hăng nhìn Kim Cánh nói: “Ngươi đã nói vậy thì sao đến giờ còn để bổn công chúa ở đây? Chẳng lẽ không phải vì sợ người khác thấy được sẽ thông báo cho phụ hoàng ta sao? Đến lúc đó chỉ sợ Thính Hương lâu của các ngươi sẽ lập tức biến mất trên thế gian này!”
Ti Đồ Triệt khẽ cười, hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh nói: “Chỉ là ta đang chờ một người, đợi nàng ấy đến rồi ngươi sẽ bị xử lý, chắc hẳn ngươi cũng rất mong người ấy đến nhanh một chút!”
Lam Thanh Nguyệt sửng sốt, đang đợi một người? Chuyện này nàng chưa hề nghe qua, cả nửa tháng nay mỗi ngày Ti Đồ Triệt đều xuất hiện ở mật thất, khí thế bức người của hắn quả thật khiến nàng vô cùng sợ hãi. Chính vì thế ở trước mặt hắn nàng biết điều hơn một chút.
Lam Thanh Nguyệt cẩn thận nhìn Ti Đồ Triệt hỏi: “Đang đợi một người? Vậy ngươi đang chờ ai?”
Đang lúc Ti Đồ Triệt chuẩn bị mở miệng nói thì từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân, hắn nhíu mày quay đầu liếc Kim Cánh một cái, trong mắt xuất hiện vẻ cảnh giác. Mật thất này không phải người nào cũng vào được, thậm chí không phải ai cũng tìm được chỗ để vào mặc dù có biết chuyện trong Thính Hương lâu có một cái mật thất như vậy.
Ti Đồ Triệt ngồi ngay ngắn, vẻ mặt không suy chuyển, Kim Cánh lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, thần sắc bất động, chỉ có Lam Thanh Nguyệt là hướng mắt về nơi có tiếng bước chân phát ra, nơi đó hẳn chính là lối ra vào của mật thất. Nàng đã không dưới một lần muốn thoát khỏi nơi này nhưng chỉ đi một lúc là lạc đường. Nơi này giống như mê cung khiến người ta xoay trong một vòng luẩn quẩn.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, nghe thanh âm ngày càng rõ Ti Đồ Triệt từ từ thả lỏng, ánh mắt xuất hiện sự mừng rỡ xen lẫn khổ sở. Nghe hai thanh âm bất đồng trong tiếng bước chân hắn đoán ra được có Lam Tịch Nguyệt trong đó, người còn lại, nếu như hắn đoán không lầm thì chính là An Kỳ Lạc.
Ti Đồ Triệt đứng dậy nói với Kim Cánh: “Ngươi lui xuống trước đi”.
“Dạ!” Lúc xoay người nàng cùng lúc bắt gặp Lam Tịch Nguyệt xuất hiện nơi khúc cua, cười hướng nàng thi lễ một cái: “Ra mắt Nhị công tử!” Sau đó mới từ từ rời khỏi mật thất.
Ti Đồ Triệt cười cười đi tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt, không thèm liếc An Kỳ Lạc, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhìn tầm mắt lạnh như băng của An Kỳ Lạc cười híp mắt nói: “Tiểu sư muội, đã lâu không gặp, có phải đặc biệt rất tưởng nhớ sư huynh ta đây không?”
Lam Tịch Nguyệt không có ý né khỏi người hắn, chẳng qua những lời nàng nói ra phi thường vô tình, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng: “Một chút cũng không có, mới hơn một tháng không gặp mà thôi!”
“Mới hơn một tháng?” Ti Đồ Triệt cơ hồ hét lên, khuôn mặt kinh hãi nhìn nàng nói: “Ta thấy hơn một tháng là lâu lắm rồi, chẳng lẽ tiểu sư muội nàng chỉ cho đó là một khoảng thời gian rất ngắn thôi sao?”
“Chính là ta nghĩ như vậy!”
An Kỳ Lạc cảm thấy thật vui vẻ khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Ti Đồ Triệt. Tuy nhiên có một việc khiến trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, cho nên hắn lập tức đưa tay kéo Lam Tịch Nguyệt đang ở trong ngực Ti Đồ Triệt trở lại, không nhìn thẳng tầm mắt muốn giết người của Ti Đồ Triệt, chỉ cúi đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Tịch nhi, nàng không phải nói tới nơi này có việc cần xử lý sao?” Hắn nghĩ có phải nàng nên xử lý nhanh chuyện ở đây rồi sau đó rời xa Ti Đồ Triệt.
Lam Thanh Nguyệt bị thân người Ti Đồ Triệt cản trở tầm nhìn, nàng cảm thấy thanh âm kia có chút quen thuộc nhưng không thể ngờ cả đời này còn gặp lại Lam Tịch Nguyệt. Khi Lam Tịch Nguyệt bước đến, Lam Thanh Nguyệt không khỏi kinh hãi mở to hai mắt nhìn. Đôi tay nàng run rẩy chỉ hướng Lam Tịch Nguyệt nói: “Ngươi… Ngươi không phải đã đến Lâm Nguyệt quốc rồi sao? Tại sao xuất hiện ở chỗ này? Còn nữa, sao mặt ngươi vẫn hoàn hảo không chút hư hại gì?”
Trong lúc Lam Tịch Nguyệt còn chưa nỏi gì, Lam Thanh Nguyệt lại thấy người đứng bên cạnh nàng là An Kỳ Lạc. Thời điểm thấy ánh mắt huyết sắc của người đó Lam Thanh Nguyệt không khỏi kinh sợ hô một tiếng, lập tức đưa tay bịt miệng. Nhìn thấy ánh mắt của hắn nàng đã biết trước người này là ai, mặc dù hắn vô cùng tuấn mỹ nhưng nếu cặp mắt hắn màu đen nàng thậm chí có thể quỳ gối trước phong thái của hắn, còn cặp mắt quỷ dị kia là màu gì vậy?
Lúc này trong lòng Lam Thanh Nguyệt có chút hả hê, nàng nghĩ rằng Lam Tịch Nguyệt bị gả ột quái vật như vậy chính là ác mộng cả đời, may mà người đi hòa thân không phải là nàng, nếu không nàng đã phải làm vợ của quái vật!
An Kỳ Lạc đã sớm quen với biểu hiện hoảng loạn của người khác khi nhìn thấy ánh mắt mình cho nên đối diện với phản ứng của Lam Thanh Nguyệt vẻ mặt hắn vẫn không chút thay dổi, tựa hồ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì cả. Nhưng trong mắt Lam Tịch Nguyệt lại dần hiện hàn quang, nhất là khi chứng kiến An Kỳ Lạc đã tập thành thói quen trước biểu hiện của người khác, lòng nàng thắt lại đau đớn.
Thu hàn quang trong mắt lại, từ từ đưa tay xoa mặt mình, Lam Tịch Nguyệt kiều mỵ cười một tiếng rồi nói: “Làm sao? Mặt ta vẫn hoàn hảo, không tổn hao gì khiến ngươi thất vọng sao?”
Nụ cười khuynh thành kia khiến cho lòng Lam Thanh Nguyệt dậy sóng, nhưng rất nhanh chóng nàng ổn định lại tinh thần, ánh mắt xuất hiện sự ghen tỵ nói: “Dĩ nhiên thất vọng, ta thật hận không được trực tiếp ném ngươi vào biển lửa để cho ngươi bị hỏa thiêu! Nhưng mà xem hoàn cảnh ngươi hiện tại cũng không khá khẩm hơn bị chết cháy là bao!” Vừa nói nàng vừa chuyển tầm mắt sang trên người An Kỳ Lạc, nhưng chỉ nhìn hắn mà không dám nhìn vào mắt hắn.
Lam Tịch Nguyệt liếc mắt về phía An Kỳ Lạc, không khỏi hé miệng yếu ớt cười một chút, thân thể nhích lại gần hắn rồi nhìn Lam Thanh Nguyệt mà nói: “Tướng công nhà ta tuấn mỹ vô song, phong độ ngời ngời, túc trí đa mưu hơn người, võ công lại cao cường, đối với ta vô cùng yêu thương chiều chuộng, ta bây giờ dĩ nhiên vô cùng hạnh phúc!”
Những lời thốt ra từ miệng Lam Tịch Nguyệt khiến Lam Thanh Nguyệt sửng sốt, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt rạng rỡ kia, không mảy may tìm được ý giả dối, không khỏi lên tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cam lòng bị gả đi như vậy…”
Đang nói thì chợt thấy trong mắt Lam Tịch Nguyệt xuất hiện hàn quang, Lam Thanh Nguyệt im bặt, trán rịn ra toàn mồ hôi lạnh, ngay cả chính nàng ta cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy Lam Tịch Nguyệt thật là đáng sợ.
Lam Tịch Nguyệt lạnh giọng nhìn Lam Thanh Nguyệt nói: “Ngươi thì chẳng thể nào hiểu được, không phải mắt màu đỏ rất đẹp sao? Thật là đặc biệt hơn người! Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy… ” Nói tới đây, tầm mắt Lam Tịch Nguyệt lại hướng về ánh mắt của An Kỳ Lạc, chăm chú ngắm nhìn sau đó mới tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ánh mắt của hắn rất đẹp sao?”
Nhìn bộ dạng này của Lam Tịch Nguyệt, Lam Thanh Nguyệt kinh hãi mở to mắt ra nhìn, trên người càng toát ra thêm nhiều mồ hôi lạnh, không chịu được rùng mình một cái nhìn An Kỳ Lạc rồi nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Ngươi quả thực… quả thực chính là…”
“Quái vật! Ngươi không cần nói ta cũng biết, nhưng làm sao bây giờ? Ta chỉ thích lấy quái vật!”