Huyết Sắc

Loạn! Vào nhà Phương Thành, trong đầu Mục Nhiên chỉ hiện ra chữ này. Phương Thành quay đầu lại, thấy Mục Nhiên mặt mày nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi đầu làm tóc so với con gà còn rối hơn,“Ha ha, dạo này không có thời gian dọn dẹp lại….”

Mục Nhiên nhướn mày, hỏi:“Là không có thời gian dọn dẹp lại, hay là căn bản không thèm dọn dẹp lại?”

“Đâu có, tôi vẫn thường xuyên dọn mà.”

Mục Nhiên không tin, Phương Thành vội vàng kháng nghị. “Có dọn dẹp lại còn có thể loạn thế này định không cho người ta đứng sao?”

Mục Nhiên nhìn xung quanh gian phòng một vòng, cảm thấy nếu tin tưởng lời nói của cậu, thì hắn không phải mù chữ cũng là đại đần độn. Gian phòng này cũng rất rộng, cơ hồ như cái gì cũng không thiếu, có ghế sô pha Có cả bộ dàn ti vi Có cả giá sách Có bàn ăn cơm…… Nhưng nguyên lai chúng đều như mất hết công dụng, tất cả đều chồng chất một đống, Mục Nhiên trong khoảng thời gian ngắn không nói được gì. Ngay cả theo lời Phương Thành nói, cái tủ quần áo cậu cũng chẳng đụng vào – Tầm mắt Mục Nhiên chuyển qua phòng ngủ [ ít ra hắn còn có thể đại khái phân biệt được gian phòng trong vì có chiếc giường] đã không còn cửa. Hắn nhìn đến phòng này có tủ quần áo đã đổ xuống đất, rồi hắn lại nhìn đến bên cạnh tủ quần áo có vài bộ quần áo rơi ra khắp nơi, còn có bát nhỏ, với mấy chiếc đũa…… Nhìn Mục Nhiên như không tin vào mắt mình, Phương Thành cười gượng,“Thật sự là có dọn dẹp mà, chỉ có điều, một hai tháng mới dọn một lần thôi……..”

Phương thành càng nói càng nhỏ hơn, cuối cùng ngay cả hắn cũng không nghe thấy. Mục Nhiên thu tầm mắt trên người Phương Thành, trong lòng thở dài. “Không nói nữa, trước tiên tìm thuốc bôi vết sưng của cậu đi đã.”

Xem phòng bừa bộn thế này, không biết có tìm được hay không nữa. Mục Nhiên chẳng còn hy vọng, nhưng Mục Nhiên vừa nói xong, Phương Thành nhích người đi đến một ngăn tủ nhìn không ra cái gì tìm kiếm một chút, lấy ra một hòm thuốc. Mục Nhiên thấy Phương Thành có thể nhanh chóng tìm được hòm thuốc ngay trong căn phòng đầy rác rưởi này thì cảm thấy thật ngạc nhiên. “Thói quen?!”

Mục Nhiên nhịn không được trêu chọc cậu. “A, đúng vậy. Bởi vì tôi thường thường xuyên bị thương, nên tôi có thói quen đặt ở một nơi cho dễ tìm.”

Phương Thành đón nhận ánh mắt của Mục Nhiên, cười cười. Nghe Phương Thành nói, Mục Nhiên nhớ ra mọi người trong trường học thường bàn luận về cậu, thường xuyên cùng người ngoài đánh nhau. Có lẽ đó chính là nguyên nhân cậu thường xuyên bị thương. Mục Nhiên nhận lấy hòm thuốc từ tay Phương Thành, đi tới ghế sô pha nhưng không thể ngồi, chân khua khua, đồ vật trên ghế sô pha lần lượt bị hắn khua xuống hết, chừa ra một ít chỗ. Vốn tưởng rằng như vậy là có thể ngồi được, nhưng Mục Nhiên không để ý trên ghế còn có rất nhiều mảnh vụn. Mục Nhiên đành chịu quay đầu lại nhìn Phương Thành đang ngây ngô cười. “Tôi sẽ phải đứng để giúp cậu bôi thuốc sao?”

Mục Nhiên thấy thanh âm của chính mình có chút vô lực. “Hắc hắc.”

Ai đó lại ngây ngô cười,“Còn có một chỗ có thể ngồi đấy.”

“Hả?!”

Câu trả lời làm Mục Nhiên giật mình. Hắn nghĩ gian phòng này không có chỗ nào là không bị người kia bày biện lung tung. “Chính là giường ngủ của tôi, tôi cũng không ngốc mà vứt đồ ăn linh tinh ở đó.”

Phương Thành vừa nói vừa dẫn Mục Nhiên đến phòng cậu. Mục Nhiên cùng Phương Thành đi tới, nhìn lại ghế sô pha đầy mảnh vụn: Đúng theo lời Phương Thành nói, cậu vừa ăn cái gì đó – Aizzz, chẳng những không giống cái ghế sô pha mà trên đó lại đầy thức ăn thừa mứa. Hắn nghĩ Phương Thành ngay cả khi ngồi ở sô pha cũng chẳng quan tâm gì. (Đoạn nài chém >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui