Huyết Tinh Phong Tình

Vẫn còn lưu lại thành phố này, tôi cũng không rõ bản thân mình đang chờ đợi cái gì nữa, có lẽ chỉ đơn giản là đợi mà thôi. Ở trong phòng trọ cũ, chẳng muốn đi đâu, cũng chẳng biết nên đi đâu, không vội vã tìm việc làm mới, với trạng thái hiện tại của tôi thì có làm gì cũng vô dụng mà thôi …

Ngồi dựa lưng vào tường nhìn ra cửa sổ, bóng đêm bao trùm bốn phía, nước mưa từ bên ngoài hắt vào tấm lưng trần của tôi. Từng điếu thuốc chậm rãi lụi tàn, đột nhiên tôi nghĩ sinh mệnh của mình có lẽ nào cũng giống điếu thuốc này, đang dần lụi tàn …

Những hồi ức trong quá khứ không ngừng hiện lên trước mắt, tôi đã từng học qua tâm lý học, hiện tượng này gọi là ‘ám ảnh’ *!

Khi bệnh trạng này xuất hiện ở một người thì hẳn là người đó … đã sắp phát điên rồi!

Điên?… Tôi sẽ không như thế, tôi chỉ là đang đợi mà thôi, đợi bọn họ. Tôi đã vô số lần mơ thấy Nhị Cường và Tam Cường đến gõ cửa nhà mình. Mở cửa ra, bọn họ đang đứng ở nơi đó, mỉm cười, gọi đại ca …

Đại Cường và Tiểu Cường quay về tìm tôi, nói cho tôi biết bọn họ sống rất tốt …

Hình Dạ …

Tôi cũng mơ thấy hắn, mơ thấy những ngày hai chúng tôi bắt đầu bên nhau, hắn nói tôi đừng khóc, từ nay về sau không ai có thể làm cho tôi phải khóc nữa …

Sau đó, chính là hình ảnh cả người hắn đầy máu đứng trước mặt tôi, từng chữ từng chữ nói với tôi: “Tôi sẽ từ địa ngục quay về tìm cậu …”

Tôi đã từng muốn từ bỏ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay. Tôi cảm thấy chính mình như một tên tội phạm ẩn náu trong thành phố này, sợ bị người ta phát hiện ra, sợ rằng nếu như Tam Cường và Nhị Cường đứng trước mặt tôi thì ngoại trừ vui mừng ra tôi sẽ không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào nữa. Tôi phải làm sao mới có thể nói rõ tất cả cho hai người đó, nói cho họ tôi là cảnh sát, Phượng Hoàng Hội chẳng qua chỉ là công cụ để tôi hoàn thành nhiệm vụ, hết thảy đều là hư ảo, đều là âm mưu! Tôi lừa dối mọi người … bao gồm cả những người anh em đã vào sinh ra tử với mình … chiếc bật lửa trong tay, di vật của Tứ Cường. Hiện tại ở bên tôi chỉ còn vật này mà thôi …

Tôi cười, cầm điếu thuốc chậm rãi hít sâu một hơi, đốm lửa nhỏ bé này chính là ánh sáng duy nhất của tôi ở nơi đây, trong màn đêm đen kịt …

***

Tôi mang theo túi lớn túi nhỏ thực phẩm trên đường về nhà, trên cơ bản thì một tuần tôi chỉ ra ngoài một lần để mua thức ăn. Kỳ thực với tôi mà nói ăn cái gì cũng chẳng quan trọng, hiện tại tôi ăn chỉ là để tồn tại mà thôi. Cánh cửa thủy tinh của cửa hiệu bên đường dưới ánh mặt trời phản chiếu thứ ánh sáng thật chói mắt, tôi quay đầu soi mình vào đó, bởi vì đã lâu không ra nắng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt …

“Con trai, cam tươi đây, có muốn mua vài quả không? Nó có mùi vị của nắng đấy nhé?” Bác gái bán hoa quả tươi cười bắt chuyện với tôi, trong tay cầm một quả cam màu vàng rực rỡ. Chẳng biết là bởi vì khuôn mặt tươi cười của bác gái hay bởi vì quả cam kia vô cùng đáng yêu, tôi khẽ mỉm cười …

“Được ạ!”

Cam được bỏ vào chiếc túi giấy màu vàng đậm, rất có ý thức bảo vệ môi trường. Tôi nhận lấy, hơi nặng.

“Loại túi này rất bảo vệ môi trường nhé, chẳng qua nó dễ rách, anh chàng đẹp trai, bác khuyến mãi thêm cho cậu một quả, ăn nhiều hoa quả mới tốt cho sức khỏe chứ! Sắc mặt cậu không tốt lắm, phải chú ý giữ gìn nha!” Bác gái vừa nói vừa bỏ thêm một trái cam không nhỏ vào túi tôi.

Tôi gật đầu, cười cười thân thiện, nói: “Cháu sẽ cố, cảm ơn bác!”

Trở về khu phố nhỏ có phần hẻo lánh trái ngược với thành thị phồn hoa ngoài kia, chiếc túi này quả thật rất thân thiện với môi trường, cũng quả thực như bác gái kia đã nói, rất dễ làm rơi đồ …

Khi tôi đưa tay lên khẽ gạt lọn tóc xòa xuống trước mắt, chiếc túi kia bục ra, cam rơi vương vãi trên mặt đất, lăn khắp xung quanh. Tôi cứ thế lẳng lặng đứng tại chỗ khoảng mười giây mới lấy lại tinh thần ngồi xổm xuống nhặt lên …

“Mẹ nó!” Tôi khẽ chửi một tiếng, đồ đạc trên tay khiến tôi hoạt động có chút bất tiện. Đang định nhặt lên một quả thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện giúp tôi nhặt lên một quả khác.

“A!” Tôi ngẩng đầu đưa tay nhận lấy, “Ngại quá! Cảm ơn ..”

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đối phương, tôi sợ đến ngây người, lời tiếp theo cũng quên mất không nói ra, toàn bộ những gì đang cầm trên tay đều rơi xuống đất, quả cam vừa mới nhặt lên cũng lăn xuống đường …

“Ha! Thấy tôi cậu vui mừng như thế sao? Phải không … yêu tinh!”

“Anh Đình … Tuấn Ngộ!” Sau khi thốt ra cái tên này, tôi đứng yên tại chỗ không hề động đậy, tại sao … lại là anh ta?

Anh Đình Tuấn Ngộ khẽ cong khóe miệng, nụ cười trên mặt vẫn như trước đây, anh ta ngồi xổm xuống phụ tôi nhặt đồ trên mặt đất lên, đặt vào tay tôi. Giờ phút này tôi cảm thấy tay mình đã đầy mồ hôi lạnh.

“Sao vậy? Không vui khi gặp tôi à? Chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhỉ? Hửm … tôi nhớ, hình như đã hơn ba tháng rồi phải không? Cũng gần bốn tháng rồi ấy chứ! Thực sự là lâu mà! Tôi rất nhớ cậu đấy! Gần đây cậu thế nào?” Anh ta vừa nói vừa giúp tôi nhặt cam rơi vương vãi xung quanh, động tác rất chậm, giống như đang tản bộ buổi chiều vậy. Đã xảy ra chuyện gì thì người này nhất định đều biết hết. Nếu anh ta tới tìm tôi vì muốn chặt tay chặt chân rồi sau đó ném xuống biển nuôi cá mập, tôi tuyệt đối sẽ không sợ, nhưng hiện tại, chính thái độ giống như trước đây với tôi của đối phương mà lại khiến tôi sợ hãi muốn bỏ chạy!

“Này! Quả cuối cùng đây! Tất cả đều ở trong này, trái cam thật đáng yêu mà, sờ vào không khác gì làn da của con người, không ngại có thể cho tôi một quả chứ!” Anh ta bắt đầu mân mê quả cam trong tay, cười tủm tỉm nhìn tôi.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn đối phương, hỏi: “Anh tới giết tôi?”

“Giết cậu?” Anh ta nhíu mày, có vẻ khó hiểu, hỏi: “Vì sao tôi phải giết cậu?”

“Chúng ta đừng giả ngu nữa được không?” Tôi thở dài, “Tôi mệt chết đi, không có sức lực đi đùa với anh nữa đâu, nói trắng ra đi?”

Anh Đình Tuấn Ngộ nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ cười một tiếng: “Xem nào, người đẹp có vẻ mệt mỏi nha! Ha ha! Để tôi giúp cậu trị liệu một chút nhé! Tôi có thuốc đặc biệt đấy!”

Tôi vô lực, vừa đi tới gần anh ta vừa nói: “Tôi không rảnh chơi với anh, nếu như muốn giết tôi xin cứ tự nhiên, chẳng qua không nên ở đây, sẽ không có ai giúp tôi nhặt xác, trực tiếp ném xuống biển luôn cho tiện!”

“Này! Không tin thuốc của tôi có hiệu quả sao?”

Anh cho tôi gói thuốc độc còn hữu dụng hơn!

“Dạ không chết!”

Cái gì? Tôi đứng tại chỗ, không dám khẳng định có phải mình vừa mới nghe lầm hay không, chậm rãi quay đầu nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ. Nụ cười trên mặt đối phương dần mở rộng, lại nói rõ ràng một lần nữa …

“Dạ không chết!”

Một khắc kia, giống như có một tảng đá lớn rơi xuống mặt nước yên ả, trong nháy mắt sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mãi cho đến khi cảm thấy đầu váng mắt hoa tôi mới biết mình đã quên không hô hấp…

Hắn còn sống … vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi … tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa, thứ mình vẫn một mực chờ đợi … chính là điều này sao!

Chờ cho tâm tình dần bình tĩnh trở lại, tôi xoay người, nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ đang từ từ đi về phía mình.

“Sao? Loại thuốc đặc biệt của tôi rất hiệu quả phải không?” Anh ta cầm quả cam, từng bước từng bước tiến về hía tôi.

“Anh muốn thế nào?” Tôi hỏi.

“Tôi nghĩ cậu sẽ rất vui mừng.”

“Ha.” Tôi hừ nhẹ một tiếng, “Tôi còn có tư cách vui mừng vì hắn sao? Tôi không tin là anh không biết chính tôi đã đẩy hắn rơi xuống vách núi! Đạn trên người hắn cũng là do tôi bắn …”

“Phát súng kia của cậu rất chuẩn, cách cổ năm li, cậu ta vẫn có thể tự viết, tự ăn, không tổn thương đến động mạch, đạn còn xuyên qua vai, đỡ cho tôi phải mất công lấy ra, yêu tinh … Cậu đã cứu hắn rất thành công! Chẳng qua …” Anh Đình Tuấn Ngộ dừng lại, có chút nghiền ngẫm nhìn tôi. Tôi cúi đầu.

“Thế nhưng hắn sẽ không tha thứ cho tôi … tôi hiểu rất rõ điều đó …”

Anh Đình Tuấn Ngộ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Cậu thực sự là một người khó đoán, cả tôi cũng bị cậu lừa! Tên kia bây giờ đang ở Nhật, còn chưa thể xuống giường, mỗi tối tôi đều phải lén bỏ thuốc ngủ vào trong rượu thì cậu ta mới ngủ được, ngay cả trong mơ cũng đều gọi tên cậu …”

“Nói muốn giết tôi!” Tôi cười khổ bồi thêm một câu.

“Không thể phủ định toàn bộ những gì cậu nói.” Anh ta thở dài, “Cậu biết tôi vụng trộm tới gặp cậu để làm gì không?”

“Ngay từ đầu tôi nghĩ anh đến giết tôi, mang từng bộ phần trên người tôi về cho Hình Dạ xem, sau đó nói cho hắn biết tôi chết thảm như thế nào!”

“Haiz! Cậu nghĩ rằng tôi có thể làm loại chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Dù sao tôi cũng là bác sĩ cơ mà!” Anh ta kêu lên.

Tôi cười cười nói: “Đối với tên cảnh sát đại gian đại ác như tôi anh còn phải nhân từ à, không phải tôi đã bán đứng các anh sao?”

Anh Đình Tuấn Ngộ thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói: “Bây giờ cậu cũng chẳng còn là cảnh sát nữa, không phải sao?”

Tôi giận tái mặt, xem ra mình sớm đã bị người này theo dõi rồi!

“Nói cho tôi biết, lần cuối cùng kia, cậu chính là người đã bán đứng Hình Dạ?” Anh ta đặt tay lên vai tôi.

Tôi trốn tránh ánh mắt của đối phương.

“Không quan trọng nữa rồi, ” Tôi lắc đầu, “Tất cả đều không còn quan trọng nữa, trong lòng hắn biết ai đã bán đứng hắn là đủ rồi, tôi không muốn nhớ lại việc đó nữa, quá khứ này chỉ có thể xuất hiện trong cơn ác mộng hiện tại của tôi mà thôi!”

Anh Đình Tuấn Ngộ siết chặt tay, trên vai tôi truyền đến cảm giác đau đớn đến nhíu mày. Hai người cứ như vậy giằng co, bốn phía yên tĩnh một cách kì lạ, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết hắn không có việc gì, là đủ rồi! Đột nhiên cảm thấy mờ mịt với cuộc sống của bản thân, thứ mình luôn một mực chờ đợi chính là tin tức này, hiện tại đã biết hắn còn sống, vậy kế tiếp … tôi phải làm gì đây? Chờ hắn đến đến tôi chém thành trăm mảnh sao?

“Haizz …” Cuối cùng Anh Đình Tuấn Ngộ cũng phải thở dài một hơi thật nặng nề, hắn buông tôi ra.

“Cậu định ở lại đây chờ cậu ta tới tìm à?”

Tôi lắc đầu, “Tôi cũng không phải đang đợi hắn, tôi là đang đợi chết. Tôi từng nói với hắn muốn báo thù thì hãy sống mà đến tìm tôi, bây giờ tôi … chỉ có thể làm như vậy!”

“A~!” Anh ta rất khoa trương kêu lên một tiếng, dùng tiếng Nhật nói một câu tôi nghe không hiểu, nhưng tôi nghĩ chắc là đang mắng người.

“Thật chịu không nổi các cậu … hai người đều như vậy! Tôi thật sự là người vô cùng tốt mà!” Lại nói thêm một câu thô tục bằng tiếng Nhật!

Tôi không rõ ý tứ của anh ta lắm. Đối phương lại đột nhiên đặt hai tay lên vai tôi, nhìn tôi nói: “Đi đi! Yêu tinh! Rời khỏi đây đi!”

Hả? Anh ta muốn thả cho tôi trốn đi sao?

“Cũng không phải cho cậu trốn! Chỉ là muốn để các cậu cho đối phương thêm một chút thời gian, tôi biết nơi nào là an toàn nhất, ở ngoại ô thành phố này có một thị trấn nhỏ, ngồi xe lửa ba giờ là có thể đến. Nơi đó nhân khẩu không nhiều lắm, rất an tĩnh, phù hợp cho cậu tĩnh dưỡng, cậu xem xem mình bây giờ đã biến thành cái bộ dáng gì rồi! Chẳng khác gì góa phụ! Có thể trốn được tên kia hay không phải phụ thuộc vào chính cậu thôi! Dạ nhất định sẽ đi tìm cậu, cho dù chỉ là thi thể của cậu, tên đó chắc chắn cũng đào lên, tôi sẽ không nói cho Dạ cậu ở đâu đâu, tin tôi đi!”

“Anh …” Tôi khó mà tin được anh ta lại giúp tôi, “Vì sao anh phải giúp tôi như thế, anh không báo thù cho hắn sao?”

“Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa khi nào coi cậu là kẻ thù cả! Cho dù có thù oán gì đi nữa thì cũng không phải là giữa hai chúng ta, chẳng phải cậu vẫn không nói cho cảnh sát thân phận của tôi đấy sao?”

Tôi nghẹn ngào, một loại cảm giác đã lâu không thấy lại trào dâng trong lòng.

“Yêu tinh, cậu còn muốn gặp hắn?” Anh Đình Tuấn Ngộ lắc lắc vai tôi buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Tôi …” Tôi nhắm mắt lại, trước mắt xuất hiện khuôn mặt Hình Dạ, khuôn mặt không thể tin được hòa lẫn căm phẫn của hắn khiến lòng tôi băng giá, giọng nói hắn kêu tôi trước khi rơi xuống tựa như tiếng gọi từ địa ngục …

Máu chảy đầy đất …

Khắp nơi đều là thi thể …

Khuôn mặt bị hủy hoại đến mức khó có thể nhận ra của Tứ Cường …

Nước mắt của Tiểu Cường …

Tôi mệt mỏi? Thực sự mệt mỏi … Tất cả những thứ đó, khiến cho cả tinh thần và thể xác của tôi đều kiệt sức, không còn một chút sức lực nào để đối phó với bất cứ chuyện gì nữa …

“Tôi muốn quên hắn đi! Muốn bắt đầu một cuộc sống mới!” Ngẩng đầu, tôi mỉm cười nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ nghiêm túc một cách hiếm có mà nói với anh ta.

Đối phương khẽ giật mình, vẫn không động đậy, chăm chú nhìn tôi, muốn tìm kiếm một tia khác lạ trên mặt tôi. Cuối cùng anh ta thở dài một tiếng, nói: “Thế sao? Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu, từ hôm nay trở đi, cậu hãy quên tất cả đi, bắt đầu cuộc sống mới!”

“Cảm ơn anh … Tiểu Ngộ!” Tôi cầm lấy tay anh ta.

“Đây là lần đầu tiên cậu gọi tôi như thế nhỉ?” Anh ta cười khổ nói: “Thật đáng tiếc, cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau chúng ta coi như không quen biết! Thỉnh thoảng trong lòng nhớ cậu đến một người như tôi thế là đủ rồi!”

Tôi khẽ gật đầu, nhất định! Tôi nhất định sẽ nhớ đến anh!

“Vậy … chúng ta từ biệt ở đây nhé! Tôi sẽ giữ bí mật hộ cậu, cũng sẽ tận lực ngăn cảm tên kia đi tìm cậu, có thể là một năm, cũng có thể là mười năm, một ngày nào đó các cậu sẽ quên đối phương!”

Có thể là một năm … có thể là mười năm … có thể … là cả đời này …

Tôi gật đầu, cuối cùng nói một tiếng hẹn gặp lại, xoay người rời đi …

“Hẹn gặp lại! Yêu tinh, tôi … sẽ nhớ về cậu hàng đêm!” (Anh ấy gọi Lạc ca là yêu tinh bóng tối mà, vì thế đến ban đêm sẽ gợi cho anh ấy nhớ về Lạc ca ^^)

Hoàng hôn đỏ như máu, đây là lần cuối cùng tôi ngắm hoàng hôn tại thành phố này, trước đây không phát hiện ra, bây giờ mới biết được, hoàng hôn ở nơi đây … đẹp vô cùng … Có lẽ con người ta luôn đợi cho đến lúc mất đi mới phát hiện ra những thứ đẹp đẽ nhất chính là thứ ở bên cạnh mình …

Tôi tìm được chỗ của mình trên tàu, ngồi xuống, chiếc túi du lịch bên người là toàn bộ tài sản tôi có. Có lẽ thị trấn nhỏ kia quá hẻo lánh, trên tàu cơ bản chẳng có mấy người, con tàu chậm rãi chuyển bánh. Tôi tựa vào cửa sổ ngắm nhìn thành phố đang dần rời xa, bỗng có một loại cảm giác mờ mịt, đây chính là lần cuối cùng mình nhìn thấy nơi đó sao? Có lẽ là … vĩnh viễn cũng không bao giờ trở về nữa … Nơi đó đối với tôi mà nói, có rất nhiều thứ tôi không thể thừa nhận …

“Chàng trai, chỗ này đã có ai ngồi chưa?” Một giọng nói vang lên bên tai, tôi quay đầu, đó là một cụ già hơn sáu mươi tuổi.

Tôi lắc đầu.

“Thế à! Vậy tôi ngồi đối diện cậu nhé! Haizz ~! Trên tàu chẳng có mấy người, lão già như tôi ngồi một mình thì buồn lắm, chúng ta ngồi cùng nhau có thể tâm sự một chút nhỉ! Cậu không thấy phiền chứ?” Trên tay ông ấy mang rất nhiều hành lí, hình như là dụng cụ làm bánh ngọt. Ông đặt đồ lên cái ghế thấp bên cạnh, ngồi xuống trước mặt tôi.

Tôi lắc đầu lần thứ hai, “Không đâu ạ!”

“Cậu dừng ở bến nào?”

“Bến cuối ạ!”

“Vậy sao! Thật là trùng hợp! Tôi cũng vậy, tôi vào thành phố mua vài thứ, bây giờ đang về nhà.”

“Bác ở thị trấn nhỏ đó ạ?” Tôi hỏi một câu.

“Đúng vậy đúng vậy! Ở đó đã vài chục năm rồi! Từ nhỏ đã sinh ra ở đó , ha ha ha ha!” Ông lão sang sảng cười một tiếng, nói: “Tuy rằng chỉ là nơi nhỏ bé, nhưng lại là một nơi rất đẹp, có núi có sông, con người rất thân thiện! Hử! Cậu là khách du lịch à?”

“A … cũng không phải ạ!”

“Đến thăm ngời thân sao?”

“Cũng không phải, cháu … định sống ở đó!” Tôi nhẹ nhàng nói.

“Hả?” Ông cụ sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Tốt tốt! Ở chỗ chúng tôi không đông đúc lắm, nhưng mọi người đều rất tốt, cậu nhất định sẽ thích! Chẳng qua, nhà cậu không còn ai khác à?”

Tôi gật đầu, “Vâng ạ.”

Đã không còn! Không còn bất kì ai …

Ông cụ thương cảm nhìn tôi một chút, sau đó vỗ vỗ vai tôi, khá là đau.

“Không sao! Sau khi cậu đến đó sẽ là người nhà của chúng tôi! Có gì khó khăn cứ nói, lão già tôi sẽ giúp cậu!”

Tôi cười cười, nói: “Cảm ơn bác!”

“Haiz! Không cần khách sáo như thế! Còn nữa, tôi họ Chu, cậu gọi gọi tôi chú Chu là được rồi! Nhé?” Ông cụ vỗ vỗ ngực hào sảng nói.

“Vâng! Chú Chu!” Tôi gật đầu gọi một tiếng.

“Tốt tốt! Ha ha ha ha!” Tiếng cười sang sảng của ông cụ tràn ngập khoang tàu khiến tôi cũng bị ảnh hưởng, khẽ cong khóe miệng. Hai người không ngừng trò chuyện. Cơ bản đều là ông nói tôi nghe, không buồn chán một chút nào, có cảm giác như mình sẽ sống một cuộc sống như thế sau này … Cuộc sống an bình …

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Thị trấn này quả nhiên như Anh Đình Tuấn Ngộ nói, là một nơi thật tốt để tĩnh dưỡng, bốn bề là núi, để ý còn có thể nghe thấy tiếng chim hót. Nói nhỏ thực ra cũng không nhỏ lắm, hơn nữa cơ sở hạ tầng cơ bản đều có, trường học, rạp chiếu phim, cục cảnh sát, cửa hàng bách hóa, đội cứu hỏa, bưu điện, vân vân, như vậy hẳn là không ít rồi. Lần đầu tiên đặt chân đến đây, tôi đã quyết định sau này mình sẽ sống ở nơi này, nơi mà bầu không khí … không vương mùi máu!

Chú Chu là thợ làm bánh đã hành nghề gần bốn mươi năm nay, hiện tại đang an hưởng tuổi già với bạn đời, thỉnh thoảng làm vài cái bánh cho nhà hàng ở nơi đây kiếm thêm chút thu nhập. Tôi suy nghĩ một chút, thương lượng với ông cụ, tôi trả tiền, ông ấy tìm chỗ thích hợp, chúng tôi hợp tác với nhau mở một cửa tiệm nho nhỏ, ngay cạnh trường trung học của thị trấn. Bán hàng vào buổi sáng khi học sinh đi học và buổi tối lúc bọn họ về nhà là thuận tiện nhất. Tay nghề của chú Chu tuyệt đối không tồi một chút nào, tôi đi theo ông ấy học được không ít, ông cụ lúc nào cũng cười nói tôi không bao lâu nữa có thể xuất sư rồi!

Sáng nào tiệm cũng mở cửa lúc sáu giờ, buổi tối đóng cửa lúc mười giờ, tôi sống trên tầng hai của cửa tiệm, tuy rằng phòng không lớn nhưng với tôi mà nói thế là tốt rồi, như vậy … cũng coi như là có một mái nhà!

Mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh vào quán mua đồ, chỗ ngồi ngoài trời của quán lúc nào cũng chật kín, trong đó nữ sinh chiếm khoảng 90%. Ban đầu bọn họ cũng hỏi tôi một số chuyện, hỏi tôi trước đây làm gì? Vì sao lại tới đây? Tôi lúc nào cũng nghiêm túc trả lời, mặc dù có đến 90% là nói dối. Sau đó bọn họ hỏi tôi có bạn gái chưa? Thích loại con gái như thế nào? Hiện tại câu họ hay hỏi nhất là buổi tối có rảnh không? Nếu rảnh thì có thể hẹn hò với họ không?

Trong đó có một cô bé tên là Tiểu Hân, lần đầu tiên gặp cô bé là lúc tôi đang ăn bữa sáng, câu đầu tiên cô bé nói với tôi hoàn toàn không giống những cô bé khác, cái gì mà ‘Đẹp trai thế này thế nọ!’, hoặc là ‘Thật phong độ! Dễ nhìn’ gì đó. Cô bé đứng trước quầy hàng nhìn tôi vài phút, đúng lúc tôi không chịu nổi ánh mắt của cô bé nữa mà đưa bánh kem lên miệng, cô bé nói một câu …

“Ông chủ, anh là thụ phải không?”

“Phụt ~! Khụ khụ khụ ~ khụ ~ khụ!” Một miếng bánh kem phụt ra phân nửa là từ lỗ mũi!

Cô bé thét chói tai nói nhất định là không sai! Nói tôi quả nhiên là thụ! Còn nói rốt cục ông trời cũng để cho mình tìm được một cực phẩm thụ! Ông trời đối với mình thật tốt! Tôi phải dùng cả một gói khăn giấy mới lấy hết bánh kem trong mũi ra được. Từ ngày đó trở đi cô bé làm thêm tại cửa tiệm, chú Chu cũng nói việc làm ăn quá tốt, một người thì quá vất vả, vừa lúc tuyển thêm một nhân viên. Tôi bĩu môi nhìn cô bé hai mắt phát ra tia nhìn mê giai, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, đồng thời mỗi tháng trả cho cô ấy năm trăm đồng!

“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Chỉ cần mỗi ngày được thấy anh là em cảm thấy mỹ mãn rồi!”

Tôi nổi da gà đầy người!

Bất tri bất giác cũng gần nửa năm rồi, thời gian trong lúc con người lơ đãng đã chậm rãi trôi qua … Cuộc sống như vậy, một ngày đều diễn ra, không có gì thay đổi, tôi cũng đã sớm làm quen với nói, đồng thời cũng cảm thấy yêu thích … Nếu như có thể tiếp tục sống như vậy về sau, thực sự có thể chậm rãi quên đi không?

Tuy rằng tự nói với mình như thế nhưng tôi biết điều đó là không thể … Có vô số đêm bị những cơn ác mộng đẫm máu làm cho tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại cả người đầy mồ hôi lạnh. Nhiều khi nằm ở trên giường, đầu óc trống rỗng, đợi đến khi thần trí quay trở về thì trời cũng đã sáng, một đêm không ngủ, nhìn thị trấn ở bên ngoài chìm trong làn sương sớm mong manh, tự hỏi bản thân … Mày đang trốn tránh sao? Mày đang trốn tránh …

“Ông chủ, em tới rồi! Anh vẫn đẹp trai như mọi khi nha!”

Tôi khẽ đảo mắt, trỏ trỏ trán Tiểu Hân ngăn cho cô bé không nhào vào người mình.

“Nếu như em dư thừa tinh lực như thế thì giúp anh mở cửa đi, đem mấy cái bàn bên ngoài lau cho khô hộ anh!” Tôi vừa mặc tạp dề vừa nói với nó. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng tràn ngập khắp nơi, gió thổi nhè nhẹ làm cho khuôn mặt ngứa ngáy. Không khí ở thị trấn này vẫn luôn thoang thoảng hương hoa, giống như là … mùi hoa sơn chi …

“A? Chả thông cảm cho người ta gì cả! Người ta dù sao cũng là thiếu nữ như hoa, đã từ bỏ khoảng thời gian cuối tuần quý giá tới đây giúp anh còn gì!” Cô bé khẽ dùng hai đầu ngón tay quệt quệt môi.

Tôi lấy lại tinh thần, trắng mắt liếc nó, nói: “Mỗi tháng anh đều trả cho em năm trăm đồng, không phải sao?”

“Nếu như anh nói cho em biết công của anh là ai thì một đồng em cũng không lấy!”

“Em đi làm việc đi, không anh sẽ tìm người khác thay thế em đấy!” Tôi nhìn cô bé, cô khẽ lè lưỡi, đeo tạp dề, cầm khăn lau đi ra ngoài.

“Người có thể làm công của anh hẳn là rất mạnh mẽ! Điển hình cường công cường thụ nha!”

Tôi nhìn theo bóng lưng đang đi xa của cô, than nhẹ một tiếng, có lẽ chỉ có em mới có thể tiếp thu tình yêu cấm kị của chúng tôi, thế nhưng … tôi đã mãi mãi không thể nói với người khác về nó nữa rồi …

Tôi lặng lẽ quen sát bánh mì đang chậm rãi phồng lên trong lò, thật đáng yêu! Là vị sô cô la!

“Tiểu Lạc, bánh mì sắp ra lò chưa?” Chú Chu từ ngoài cửa thò đầu vào hỏi.

“Vâng!” Tôi gật đầu, “Còn khoảng gần hai phút nữa!”

“Tốt! Vậy cháu để ý nhé, được rồi thì lấy ra rồi để lên quầy, đám nữ sinh thích loại bánh này lắm. Chú đi đưa hàng đây!”

“Dạ! Chú Chu đi cẩn thận ạ!”

Chiếc xe máy cũ kĩ kia phải chở chú Chu nặng gần một trăm sáu mươi kí thì khá là miễn cưỡng, nhưng ông cụ lại hết lần này đến lần khác nói mình đã cưỡi con xe này gần mười năm rồi, tình cảm rất sâu đậm, thế nào cũng không chịu đổi!

Không lâu sau khi chú Chu rời đi, tôi lấy mẻ bánh đã chín tới trong lò ra, bánh mới tỏa ra mùi hương thật cuốn hút. Tôi bưng khay bánh đi về phía quầy hàng, cẩn thận đặt chúng vào trong tủ kính.

“Ông chủ ông chủ! Có khách đến!” Tiểu Hân lớn tiếng từ bên ngoài chạy vào, “Có, có khách đến!”

Tôi không quay đầu lại xem, tiếp tục việc đang dở tay, “Mỗi ngày đều có khách đến, em kêu cái gì?”

“Lần này không giống mà!” Cô bé khẽ xoa xoa tay, nói: “Lần này là một người đẹp trai nha!”

“Thế sao! Cái dạng đẹp trai nào? Từ Sao Hỏa tới à?” Đặt chiếc bánh cuối cùng lên quầy, tôi bưng cái khay trống vào phòng trong.

“Không phải mà! Ông chủ, anh thật là!” Tiểu Hân ở bên ngoài hổn hển nói, “Thực sự rất đẹp trai! Cho tới bây giờ em cũng chưa từng thấy qua, hình như không phải người ở đây!”

“Hửm? Là khách du lịch à?” Chẳng qua nơi đây rất ít khi có người từ nơi khác đến.

“Không biết mà! Nhưng mà người ta thực sự rất đẹp trai đấy! Nếu như ..” giọng điệu tràn đầy mong chờ.

Tôi đầu đầy hắc tuyến, cái con nhóc này sẽ không …

“Em rốt cục muốn nói gì?” Tôi từ từ đi tới gần Tiểu Hân đang mơ màng.

“Anh ta rất thích hợp làm công của anh nha ..” Cô bé cười gần như nịnh nọt.

Tôi vô lực xụ vai xuống, quả nhiên là như thế!

“Em sẽ không chỉ vì người ta rất đẹp trai mà muốn ông chủ của em đi lên hỏi hắn: ‘Ha! Anh chàng đẹp trai! Anh có nguyện ý thượng/đè tôi không?’ Em cho tôi là cái gì hả?”

“Người ta cũng không có ý đó mà! Chẳng qua ..”

“Không có chẳng qua gì hết! Mau ra ngoài tiếp khách đi! Ngắm chàng đẹp trai của em thêm vài lần ấy!” Tôi khoát khoát tay bảo cô bé đi ra ngoài.

“Được rồi được rồi!” Không tới năm phút sau, khi tôi đang khắc đường viền hoa trên chiếc bánh sô cô la tinh tế, Tiểu Hân lại vọt vào ..

“Ông chủ ông chủ !”

“Cạch!” Chiếc bánh nhỏ xinh bị cắt thành hai nửa! Tôi giận mà! Loại bánh này khó làm lắm đấy!

“Lại làm sao thế? Chàng đẹp trai của em biết thành người Sao Hỏa rồi à?” Cố nén tức giận, tôi làm cho mình nhìn qua có vẻ ‘hòa ái’ một chút. Tôi thế thôi nhưng là một ông chủ ‘hiền lành’ đấy!

“Không phải! Cái người đẹp trai .. đẹp trai kia ..” Cô bé kích động đến nói cũng không nên lời.

“Rốt cục là làm sao?” Tôi cầm một miếng sô cô la khác ra chuẩn bị đặt lên bánh.

“Anh ta nói anh ta quen anh!” Chiếc bánh trong tay vô thanh vô tức từ trên tay tôi rơi xuống, tôi sững sờ tại chỗ .. Quen tôi? Sao có thể chứ! Thế nào lại có người đến tận nơi này tìm tôi? Anh Đình Tuấn Ngộ? Không thể? Anh ta đã nói sẽ không nói cho bất kì ai biết mà! Vậy rốt cục là ..

Một loại cảm giác kì lạ dần dần dâng lên trong lòng tôi ..

“Ông chủ ..” Tiểu Hân dường như đã phát hiện ra có điểm không ổn, khẽ gọi tôi một tiếng.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô bé, vừa định nói, nhưng lại phát hiện ra người đang đứng đằng sau cô bé. Trên người mặc một chiếc áo gió màu đen, kính râm cũng màu đen, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn tôi, nụ cười dần mở rộng, từng chữ từng chữ nói với tôi: “Đã lâu không gặp! Lạc!”

Khuôn mặt kia, giọng nói kia, tôi vốn cho rằng nó đã dần nhạt phai, nhưng một giây kia, tôi phát hiện mình đã một mực lừa dối chính bản thân rồi. Hình ảnh của hắn chưa hề biến mất .. Trái lại càng ngày càng rõ nét … Hôm nay hắn xuất hiện trước mặt tôi lần thứ hai, tôi phát hiện hai tay mình đang run rẩy, hóa ra, cái loại cảm giác lan truyền toàn thân này là … sợ hãi!

“Hình .. Dạ ..” cửa tiệm nho nhỏ dường như chỉ còn lại hai người, tôi và hắn, không khí bốn phía dường như đã ngưng lại. Hắn đi tới, để tôi lần thứ hai cảm nhận được hơi thở đầy huyết tinh đã lâu không thấy, mà hơi thở này … khiến tế bào toàn thân tôi đều run rẩy …

Cuối cùng … mình vẫn không thể trốn được. .. Muốn một lần nữa bắt đầu sống, chỉ là giấc mộng mà một mình tôi mãi mãi không có khả năng thực hiện, chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi ..

“Không ngờ cậu lại ở chỗ này, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ quay về tìm cậu!” Hắn tháo kính xuống, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên mặt tôi. Nhìn thoáng qua khuôn mặt quen thuộc kia, tôi cúi đầu, cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc sẽ bị hắn bắt, nhưng lại không nghĩ tới ngày này sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa lại còn dưới tình huống này, tôi cảm thấy tâm tình vất vả lắm mới gượng dậy được … Lại một lần nữa sụp đổ ….

—–

Hết

*Ám ảnh: Tên tiếng anh là Flashback – một bệnh chứng về tâm lí thuộc loại khủng hoảng tinh thần sau một biến cố (PTSD)

PTSD viết nguyên ra là Post Traumatic Stress Disorder. Đây là một hội chứng (syndrome) tâm lý khi con người trải qua một biến cố hãi hùng có gắn liền với những đe dọa đến tính mạng. Bịnh này cũng có thể xảy ra khi người ta chứng kiến (gián tiếp) một cảnh hãi hùng.

Hội chứng này được biết đến vào thế chiến thứ I qua tên “shell shock”. Những người lính ra trận thấy chết chóc, thân thể các chiến binh bị thương, tay chân bị cắt đứt, máu me lai láng, cảnh tượng rất hãi hùng. Họ có cái may được sống sót nhưng tâm hồn trở nên lơ lơ lửng lửng, từ đó mà bệnh có tên “shell shock” (cú sốc do đạn trái phá).

Hội chứng này được khoa Tâm Thần (psychiatry) hiện đại chia làm 3 nhóm triệu chứng tâm lý chính là: cảm nhận trở lại (reexperience), trốn tránh (avoidance) và nhậy cảm quá độ (increased arousal). Sự hiện diện của 3 nhóm triệu chứng này sau một biến cố là kim chỉ nam của bịnh PTSD.

Cảm nhận lại gồm có: ám ảnh (flashback), nhiều giấc mơ hãi hùng nhắc lại biến cố trải qua, suy nghĩ thật nhiều ngày đêm về biến cố, có cảm giác như biến cố đó lập lại ngay trong hiện tại, suy tầm tài liệu liên quan đến biến cố, phản ứng sinh lý và tâm lý y như lúc biến cố đang xảy ra khi gặp vài nguyên nhân nhắc đến biến cố. Triệu chứng nặng là nghe tiếng nói trong đầu, nghe tiếng ai đó gọi tên mình mà không có ai bên cạnh (auditory hallucination, ảo thính). Nhiều người thấy cái bóng đi qua hay cảm tưởng có ai đứng sau lưng mình (visual hallucination, ảo thị).

Trốn tránh gồm có: cố gắng không suy nghĩ hay đề cập những vấn đề liên quan đến biến cố, tránh xa những nơi có người và cảnh vật nhắc lại biến cố, cảm thấy tình cảm chai đá không hồn nhiên như trước nữa. Còn có nhiều dấu hiệu của những triệu chứng của trầm cảm/depression (không giao thiệp bạn bè, chán ngán, mất sự thích thú trong cuộc sống, mất ăn, mất ngủ, bực bội với người thân trong gia đình, không muốn gần gũi ai).

Nhậy cảm quá độ gồm có: mất ngủ hay ngủ không yên giấc vì ác mộng làm thức giấc giữa đêm, hay giật mình với tiếng động nhỏ, lúc nào cũng có cảm giác đề phòng, hay giận dữ đối với những chuyện không đáng giận, tình cảm khó kềm chế, hay gây gổ. Triệu chứng nặng thì trí nhớ suy sụp, không chú tâm được, mặt mày bơ phờ. Vì hệ thống thần kinh quá nhậy nên những bịnh nhân này hay có những triệu chứng đau nhức thường xuyên. Nhiều bịnh nhân có “cái đau du kích” hôm nay hiện nơi này, ngày mai hiện nơi kia mà khi thử nghiệm đều không có kết quả gì hết. Nhiều bác sĩ không hiểu rõ PTSD nghĩ rằng bịnh nhân đau giả bộ.

—–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui