Huyết Tình

Sạn đạo (*) trước mắt Vô Tình và Lãnh Huyết vô cùng nhỏ hẹp, hai bên là vách núi cao dựng đứng. Khi đi vào con đường này, bất giác cả Vô Tình và Lãnh Huyết đều như cung đã căng dây, trực chỉ mục tiêu nhắm bắn, thật sự rất căng thẳng.

Vô Tình chỉ đi cách Lãnh Huyết hai bước chân, nhưng không hề nghe tiếng bước chân Lãnh Huyết phía sau, lòng thầm khen: “Hảo khinh công”. Vô Tình đột ngột ngưng trụ. Y cảm nhận được sát khí phía trên. Khi bánh xe Ỷ vân tọa dừng lại, Lãnh Huyết cũng lập tức dừng, thuỷ chung cách Vô Tình hai bước chân.

Không gian hoàn toàn ngưng đọng.

Bất chợt cấp phong nổi lên.

Lãnh Huyết lập tức xuất thủ.

Hai bên tả hữu xuất hiện hai thiết cầu nặng đến trăm cân, cùng lúc lao tới với tốc độ kinh hồn. Lãnh Huyết nghiêng người tránh được một quả, khoái kiếm của hắn xuất ra chém vào sợi xích sắt của quả thứ hai. Quả thiết cầu này quay tròn, quấn chặt lấy kiếm hắn. Nguyên lai khoái kiếm của Lãnh Huyết được làm từ một chất liệu rất đặc biệt lấy từ Phù Tang Tây Tạng, có thể chịu được sức năng ngàn cân nhưng lại rất mỏng, nhẹ và sắc bén. Tuy đã chế ngự thành công một quả thiết cầu, nhưng còn một quả nữa sau khi tập kích Lãnh Huyết không thành dã đập vào vách đá dội ngược lại. Lãnh Huyết dùng kiếm phong toả một quả đồng nghĩa với việc kiếm của hắn cũng bị phong toả. Lúc nhận ra thì đã quá muộn, Lãnh Huyết không sao thu kiếm lại được vì đã bị thiết cầu kia quấn chặt, chỉ còn một cách, là phải buông kiếm thoát thân thì mới tránh được đà lao tới kinh hồn của thiết cầu còn lại.

Nhưng Lãnh Huyết nổi danh nhờ kiếm. Đối với người dùng kiếm, buông kiếm là điều tối kỵ. Huống hồ hắn coi kiếm còn quan trọng hơn mạng sống. Nhưng chẳng lẽ hắn phải để yên cho thiết cầu kia nghiền nát? Đương nhiên không thể nào! Ngay sát na ấy, Lãnh Huyết đã nhảy phắt lên quả thiết cầu mà y vừa phong toả, dùng lực đẩy nó qua lại, né tránh quả thiết cầu kia. Có điều sạn đạo này quá nhỏ hẹp, hai thiết cầu không thể tránh khỏi va chạm. Thời khắc hai thiết cầu va vào nhau tuy khiến Lãnh Huyết bị chấn động mạnh, song lại làm sợi dây xích quấn lấy kiếm hắn bị chùng lại, tạo cơ hội cho hắn thu kiếm.

Tình trạng của Vô Tình tuyệt không khả quan hơn.

Trước mặt và sau lưng y đều bị hai quả thiết cầu tập kích cùng một lúc. Sạn đạo quá nhỏ hẹp, bề mặt của thiết cầu lại quá lớn, cho dù Vô Tình có tránh thế nào cũng khó thoát khỏi thịt nát xương tan. Cả hai quả thiết cầu đang phóng về phía y với tốc độ kinh hoàng, không thể đắn đo quá lâu, Vô Tình tay vỗ vào hai bên thành Ỷ Vân toạ phi người lên cao hơn một trượng. Y đáp bên một vách đá lặng lẽ quan sát tình hình. Lòng chợt nhói lên tựa như có một thanh đao cứa đứt hết mao mạch, Vô Tình có thể tự cứu mình, nhưng Ỷ Vân toạ của y thì đã bị hai thiết cầu dập nát! Đúng lúc Vô Tình đang thất thần, một thiết cầu lao tới y với thế công không gì ngăn cản. Sau lưng là núi đá, muốn lùi lại cũng không được, mà tránh ra hai bên thì không kịp bởi Ỷ Vân toạ đã mất. Y càng không thể dùng tay ngạnh tiếp thiết cầu này. Y tuyệt đối không phải là Thiết Thủ!

Tuy nhiên, Vô Tình có một vũ khí rất lợi hại mà không phải ai cũng biết, đó là khinh công. Trên thế gian này, những người còn nguyên vẹn cả hai chân biết khinh công không hiếm. Nhưng người còn nguyên vẹn cả hai chân mà có được khinh công đạt đến mức “đạp tuyết vô ngân” như Truy Mệnh tuyệt không quá mười đầu ngón tay.

Còn như Vô Tình…

Đôi chân của y…

Song thủ của y…

Mục quang của y…


Tất cả đều khiến cho người khác vừa kính, vừa sợ. Như thể, con người này như đang gánh đau thương của cả thế gian để sống.

Vô Tình chưởng vào vách đá, thân hình y lại vọt lên thêm một trượng, thét lớn: “ Lãnh Huyết! Ở đây giao cho đệ!”. Đoạn, song thủ chưởng xuống vách đá ba lần, mỗi chưởng lại đưa cả người y lên cao. Đến chưởng thứ ba, thân hình y đã lên tận đỉnh núi sừng sững.

Trên đây có bốn hán tử đang điều khiển bốn quả thiết cầu.

“Vách đá rất cao, thiết cầu rất nặng. Nội công bốn người này so với Thiết Thủ xem ra chỉ kém vài phân”. Đánh giá xong đối thủ, Vô Tình trầm giọng:

_ Dừng tay!

Bốn người này thực sự kinh ngạc. Họ không hiểu từ bao giờ và bằng cách nào y lại xuất hiện sau lưng mình.

Lãnh Huyết phải cùng lúc đối phó với bốn thiết cầu thật không dễ. Khoái kiếm không thường dùng để đối phó với những thứ vũ khí lớn như thế này. Hắn chỉ có thể dùng khinh công để né tránh, cố gắng kéo dài thời gian để Vô Tình giải quyết lũ khốn ở trên kia. Tình thế của hắn ngày lúc nguy cấp, bị bốn thiết cầu quây chặt, sạn đạo đã hẹp còn bị đập nát, ngày càng ít khoảng trống cho hắn tránh né, đất đá từ hai bên vách lại không ngừng rơi xuống, chỉ trực đè chết người. Không thể tri trì lâu hơn nữa, Lãnh Huyết thầm nghĩ:

“Lâu như vậy mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, không lẽ huynh ấy có chuyện?”. Trong lòng Lãnh Huyết chợt bồn chồn. Bây giờ mà lên trên kia thì rất nguy hiểm, đất đá không ngừng rơi xuống, bốn thiết cầu không ngừng truy cản, nhưng Lãnh Huyết đã quyết. Hắn khua kiếm đánh văng đám đất đá đang trên đà rơi xuống khiến chúng bay tứ tán, vừa dụng lực đề khí phi thân lên cao hơn một trượng. Một thiết cầu bay vụt qua đầu khiến Lãnh Huyết phải rụt người xuống. Nhưng hắn vẫn không nản lòng, hắn đề khí thử lại lần nữa, song, vẫn thất bại. Năm lần bảy lượt không thành công, Lãnh Huyết thật sự cảm thấy bế tắc.

_ Dừng tay!

Bốn hán tử điều khiển thiết cầu khựng lại khi nghe thấy thanh âm Vô Tình. Thật nhanh, họ liếc xuống đôi chân của y, rồi lại liếc xuống phía dưới nơi Ỷ Vân toạ bị phá nát.

_ Hắn là Vô Tình!

Ngay khi nhận ra thân phận y, bọn hắn lập tức chú mục vào song thủ y, toàn thân giới bị. Trên tay Vô Tình là một thanh chủy thủ. Mục quang băng lãnh liếc nhìn từng tên:

_ Các ngươi là ai? Tại sao lại chặn đường ta.


_ Chỉ cần ngươi giao cây quạt đó ra thì có thể an toàn rời khỏi đây!

Vô Tình mím môi, chậm rãi lên tiếng:

_ Ai là kẻ phái các ngươi làm chuyện này?

_ Nếu ngươi không giao quạt, kẻ dưới kia sẽ chết.

Vô Tình lắc đầu:

_ Ta có thể lấy mạng các ngươi chỉ bằng thanh chủy thủ này. Nói ta biết, kẻ nào phái các ngươi?

Cả bốn tên đại hán đều liếc nhìn Vô Tình khinh thường:

_ Lấy mạng bọn ta? Dựa vào ngươi và thanh chủy thủ rỉ sét đó?

_ Tốt nhất là các ngươi nên tin!

Đó không phải là thanh âm của Vô Tình. Y vẫn chưa lên tiếng.

Chẳng lẽ còn có kẻ nào khác ngoài Vô Tình và bốn tên sát thủ này?

Chỉ biết rằng đó là một thanh âm khàn đặc, vừa vang lên thì bốn tên đại hán co rúm cả người lại như gặp phải một con ác thú.


Trên cổ Vô Tình giờ đã xuất hiện một cây thiết trượng chắn ngang yết hầu.

_ Tốt nhất là các ngươi nên tin vào những gì đại bổ đầu vừa nói, kẻo đến lúc chết mà vẫn không hiểu tại sao mình chết.

Vô Tình ngước nhìn kẻ đang kề cây thiết trượng vào cổ y. Đó là một xú lão bà bị chột một mắt, thiết trượng của mụ thít chặt lấy yết hầu y. Kỳ thực Vô Tình chỉ muốn ho, cổ họng uất nghẹn vô cùng khó chịu. Nhưng Vô Tình đã kiềm nén lại, y vốn rất kiên cường, đặc biệt là trước mặt kẻ thù.

Thấy Vô Tình chỉ im lặng, xú bà bà liền lên tiếng:

_ Đại bổ đầu rất thông minh, nhất định là biết bọn ta cần gì. Nếu ngươi ngoan ngoãn giao nộp thì bọn hắn sẽ buông tha Lãnh Huyết và thả ngươi đi.

_ Đừng hòng!

Xú bà bà vẻ mặt rúm ró tức tối, càng thít chặt thiết trượng vào cổ y:

_ Đã vậy thì, chẳng những mấy thiết cầu đó sẽ ép Lãnh Huyết thành cám mà ngay cả tính mạng ngươi cũng khó bảo toàn. Ta không tin sau khi giết các ngươi lại không thể tìm ra thứ ta cần.

_ Sao ngươi biết nó đang nằm trong tay ta?

Vô Tình vẫn muốn thăm dò kẻ đứng sau đám người này.

_ Ngươi đừng hỏi vô ích, cái kim trong bọc còn giấu được đi đâu? Nói mau, “Khổng Tước thần phiến” đang ở đâu?

Vô Tình vẫn tiếp tục im lặng. Xú lão bà chỉ mỉm cười, con mắt duy nhất còn lại hấp háy. Một ngón tay chỉ xuống vách núi.

Một ngón tay chỉ xuống vách núi.

Bên dưới vách núi, tiếng đất đá cùng với tiếng va đập của những quả thiết cầu truyền đến tai Vô Tình. Không những thế, y còn thấy Lãnh Huyết…

Lãnh Huyết đã rơi vào bế tắc. Không thể tiếp tục tránh né, càng mong ngóng càng không thấy động tĩnh của Vô Tình, lại không thể lên trên để tiếp cứu, lòng hắn nóng như lửa đốt.


Lãnh Huyết đã thật sự nổi giận.

Hắn leo lên sợi xích sắt của một thiết cầu, cứ bám vào đó để trèo lên phía trên, vận hết chín phần công lực, tạo thành một lớp cang khí hộ thể dày đặc. Ba quả thiết cầu còn lại liên tiếp lao tới hắn. Lãnh Huyết một tay vẫn bám chắc lấy sợi xích tiếp tục leo lên, một tay khua kiếm loạn xạ chống đỡ lại thiết cầu. Kiếm của hắn chỉ có thể làm giảm tốc lực của những thiết cầu này, tuyệt không thể cản được chúng. Hắn không ngừng bị chúng va vào, may nhờ có lớp cang khí hộ thể mà tâm mạch vẫn còn có thể bảo trì.

Tuy vậy, Lãnh Huyết đã thọ thương vô số. Lúc đầu hắn còn vung kiếm chống trả, về sau mặc kệ cho chúng lao vào mình, mặc kệ thân thể trọng thương, khoé mệng cũng bắt đầu rỉ máu, chỉ chăm chăm leo đến chỗ Vô Tình.

Lãnh Huyết vốn là như vậy. Không biết có phải là một tên ngốc hay không, mỗi lần hắn đả thương kẻ khác thì luôn tự đả thương mình trước, luôn cứu kẻ khác trước mà bỏ quên bản thân.

Vô Tình nhìn thấy tất cả. Nhưng dù có thương tâm đến mấy, cũng không thể để xú bà bà này biết được. Y ngước nhìn mụ, rồi buông một tiếng thở dài cốt để mụ nghe thấy.

_ Đại bổ đầu đã suy nghĩ lại chưa?

_ Thứ ngươi cần đang ở trên người ta. Ngươi muốn tự lấy ra hay ta lấy cho ngươi?

_ Đại bổ đầu dễ dàng chịu khuất phục vậy sao?

_ Thứ này với ta chẳng có nghĩa lý gì, huynh đệ của ta mới là quan trọng. Bảo bọn chúng dừng tay đi.

_ Được, nhưng tốt nhất đại bổ đầu chớ nên manh động, kẻo Lãnh Huyết sẽ…

Bên dưới vách đá, bốn thiết cầu đột nhiên ngừng chuyển động. Không bỏ lỡ cơ hội, Lãnh Huyết lao thẳng lên đỉnh núi. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Bốn thi thể nằm la liệt, trong tay mỗi tử thi còn nắm chặt sợi xích sắt. Yết hầu có thêm một lỗ thủng, máu tươi từ đó tuôn ra. “Đây là thủ pháp của Vô Tình”, Lãnh Huyết thầm nghĩ, đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng cũng thấy Vô Tình đang trầm tọa trên một phiến đá bằng phẳng, ánh mắt hướng về phía vách đá, trên lưng áo, máu tươi từ cổ áo chảy dài xuống tận thắt lưng. Vô Tình gập người kịch liệt ho khan, trên cổ y có một vệt máu bầm vắt ngang qua yết hầu. Lãnh Huyết chạy lại.

_ Huynh không sao chứ?

Còn chưa kịp nói gì thêm, chính Lãnh Huyết cũng khuỵu xuống, toàn thân đau ê ẩm. Vô Tình cố nén lại cơn ho, ngước lên, thấp giọng nói:

_ Mau rời khỏi đây, đệ bị thương không nhẹ đâu!

*************(*) SẠN ĐẠO:  (棧道) LÀ ĐƯỜNG XÂY BẰNG CẦU TREO HOẶC VÁN GỖ XẾP HAI BÊN SƯỜN NÚI ĐÁ, DÙNG ĐỂ ĐI QUA CÁC KHU VỰC NÚI NON HIỂM TRỞ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận