Tiếng chuông càng kêu lại càng to hơn người trong Hàm Viên đã tập trung đầy đủ, Lang Tử từ ngoài chạy vào ngay đến trước mặt Mộ Khiếu Thành, dáng vẻ khẩn trương hối hả như thấy ma.
“ Vương chủ, có người đột nhập vào Hàm Viên chúng ta “
Mộ Khiếu Thành nghe thấy có người lẻn vào nhà mình lại chỉ nhoẻn miệng cười khẩy, cũng đúng chuyện này đối với Hạm Viên quá đỗi bình thường rồi, Mộ Khiếu Thành cũng an nhiên ngồi xuống sofa bình thản như không có chuyện gì Cố Lưu Ly lại sợ hãi bấu chặt cánh tay anh không rời, tiếng còi báo động còn chưa thấy mệt mà không khỏi kêu vang, bên ngoài khung cảnh hoản loạn của hơn hai trăm vệ sĩ những tiếng giày giòn giã vang dội cứ như là một buổi diễn tập quân đội.
Hai phút sau tiếng còi báo động cũng ngừng hẳn, đội ngũ vệ sĩ cũng trở nên bật âm vô tín, lúc này Lang Tử bước đến từ trong bóng tối không chỉ một mình đi ngay sau còn có Mộ Lãng Nghệ và Tô Đàm.
Hai người liếc nhìn qua Cố Lưu Ly nghi hoặc vài giây cứ thể như lần đầu tiên họ thấy phụ nữ thân mật với Mộ Khiếu Thành, khiến cô có chút ngượng ngùng.
Mộ Lãng Nghệ mồ hôi nhễ nhại không đợi Mộ Khiếu Thành mắng chửi đã lên tiếng biện hộ
“ Anh hai, em xin lỗi,…anh hai thật ra nhà tổ tiên chúng ta bị bọn người đó cướp mất rồi em và Tô Đàm…bây giờ không biết phải đi đâu, anh hai anh…”
“ Liên quan gì đến tôi “
Mộ Khiếu Thành gằng giọng nặng nè thốt ra từng chữ như một tảng đá lớn ngay cả Cố Lưu Ly đang ngồi bên cạnh cũng có chút rùng mình bây giờ cô mới buông lòng tay anh ngoan ngoãn dõi theo cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cô nhìn Mộ Lãng Nghệ quần áo xộc xệt còn đang ngồi xe lăn đúng là có chút thê thảm trong lòng cũng thấy tật đáng thương vậy mà còn phải chạm mặt với Mộ Khiếu Thành nhưng hình như cậu ta gọi Mộ Khiếu Thành là ‘ anh hai ‘, nhìn đôi chân tàn phế kia của Mộ lãng Nghệ Cố Lưu Ly lại muốn bộc phát căn bệnh nghề nghiệp của mình ra, cô có một suy nghĩ táo báo liệu mình có thể giúp Mộ Lãng Nghệ có thể đi lại bình thường được hay không.
Cố Lưu Ly bây giờ mới biết anh còn có người thân nhưng tình cảm của bọn họ dường như không tốt như cô nghĩ.
“ Anh hai, em xin lỗi, em có thể ở chỗ anh vài ngày không, Tô Đàm sẽ ra ngoài tìm nhà ngay! sẽ không làm phiền anh lâu đâu “
Mộ Lãng Nghệ hai mắt cay xè óng ánh nước, người đàn ông bên ngoài khá bảnh bao cũng rất khí chất vậy mà lại là một người dễ khóc.
Nhìn Mộ Lãng Nghệ thảm bao nhiêu thì Mộ Khiếu Thành lại lạnh lùng, vô tâm bấy nhiêu, Tô Đàm đứng sau chiếc xe lăn cũng chỉ dám cúi đầu, không khí này khiến Cố Lưu Ly cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹn thật khó thở, cô thầm thở dài trong lòng.
Mộ Khiếu Thành càng cất giọng lại càng nặng nề sát khí, sự lạnh nhạt của anh khiến người ta như đứt ruột đứt gan.
“ Các người đêm hôm đến Hàm Viên làm loạn tôi còn chưa hỏi tội vậy mà còn muốn nhận sự giúp đỡ từ tôi ? “
“ Anh hai em thật sự xin lỗi nếu em không làm vậy thì em không thể gặp được anh, anh hai xin anh,! em và Tô Đàm thật sự chỉ còn mình anh là người thân “
“ Ai là người thân của cậu? “
Mộ Khiếu Thành bất ngờ gào lên, màu mắt đỏ lửa trừng to nhìn Mộ Lãng Nghệ, ngọn lửa đã phần nào thiêu chết tâm tư của cậu ta.
“ Anh không muốn nhận em cũng được, anh hai anh xem như là giúp đỡ người bần cùng có được không?! em xin anh, sẽ không làm phiền anh lâu đâu “
Mộ Lãng Nghệ đau khổ chắp tay cúi đầu trước người đàn ông lãnh khốc, anh em nhà này còn thua cả người xa lạ đối đáp với nhau.
Cố Lưu Ly thật sự thấy Mộ Khiếu Thành quá đáng vô cùng, dù gì người ta cũng gọi anh hai tiếng ‘ anh hai‘ không cần biết là có chuyện gì có cần phải tuyệt tình đến vậy không nếu có thể cô đã lên tiếng nói giúp Mộ Lãng Nghệ rồi nhưng nghĩ qua nghĩ lại cô càng không dám.
Mộ Khiếu Thành đứng bật người dậy lạnh lùng chỉnh lại lớp áo choàng tắm của mình không nhìn vào hai người đàn ông đang thống khổ kia, chỉ hời hợt kết lời
“ Lang Tử, đưa bọn họ ra nhà sau “
“ Vâng, Vương chủ “
Dứt câu Mộ Khiếu Thành đi một hơi dù anh đã dần đi xa nhưng mùi sát lạnh vẫn còn đọng lại vất vưởng khắp nơi, Mộ Khiếu Thành bước lên bật thang đầu tiên đột nhiên nhớ ra gì đó liền quay ngoắc đầu, ánh mắt người đàn ông híp chặt lại nhìn đến Cố Lưu Ly đang ngồi ngây ra đó còn nhìn Mộ Lãng Nghệ không rời mắt khiến anh trong phút chốc sinh lòng khó chịu, anh gằng hơi cao cất tiếng với đến chỗ cô
“ Em không muốn ngủ nữa sao? "
“ Hả,…à! ”
Cố Lưu Ly giật bắn mình quay đầu nhìn đến Mộ Khiếu Thành, cô bất ngờ không biết người đàn ông từ bao giờ đã đi đến đó rồi, cô nhanh nhẹ đứng dậy dưới con mắt tò mò của Mộ Lãng Nghệ cô chạy nhanh đến đứng ngay bên cạnh Mộ Khiếu Thành rồi cùng anh dần dần khuất bóng vào màn đêm.
Lang Tử đưa Mộ Lãng Nghệ và Tô Đàm ra căn nhà nhỏ phía sau Hàm Viên nói là nhà cho sang đúng ra là một phòng kho chứa vũ khí, ở đây còn thiết kế thêm vài căn phòng cho vệ sĩ nghỉ ngơi, Mộ Lãng Nghệ và Tô Đàm được sếp ngủ chung một phòng.
Nơi này tồi tàn hơn căn nhà tổ tiên của cậu ta nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác, Mộ Lãng Nghệ tự trách bản thân mình đến cả căn nhà của mình cậu ta cũng không giữ được thì làm gì có kết cục tệ như bây giờ.
Mộ Lãng Nghệ sâu bên trong thâm tâm cậu ta cũng có chút lòng ganh nịnh với Mộ Khiếu Thành, Mộ Khiếu Thành có thể tay trắng ra đi không biết bằng cách nào mà có thể xây dựng được một cơ ngơi như bây giờ, đây là điều không phải người đàn ông nào cũng làm được.
Mộ Lãng Nghệ từng tưởng tượng nếu mình không phải là một tên tàn phế cậu ta chắc chắn cũng sẽ trở nên thành công như Mộ Khiếu Thành như bây giờ thậm chí là còn giỏi hơn cả anh nhưng cuộc sống đối với cậu ta đều chỉ là một giấc mơ, một người đàn ông là trụ cột của gia đình lại là một kẻ đến cả đôi chân của mình cũng không đứng lên được thì làm sao có thể làm được việc lớn.