CốLưu Ly ngồi trên giường dũi thẳng hai chan mình cúi người vừa mát xa vừa nhăn nhó, cô không nghĩ là nó sẽ ê buốt đến mức cô thử nhéo vào cũng không còn thấy đau nữa nhưng nghĩ lại mình vừa mới cứu được them một người liền không còn thấy khó chịu trong lòng nữa, Cố Lưu Ly thì bình thản ngồi đó còn ở góc phòng người đàn ông đang cố gắng kiềm chế cơn giận dữ bên trong mình, anh vừa chứng kiến người phụ nữ trong long mình cứu người mà mình ghét nhất, Mộ Khiếu Thành không bao giờ muốn Mộ Lãng Nghệ xuất hiện them một lần nào nữa trong cuộc đời của mình chính là vì sợ sẽ một một lần nữa bị cậu ta cướp mất sự quan tâm, sợ bị Mộ Lãng Nghệ cướp mất người mình thương một lần nữa.
Mộ Khiếu Thành bây giờ lại có thêm một nỗi sợ vô hình nó đang âm thầm bức chết tâm can anh, anh không dám tưởng tượng đến chuyện nếu một ngày nào đó Mộ Lãng Nghệ cướp mất Cố Lưu Ly thì anh sẽ trở nên thế nào, nếu một ngày nào đó Cố Lưu Ly bị Mộ Lãng Nghệ đưa đi rời khỏi anh.
Mộ Khiếu Thành chầm chậm tiến đến đứng ngay bên giường hai tay đút vào túi quần như đang che giấu đi sự yếu đuối đang thấp thỏm trong lòng mình, anh không muốn cô nhìn thấy anh đang run rẩy, Mộ Khiếu Thành gằng giọng
“ Tại sao em lại cứu nó?, em…”
Cố Lưu Ly bây giờ mới nhớ ra trong phòng còn có sự tồn tại của Mộ Khiếu Thành, cô ngẩng cao đầu nhìn người đàn ông ánh mắt nhìn có phần hung dữ còn lạnh liền rùng người, cô chăm chú nhìn Mộ Khiếu Thành trong đầu hiện ra vô vang suy nghĩ tại sao Mộ Khiếu Thành lại hỏi cô câu đó, lẽ nào anh không muốn Mộ Lãng Nghệ có thể đi lại như người thường hay sao hay là anh đang trách cô vì đã tùy tiện làm mà không báo với anh,! rất rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu rốt cuộc người đàn ông này là đang tức giận vì lí do gì.
“ Anh làm sao vậy?, tôi cứu người còn cần phải có lí do sao? “.
Cô là một thần y đã là thần y thì cứu người chính là trọng trách cô mang trên vai, không cần biết người ta hãm hại nhau vì lí do gì nhưng để cứu một người thì không cần phải có lí do, Cố Lưu Ly lại càng không.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đau khổ, bất lực của Mộ Lãng Nghệ cô thật sự không nhìn nỗi nếu cô đã có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp, cô giúp Mộ Lãng Nghệ đứng lại bằng đôi chân mình cũng xem như giúp cậu ta được hồi sinh một lần nữa, cô cũng coi như đã ban cho Mộ Lãng Nghệ thêm một cuộc đời mới.
Mộ Khiếu Thành nhìn cô không chớp mắt, anh thật sự là đang phẫn nộ trong lòng, anh chính là muốn ngay lập tức phát tiết lên người cô nhưng sao dù có tức đến mức nào cũng không nỡ nói ra lời cay nghiệt, Mộ Khiếu Thành chưa bao giờ cảm thấy trong long hoản loạn như vậy anh chưa từng gì bất cứ chuyện gì mà mất bình tĩnh trong suy nghĩ như vậy
“ Em đối với Mộ Lãng Nghệ có phải là…”
Pằng! Pằng! Pằng
Cố Lưu Ly trợn to hai mắt, cô giật nảy mình theo phản xạ nhảy thốc khỏi giường vào những lúc cảm nhận được sự nguy hiểm này dù có đang đau cũng thành người khỏe mạnh, cô nắm chặt cánh tay người đàn ông, nép chặt mặt mình bào bả vai Mộ Khiếu Thành, hai mắt nheo híp lại.
Lời chưa nói xong đã bị ba phát súng liên tục vang lên làm cho im bặt, Mộ Khiếu Thành cau chặt hai bên mày đi đến lan can không mở cửa mà âm thầm nhìn xuống sân nhà rộng lớn ngập trong màn đêm, anh có thể nhìn ra bên ngoài biệt phủ đang có một đám người bao vây dù không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng Mộ Khiếu Thành cũng biết được là chuyện gì anh vừa quay người thì bị Cố Lưu Ly tỏ rõ sự lo lắng
“ Mộ Khiếu Thành, sao lại có tiếng súng?, không có chuyện gì đó chứ? “
Mộ Khiếu Thành lẳng lặng vuốt mái tóc sau lưng cô, anh kéo Cố Lưu Ly đến giường nhấn cô ngồi xuống nói xong không một chút chần chừ liền quay người ra khỏi phòng cánh cửa đóng kín lại, Cố Lưu Ly nhìn bóng lưng người đàn ông nhanh chóng biến mất nỗi sợ càng dâng lên
“ Nghe lời tôi, em ở yên ở đây,…có chuyện gì cũng đừng ra ngoài “
…
Mộ Khiếu Thành đi xuống nhà Sở Dao đã căng thẳng xuất hiện ngay trước mắt sau khi nghe cô ta báo cáo tình hình bên ngoài biệt thự, Mộ Khiếu Thành không một giây hoang phí hừng hực sát khí đi ra, bên ngoài đội ngũ vệ sĩ hơn hai trăm người đàn ông trên tay ai cũng có vũ khí đã nhanh chóng dàn trận tập kết ngay cổng lớn của Hàm Viên, chỉ huy bọn họ là Lang Tử.
Kẻ thù đông hơn những gì Mộ Khiếu Thành nhìn thấy, kẻ thù lần này không quen cũng không phải là lạ.
Mộ Khiếu Thành an nhiên, thong dong đút tay trong túi quần xuật hiện giữa đoàn người, Sở Dao cùng Lang Tử đều đã trong tư thế sẵn sang chiến đấu đưng ngay sau lưng anh, khí thế cao cao tại thượng không một ai có thể sánh được.
“ Mộ Khiếu Thành, lúc sáng chính mày là người đã cho nổ địa bàn làm ăn của tao, mày có biết tao là người dưới trướng của chiến thần Thái Sơn Vương không, Mộ Khiếu Thành mày muốn chết? “
Tên đàn ông ăn mặc quần một kiểu áo một nơi, ông ta trên mặt còn có một vết sẹo dài từ giữa trán xuống khóe miệng, răng thì đen thui nhìn rất dơ dáy vừa nói vừa chop chép miệng khó coi vô cùng, gương mặt tự tin còn cao ngạo khiến Mộ Khiếu Thành chỉ có thể nhếch miệng cười khinh bỉ.
“ Chiến thần của Thái Sơn Vương? “
Mộ Khiếu Thành chầm chậm hỏi lại, chiến thần Thái Sơn Vương chỉ là một tên lính quèn dưới sự quản lí của Sở Dao, khiến cô ta nghe đến đây cũng trố mắt vì kinh ngạc, chiến thần của Thái Sơn Vương nói thì nghe rất ghê gớm nhưng thật ra cũng chỉ là một tên lính quèn, ông ta còn không có tư cách được gặp trực tiếp Mộ Khiếu Thành vậy mà lại dám mang danh của Thái Sơn Vương ra để làm loạn, chuộc lợi cho bản thân…
Mộ Khiếu Thành cười khẩy một tiếng quay ngoắc đầu nhìn Sở Dao ánh mắt đe dọa nồng nặc mùi thuốc súng nếu không phải vì Sở Dao là trung thần bao nhiêu năm thì Mộ Khiếu Thành đã lập tức quật chết cô ta rồi.
“ Mộ Khiếu Thành, nghe nói dạo này mày muốn xưng bá xưng vương ở Mộ Thành này, mày nghĩ mày là ai mày là ngu thật hay là giả ngu hả, Mộ Thành là của Thái Sơn Vương lẽ nào mày không biết chuyện này, muốn đoạt thế giới của vương chủ Thái Sơn Vương mày có bản lĩnh đó không? "
Tên đàn ông hống hách lại không biết bản thân chính là đang lên mặt với vương chủ Thái Sơn Vương, nhìn ông ta ngu xuẩn như vậy khiến Mộ Khiếu Thành không khỏi cười khinh, anh không vội nói ra thân phận mình muốn thử xem xem tên đàn ông trước mặt có thể dựa vào mình là người của chiến thần Thái Sơn Vương mà làm gì được anh.
.