Ba năm sau
Đế Đô, ngày 18 tháng 9
Bé gái nhỏ nhắn mặc trên mình chiếc đầm màu xanh ngọc thướt tha, trên đầu là hai búi tóc được trang trí bằng một chiếc nơ màu trắng rất xinh xắn đang đùa nghịc với chú thỏ nhỏ, cô bé còn đang nghịc ngợm thì bất ngờ bị chú thỏ cắn phải máu ở ngón tay chảy ra nhỏ vào mắt chú thỏ trắng, cô bé còn chưa kịp khóc lên vì đau thì đã thấy chú thỏ không biết vì lí do gì mà bất động hòan toàn mất đi sự sống.
“ Thỏ con à, em làm sao thế?, thỏ trắng em đừng chết mà, huhu!.
mẹ ơi, thỏ trắng! mẹ ơi “
“ Bối Bối, làm sao thế con, con gái ngoan sao lại khóc, bị thương rồi sao? “
Người mẹ ôm lấy cô con gái nhỏ của mình đảo mắt khắp cơ thể nhỏ bé đôi mắt lo lắng dừng lại ở ngón tay đang chảy máu liền trở nên hốt hoảng, khẩn trương nhưng khi nhìn xuống chú thỏ trắng chết bất đắc kỳ tử liền nheo mắt có phần sửng sốt dường như cô không quá bất ngờ với chuyện này, con gái cũng vì đó mà lai bị dọa cho khóc, đây đã là con thỏ thứ bảy trong tháng rồi bất kể là loại động vật gì một khi đã trở thành thú cưng của cô con gái nhỏ này cũng sẽ không tránh khỏi chuyện này, không bệnh không tật cũng sẽ chết đi bất cứ lúc nào bởi vì cô con gái nhỏ này của cô đặt biệt hơn người, máu của cô bé có thể giết chết tất cả sinh vật trên đời kể cả con người, chỉ với một giọt máu vô tình roi vào mắt, mũi hay miệng cũng đủ khiến đối phương chầu trời ngay lập tức.
“ Mẹ ơi, thỏ con chết rồi, đều tại Bối Bối, là Bối Bối giết chết thỏ con rồi, huhu! ”
“ Con gái ngoan, không phải lỗi của con, là thỏ con bệnh rồi nên mới chết, Bối Bối ngoan nào không khóc nữa nhé, mẹ đưa con đến bệnh viện, ngoan không khóc nữa “
Cô cũng không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi khi có một con vật trong nhà chết vì máu của Bối Bối, cô lại nói rằng con vật đó là vì bị bệnh vậy mà lần nào cũng lừa được cô con gái nhỏ của mình, Bối Bối thật sự rất ngây thơ vì cô bé vẫn còn quá nhỏ nên cô vẫn chưa thể nói ra sự thật về thể chất đặc biệt của con gái mình.
!
Tại bệnh viện
Bối Bối cùng mẹ ngồi trong phòng chờ của bác sĩ, cô không biết khi bị thỏ cắn có cần phải tiêm ngừa gì hay không nhưng vẫn an tâm hơn khi đưa con gái đến bệnh viện, Bối Bối chỉ cần trầy xước một vết nhỏ thôi cũng khiến cô đứng ngồi không yên, bỏ ăn bỏ uống, con gái đối với cô còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình nếu con gái khóc cô cũng sẽ đau đớn nhiều lần.
“ Lưu Ly, sao vậy, Bối Bối bị gì rồi sao? “
Nam bác sĩ mặc trên mình bộ áo Blouse vội vội vàng vàng mở tung cửa đi vào, anh ta dường như đã quá quen thuộc với hai người vừa bước vào đã mở miệng hỏi Bối Bối.
Vì anh ta biết rõ lí do để Lưu Ly tìm đến bệnh viện chỉ có thể là Bối Bối, chỉ khi nào cô con gái nhỏ này của cô bị bệnh hay bị thương cô mới tìm đến bệnh viện nếu không dù bản thân có sống dở chết dở cô cũng không muốn bước chân vào bệnh viện.
“ Lệ Đông, Bối Bối bị thỏ cắn anh mau xem xem con bé có cần tiêm ngừa gì không? “
“ Bối Bối chào chú ạ “
“ Bối Bối của chú lại bị thương rồi sao? “
Lệ Đông nhanh chóng cầm tay Bối Bối lên xem xét thật kỹ, cô bé nhỏ này bao nhiêu năm qua cũng rất được anh ta yêu thương thậm chí còn xem Bối Bối như con gái ruột của mình, Lệ Đông vẫn luôn có một niềm hy vọng thầm kín rằng một ngày nào đó anh ta có thể thật sự trở thành bố của Bối Bối nhưng Cố Lưu Ly lại không bao giờ cho anh một cơ hội mơ mộng dù là nhỏ nhất, anh không biết bố của Bối Bối thật sự là ai nhưng dường như người đó đối với cô rất đỗi quan trọng đến mức cô không muốn để bất kỳ người đàn ông nào thay thế vị trí của người đó.
Lệ Đông vẫn nhớ rất rõ Cố Lưu Ly đã nói với mình rằng ‘ trên đời này sẽ không có một ai xứng để trở thành bố của Bối Bối, chỉ có một người mà thôi đó là bố ruột của con bé ‘
Anh ta không biết người đàn ông đó có sức ảnh hưởng đến mức nào chỉ biết rằng Cố Lưu Ly rất hiếm khi nhắc về người đó từ lúc Bối Bối bắt đầu lớn cô cũng không còn nhắc đến người đàn ông đó nữa, Lệ Đông vẫn luôn muốn biết nhưng mỗi khi hỏi đến lại khiếu Cố Lưu Ly tức giận, vài ba lần khiến cô không nhìn mặt mình anh ta đã không dám hỏi đến nữa.
Năm đó, Cố Lưu Ly trong lúc đang lái xe thì bị động thai Lệ Đông đã kịp thời có mặt ở đó và cứu cô từ đó hai người đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn rồi kết thành bạn bè, những năm qua Lệ Đông cũng giúp đỡ cô không ít việc sự gần gũi khiến anh ta càng lúc càng nuôi nấng tình cảm với người phụ nữ này còn cô lại chỉ xem anh không khác gì hai chữ bạn bè.
Lệ Đông là một bác sĩ anh ta có thể cứu được tất cả mọi người chỉ có không cứu được bản thân thoát ra khỏi cảm giác với cô.
Sau khi xem xét kỹ càng, vết thương của Bối Bối không nghiêm trọng, Lệ Đông đã dùng thuốc kháng sinh rửa vết thương tránh nhiễm trùng rồi băng lại cho cô bé.
“ Không vấn đề gì, lúc nhỏ Bối Bối đã tiêm ngừa uốn ván rồi vết thương này không gây hại cho sức khỏe của con bé được "
Cố Lưu Ly bây giờ mới dám thở phào, cô ôm chặt con gái của mình vào lòng hôn lên vết thương của cô bé, ánh mắt chứa lệ có ý khóc, cô con gái nhỏ này của cô còn hơn cả tâm can bảo bối, Bối Bối chỉ mới ba tuổi đã khiến cô lo lắng đủ điều vì thể chất của con bé khác người vậy nên Cố Lưu Ly phải luôn quan sát, bên cạnh cô bé 24/24, đến cả việc học hành cũng thuê giáo viên về tận nhà cô không giám để con gái đến nhà trẻ vì trong thời gian đó cô không ở bên cạnh con bé được nếu có chuyện gì xảy ra cô sẽ không thể kịp thời ứng phó, chỉ cần Bối Bối được an toàn dù là chuyện gì cô cũng sẽ không màng đến.
“ Cảm ơn anh Lệ Đông, tôi về trước đây, cảm ơn anh lần nữa "
“ Khoan đã Lưu Ly, tối nay tôi có thể cùng cô và Bối Bối ăn tối không? “
Cố Lưu Ly bế con gái trong lòng, chùn bước vài giây cô không phải không nhận ra Lệ Đông có ý với mình ba năm qua cô vẫn không ngừng khiến người đàn ông này ngưng nuôi giấc mộng với mình, cô biết Lệ Đông là người đàn ông tốt bên ngoài kia biết bao nhiêu phụ nữ cũng mong muốn anh ta, cô không muốn một người đàn ông như vậy lại phải phí thời gian vào mình, Cố Lưu Ly cũng không có cảm giác gì khác với anh ta vì thế vào những lúc như vậy cô sẽ luôn từ chối anh ta.
“ Lệ Đông, tôi chỉ muốn giành thời gian cho con gái mình thôi, xin lỗi anh “.