Trong căn nhà hoang đổ nát, hình bóng người đàn ông quần áo xộc xệt đầu tóc rũ rượu như thể rất lâu rồi không được cắt tỉa gọn gàng đang ngấu nghiến gặm miếng bánh đã có dấu hiệu hôi thiu, hắn vừa gặm vừa nhìn tên đàn ông trước mặt một cách đáng sợ như thể muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả người đó.
Sau khi lắp đầy xong cái bụng của mình, hắn mới chịu thở gằng giọng khàn đặc lên tiếng.
“ Mộ chủ, anh có gì dặn dò “
Tên đàn ông trong đêm từ từ ló mặt ra dưới ánh trăng nhòe bóng gương mặt của Mộ Lãng Nghệ hiện ra rõ mồn một bên cạnh anh ta còn có một tên đàn ông gớm ghiết với cái sẹo dài trên mặt, anh ta nhìn hắn ngồi xuống cái ghế gỗ mục nát đối diện giọng lạnh băng.
“ Lý Cần, đã đến lúc trở lại rồi “
Thì ra người đàn ông trông nghèo đói này là Lý Cần, năm đó ông ta trốn tránh sự truy lùng của Mộ Khiếu Thành lại được Mộ Lãng Nghệ âm thầm cưu mang vớ mục đíc một ngày nào đó sẽ dùng ông ta để trả thù Mộ Khiếu Thành.
Từ rất lâu rồi Mộ Lãng Nghệ vẫn luôn nuôi hận với Mộ Khếu Thành nhưng năm đó vì vẫn còn là một tên phế vật nên mới diễn vở kịch tình thâm nghĩa nặng với anh trai mình cứ nghĩ mối thù này sẽ chỉ có thể mãi giữ ở trong lòng nhưng sự cứu giúp bất ngờ từ Cố Lưu Ly khiến anh ta càng trở nên như cá gặp nước, sau khi được cô cứu lấy đôi chân tàn này Mộ Lãng Nghệ đã âm thầm gầy dựng một đội sát thủ quy mô nhỏ còn luôn từng ngày theo dõi mọi chuyện ở Hàm Viên, kể cả chuyện Cố Lưu Ly năm đó rời đi anh ta cũng biết rõ và bây giờ khi hay tin cô một lần nữa quay về bên cạnh Mộ Khiếu Thành, anh ta đã không chờ đợi được nữa mà muốn ngay lập tức trả mối hận bao năm với Mộ Khiếu Thành cũng như lập mưu cướp lấy Cố Lưu Ly về bên mình, bao nhiêu năm như vậy Mộ Lãng Nghệ vẫn không quên đi tình cảm của mình dành cho cô trong thời gian Cố Lưu Ly rời đi anh ta cũng cho người tìm kiếm thông tin của cô khắp nơi nhưng không tìm được gì, có một chuyện mà Mộ Lãng Nghệ không hề biết đó là Cố Lưu Ly lần này trở về Mộ Thành không chỉ một mình mà còn có Bối Bối, con gái của cô và Mộ Khiếu Thành.
Lý Cần cuối cùng cũng chờ đợi được ngày này, ông ta chịu khổ bao nhiêu năm cũng chỉ vì câu nói này của Mộ Lãng Nghệ, Lý Cần đã chuẩn bị một tâm lí vững chãi cho lần trả thì này, ông ta chính là niềm hy vọng duy nhất của Lý gia, thay nhà họ Lý đòi lại tất cả những gì mà Mộ Khiếu Thành đã gây ra, lần này còn có Mộ Lãng Nghệ chống lưng nên Lý Cần vô cùng ngạo mạn, ông ta nghĩ chỉ cần có Mộ Lãng Nghệ thì công cuộc đạp đổ Mộ Khiếu Thành sẽ trở nên dễ dàng biết bao.
“ Mộ chủ, tôi đã sẵn sàng rồi chỉ cần anh ra lệnh “
…
Lúc này ở Hàm Viên, Mộ Khiếu Thành cũng đang trong cuộc họp khẩn với những người đứng đầu của Thái Sơn Vương, bốn người đứng đầu của bốn gia tộc, Sở Dao cùng Từ Chương và thêm một vài sát thủ của Thái Sơn Vương đang căng thẳng trong phòng họp nội bộ.
Ở một căn phòng khác, Bối Bối đang ngồi chơi với đống đồ chơi mới được Mộ Khiếu Thành mua cho, cứ vài ngày anh lại mua cho con bé một đống đồ chơi mới cứ vậy trong chớp mắt đã chất đầy cả căn phòng Mộ Khiếu Thành bây giờ còn đang cho sửa soạn một căn phòng làm khu vui chơi thu nhỏ cho con gái, Bối Bối hoàn toàn như một cô công chúa nhỏ muốn gì được nấy, Mộ Khiếu Thành nuông chiều hết mực, Bối Bối chỉ cần liếc nhìn không kịp lên tiếng Mộ Khiếu Thành đã biết con bé có thích hay không thích thứ gì, từ nhỏ đã được Cố Lưu Ly nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa bây giờ Mộ Khiếu Thành còn xem con bé không khác gì một búp măng non dang rộng đôi cánh mình để che chắn cho con bé khỏi mưa gió, bão táp ngoài kia.
Bối Bối cầm trên con thỏ bông Stelallou của Cố Lưu Ly con bé cũng có một sở thích giống mẹ mình là cực kỳ thích nhân vật hoạt hình này trong phòng cũng chứa không ít những mẫu thỏ bông Stelallou, con bé buồn chán ôm chặt con thỏ bông vào người mình xụ mặt xuống như đang có gì buồn bực, Cố Lưu Ly thì ddang bận rộn với việc điều chế thuốc cô cũng rất thường xuyên dõi theo con gái vừa nhìn thấy gương mặt của Bối Bối mới đó đã thành cái bánh bao thiu liền có chút lo lắng.
“ Sao vậy con gái?, con không khỏe ở đâu sao?, sao lại buồn bã rồi? “
“ Mẹ ơi, con có thể đi tìm bố không, con muốn ôm bố “
Cô Lưu Ly có chút sửng người cô không ngờ thời gian ở bên cạnh Mộ Khiếu Thành cũng chỉ mới ba tuần mà con bé giờ đây đã rất bám anh, suốt ngày một câu cũng ‘ bố ‘ hai câu cũng ‘ bố ‘, Mộ Khiếu Thành nếu không có việc bận cũng sẽ dính lấy con gái cả ngày, Cố Lưu Ly bây giờ còn có lúc cô thấy rất ganh tị với Mộ Khiếu Thành trước đây không có anh, con gái cô dù sáng hay tối cũng chỉ nghĩ đến mình cô vậy mà Mộ Khiếu Thành vừa xuất hiện đã cướp đi hết mọi ánh hào quang của cô.
Cố Lưu Ly đi lại ngồi xuống đối diện nhẹ nhàng lấy con thỏ bông ra khỏi người Bối Bối vừa cười vừa nói.
“ Được nếu muốn thì con đi tìm bố đi nhưng nếu bố đang bận thì con phải lập tức trở về phòng với mẹ không được làm phiền bố có biết không? “
“ Bối Bối biết rồi ạ “
Con bé này cũng lật mặt nhanh quá mới đó đã cười tươi rói như vậy rồi, Mộ Khiếu Thành đã quá sủng ái con gái nên mới khiến con bé chỉ cần nghe thấy anh thôi cũng trở nên vui vẻ như vừa trúng số, Bối Bối lỏn tỏn chạy đi, con bé chạy xuống phòng khách nhưng không thấy Mộ Khiếu Thành đâu, chạy đi mở cửa từng căn phòng tìm anh nhưng phòng ở Hàm Viên rất nhiều hơn hai phút rồi vẫn chưa tìm ra bố mình, Bối Bối đột nhiên chùn bước chầm chậm cúi mặt đi thì vô tình đụng trúng một người hầu, cô ta bị con bé chạm phải liền có hơi tức giận trừng trắng mắt khiến Bối Bối khẽ run lên vừa có ý lớn tiếng mắng chửi thì Từ Chương xuất hiện ngay đằng sau lưng Bối Bối làm cô ta im bặt, cậu ta lườm lấy người hầu đó một cái thật bén cô ta lập tức run rẩy rời đi rồi nhẹ giọng.
“ Cô chủ nhỏ, sao cháu lại lang thang ở đây? “
“ Chương Chương, bố cháu đâu rồi ạ?, cháu nhớ bố rồi nhưng tìm mãi không thấy bố ạ “
“ Vương chủ đang trong phòng họp, đi chú dắt cháu qua đó “
Bối Bối hớn hở nắm lấy tay của Từ Chương, con bé không biết trong nhà còn có một căn phòng bí mật muốn đi vào phòng họp nội bộ của Mộ Khiếu Thành phải đi vào một căn phòng lớn sau đó dùng mật thất đi vào lối nhỏ sẽ dẫn đến một căn phòng khác lớn hơn, thiết kế không khác gì những cung điện trong hoàng cung, Bối Bối nhanh nhẹn mở cửa thấy bố mình đang ngồi ngay trung tâm cái bàn dài liền nở nụ cười tươi, Mộ Khiếu Thành cau chặt hai bên mày chăm chú nghe mấy người trước mặt thay phiên nhau nói nghe thấy con gái gọi anh lập tức thả lỏng cơ mặt.
“ Bố ơi! ”.