Bối Bối trong lúc đợi Từ Chương và Mộ Khiếu Thành sắp đồ đã mua vào trong xe con bé không muốn cùng mẹ mình ngồi vào xe trước mà lại muốn dính lấy bố muốn cùng anh lên xe sau, Bối Bối ngoan ngoãn đứng ngay sau lưng nghịch ngợm đưa mắt nhìn xung quanh bỗng con bé nhìn thấy ở đằng xa có một chú gấu bông rất to tay nó bị người ta điều khiển cứ vẫy vẫy như đang muốn gọi con bé đến, Bối Bối trong lúc bị con gấu gây sự chú ý đã quên mất bố mình mà thất thần đi về phía con gấu đó, Mộ Khiếu Thành cũng không nhận ra vì anh bất chợt nhận một cuộc điện thoại quan trọng cũng quên mất việc con gái đang đứng ngay sau lưng mình.
Anh chỉ mải mê nghe điện thoại, Từ Chương thì vẫn đang xắp xếp lại mọi thứ cho gọn gàng còn Cố Lưu Ly thì đang ngồi trong xe đợi ba người bọn họ.
Bối Bối càng lúc càng tiến gần hơn về phía chú gấu kia, con bé lém lỉnh cười muốn ngay lập tức có được con gấu đó.
“ Bé gấu à, em đang muốn gọi chị sao?, em có muốn cùng chị về nhà không? “
“ Á! bố ơi “
Bối Bối đối diện với con gấu to, con bé vừa đưa tay ra còn chưa chạm vào thì từ đằng sau con gấu một cánh tay to lớn của tên đàn ông vươn ra ắm lấy tay con bé vứt con gấu sang một bên, sự sợ hãi đột ngột tìm đến Bối Bối hét lớn lên gọi Mộ Khiếu Thành, vừa dứt lời cũng bị tên đàn ông đó giữ gọn trong tay, hắn bịt miệng con bé bằng một cái khăn có tẩm thuốc mê đến khi Mộ Khiếu Thành quay lưng lại thì đã thấy con gái mình bị hai tên đàn ông bắt vào một chiếc xe khách, anh phi như bay đến nhưng hoàn toàn không kịp ngăn lại chiếc xe đó được.
Cố Lưu Ly cũng nhận ra chuyện không đúng cô mở tung cửa xe chạy đến chỗ anh, với vẻ hoảng hốt dần trở nên mất kiểm soát.
“ Mộ Khiếu Thành, con gái đâu! con gái đâu mất rồi! Mộ Khiếu Thành trả lời em con gái chúng ta đâu? “
“ Bối Bối bị bắt cóc rồi,! Từ Chương “
Cố Lưu Ly nhướng cao mày sửng sốt đến nỗi câm nín vài giây, con gái cô bị bắt cóc ngay trước mắt cô, Bối Bối bị bắt cóc rồi, Cố Lưu Ly như muốn gục ngã con gái của cô lúc này chắc chắn đang rất sợ hãi, ở nhà cô còn không nỡ khiến con bé buồn nhưng lúc này con bé chắc chắn đang khóc rất to, con gái cô chỉ có một mình lại còn nhỏ như vậy có thể gây thù chuốc oán với ai chứ, Cố Lưu Ly nghiến răng kén két lườm Mộ Khiếu Thành, rõ ràng đã là Bối Bối vì muốn ở cùng anh nên mới bị bắt cóc, tại sao Mộ Khiếu Thành lại có thể quên mất con gái mà để con bé bị người ta bắt đi như vậy.
“ Mộ Khiếu Thành, sao anh lại quên mất con gái chứ, con bé vì đợi anh nên mới bị bắt đó, Mộ Khiếu Thành, con gái tôi mà có chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh, tôi sẽ hận anh cả đời “
“ Không, con gái sẽ không có chuyện gì, tin anh anh sẽ không để con gái bị làm sao đâu, anh nhất định sẽ tìm con gái về sớm thôi, đừng quá lo lắng, tin anh, được không? “
“ Mộ Khiếu Thành, con gái còn nhỏ bọn họ sẽ làm gì con bé chứ, con bé rất sợ đau”
Cố Lưu Ly trong lòng Mộ Khiếu Thành nước mắt chảy dài, cô làm sao chịu được khi thấy con gái phải chịu khổ sở hay đau đớn, con bé chỉ cần mất một sợi tóc thôi cô cũng ngay lập tức muốn hận chết bản thân mình, con gái cô rất nhạy cảm con bé sợ đau cũng sợ bóng tối còn sợ côn trùng nữa không biết bọn họ có đối xử tệ với con bé không! Bối Bối làm sao có thể chịu nỗi được lực đạo của mấy tên đàn ông đó, Cố Lưu Ly rất sợ đến khi tìm ra con gái sẽ có chuyện lớn xảy ra mất, cô cũng không muốn cứ ở mãi một chỗ mà khóc như vậy nhưng Mộ Khiếu Thành không muốn cô cũng gặp nguy hiểm.
Từ Chương đã nhanh chóng điều động tất cả lực lượng của Thái Sơn Vương chưa đầy hai phút bọn họ đã tập hợp bao vây cả nơi này hơn ba trăm vệ sĩ cùng với những người đứng đầu của từng khu vực đều đã có mặt, năm phút sau đó thông tin về chiếc xe khách kia cũng đã bị tìm thấy, người của Mộ Khiếu Thành còn có thể tra ra được tuyến đường mà chiếc xe đó đang đi bọn họ cũng không để lãng phí một phút nào, tuyến đường đó đã nhanh chóng bị phong sát chỉ có người Thái Sơn Vương mới có thể đi, Cố Lưu Ly vẫn không kiềm được nước mắt được Mộ Khiếu Thành ôm chặt trong lòng không ngừng trấn an.
“ Mộ Khiếu Thành, đừng để con gái có chuyện gì, chúng ta chỉ có mình Bối Bối thôi“
“ Tin anh, con gái sẽ không có chuyện gì?, ngoan, đừng lo lắng “
Một đoàn hơn bảy mươi chiếc xe của người Thái Sơn Vương đã làm kinh động đến toàn bộ Mộ Thành, bọn họ còn nghĩ sắp có tai họa ập xuống nơi này nên ai nấy đều trốn ẩn trong nhà khóa kín cửa, đúng là mỗi khi Thái Sơn Vương xuất núi thì không phải tận thế cũng là tai họa diệt nhân.
Lần này đám người đó đã đụng phải người không nên đụng, bọn họ ắt ai không bắt lại bắt trúng con gái của vương chủ Thái Sơn Vương, Mộ Khiếu Thành một khi đã bị chạm đến giới hạn thì không có một tai họa nào có thể sánh được với cơn thịnh nộ của anh.
!
Trong căn nhà lớn, Bối Bối ngồi trên chiếc ghế cơ thể nhỏ bé dần dần lấy lại được ý thức, lúc con bé hoàn toàn tỉnh táo lại nhìn thấy đám người lạ hoắc trước mắt liền bật khóc nức nở muốn chạy nhưng lại nhận ra hai chân đã bị trói lại từ bao giờ chỉ có thể cử động hai tay mình.
“ Mẹ ơi! bố, cứu Bối Bối! huhu! mẹ ơi, mẹ đâu rồi!.
huhu “
“ Im miệng đi con nhóc thối, mày khóc điếc cả tai tao rồi “
Lý Cần ôm tai rít lên một tiếng rồi mắng thẳng vào mặt con bé Bối Bối vốn đã khóc còn khóc lớn hơn vì sợ, con bé mím chặt môi mình để không phát ra tiếng sợ hắn sẽ đánh mình, Bối Bối đưa mắt nhìn ngó xung quanh toàn là những tên đàn ông bặm trợn, đáng sợ, ai ai nhìn cũng đen đúa gớm ghiết, con bé trong lòng chỉ âm thầm cầu nguyện cũng không khỏi nghĩ đến bố mẹ mình, bây giờ chắc chắn mẹ cũng đang rất lo lắng cho con bé, mẹ cũng đang khóc vì sợ hãi giống như mình.
Trên tầng lầu, Mộ Lãng Nghệ đi xuống nhìn đến bé gái đang nước mắt chảy dài mà khó tin, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn con bé như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“ Mẹ của cháu là Cố Lưu Ly? “
Bối Bối không thèm trả lời cũng không dám nhìn tẳng vào anh ta, Mộ Lãng Nghệ sơ với Lý Cần càng khiến con bé thấy kinh sợ hơn, anh ta như đang nhìn một con mồi ngon trước mặt mình, Mộ Lãng Nghệ không ngờ Cố Lưu Ly còn có con gái lớn thế này rồi nếu không phải vì anh ta cho người theo dõi Hàm Viên thì không biết hôm nay ba người Mộ Khiếu Thành sẽ ra ngoài càng không biết được hai người họ còn có một cô con gái từ lúc nào.
***.