Vì trong người của Bối Bối đang chảy dòng máu của Mộ Khiếu Thành nên anh ta vừa nhìn đã có ý định không tốt với con bé nhưng nghĩ lại trong dòng máu đó cũng có huyết mạch của Cố Lưu Ly, Mộ Lãng Nghệ lại không muốn làm Cố Lưu Ly tổn thương nên chỉ có thể ra lệnh tạm thời bắt Bối Bối về đây trước.
“ Con gái của Mộ Khiếu Thành sao?, bé con chú phải làm gì với con đây, chú rất hận bố của con hay là chú giết con trả hận được không? “
“ Mẹ ơi! huhu, bố ơi! huhu “
Đoàng đoàng
Bên ngoài mấy tiếng súng liên hối vang lên, Mộ Lãng Nghệ trợn mắt vài giây rồi cười khẩy một tiếng anh ta không ngờ Mộ Khiếu Thành lại tìm đến nhanh như vậy, quyền lực của vương chủ Thái Sơn Vương đúng là không đùa được đâu.
Những tên lính quèn của anh ta ở bên ngoài chỉ một cái liếc mắt của Mộ Khiếu Thành đã có thể bị đánh khụy tất cả, Mộ Khiếu Thành lạnh lùng một tay đút trong túi áo một tay nắm lấy tay Cố Lưu Ly cao cao tại thượng đi vào bên trong, lập tức nhìn thấy con gái vẫn còn bình an vô sự anh khẽ nhẹ đi một tấn áp lực, Cố Lưu Ly mặc kệ đám người trong nhà cũng đang chĩa súng về phía này cô chạy thật nhanh đến ôm lấy con gái.
“ Mẹ ơi! ”
“ Bối Bối không sao rồi, mẹ đến rồi! không sao đừng khóc con gái ngoan, đừng khóc “
Lý Cần giật lấy khẩu súng từ tay tên đàn em bên cạnh hướng thẳng về phía Cố Lưu Ly và Bối Bối hắn còn chưa kịp mở chốt an toàn đã bị Mộ Khiếu Thành tặng ngay một phát đạn vào bên chân, máu túa ra tên đàn ông ôm chân mình nằm gục trên sàn mà rên rỉ vì đau, Mộ Khiếu Thành hoàn toàn đánh mất sự kiên nhẫn thường ngày anh trở nên hấp tấp chỉ muốn ngay lập tức giết chết tất cả đám người này, điều khiến Mộ Khiếu Thành có chút bất ngờ là người đứng đằng sau lại là em trai cùng mẹ khác cha của mình Mộ Lãng Nghệ.
Cố Lưu Ly đã cởi được dây trói cô nhanh chóng bế lấy con bé rồi đi đến đứng ra sau lưng Mộ Khiếu Thành, khẽ lên tiếng.
“ Con gái có bị thương không, bọn họ có làm gì con không hả?, mẹ xin lỗi, không sao rồi mẹ sẽ không để ai đụng vào con nữa “
“ Mẹ ơi, chân con gái đau quá “
“ Mẹ biết rồi, mẹ xin lỗi “
“ Em đưa con ra xe trước đi đừng để con bé kinh sợ thêm nữa “
Cố Lưu Ly cũng không muốn bối cảnh trước mắt làm con bé thêm sợ hãi cô nghe lời nhanh chân bế con bé rời đi, đi ra còn có một đấm vệ sĩ hộ tống theo sau hai người, Cố Lưu Ly và Bối Bối ngồi vào trong xe bên ngoài đám vệ sĩ liền bày binh bố trận bảo vệ, nhìn hai cổ chân con gái hằn vết dây thừng cô đau nhói đến khó thở, chân con bé nhỏ như vậy mà lúc cô cởi trói phát hiện bọn họ đã cột rất chặt nếu là cô cô cũng sẽ thấy đau.
“ Bối Bối, còn bị thương ở đâu không?, đau ở đâu phải nói mẹ biết , mẹ xin lỗi sau này sẽ không để con một mình nữa “
“ Là mấy người đó xấu quá, không phải lỗi của mẹ đâu bọn họ nói vì Bối Bối là con gái của bố nên mới bắt Bối Bối “
Lý Cần đúng là kẻ thù không đội trời chung với Mộ Khiếu Thành, không ngờ sau bao nhiêu năm lẩn trốn ông ta lại xuất hiện cùng với Mộ Lãng Nghệ còn biết chuyện cô và Mộ Khiếu Thành có con gái mà bắt con bé.
Không biết đám người bên trong đó cùng Mộ Khiếu Thành xảy ra chuyện gì nhưng khi Mộ Khiếu Thành trở ra xe trên tay anh lại cầm ấn sư bị vỡ đôi, vội vã không màng đến nó mà lo cho con gái trước, Mộ Khiếu Thành bế lấy Bối Bối đặt lên đùi mình anh biết con gái rơi vào nguy hiểm tất cả là vì mình, nếu lúc đó anh không vì cuộc điện thoại đó mà quên mất thì đám người đó có nằm mơ cũng không có cơ hội đụng vào con gái bé bỏng của anh.
“ Bối Bối của bố khiến con sợ rồi, là lỗi của bố, Bối Bối tha lỗi cho bố “
“ Bối Bối không ghét bố đâu ạ, là mấy người đó xấu tính, bố ơi nếu sau này Bối Bối lại bị bọn họ bắt đi! ”
“ Không, sẽ không để ai bắt con đi nữa, bố sẽ không để Bối Bối của bố rơi vào nguy hiểm nữa, bố hứa “
Cố Lưu Ly nhận lấy ấn sư vỡ từ tay Mộ Khiếu Thành, đầu sư tử hoàn toàn bằng vàng vậy mà lại bị vỡ làm đôi, cô nhìn chăm chú một hồi lâu phát hiệt bên trong lớp vàng có một thứ bột xanh óng ánh như phát sáng, Cố Lưu Ly đưa ngón tay cạy cạy ra được một ít cô thử đưa lên mũi ngửi qua sau đó lại nheo mắt nhìn nó hồi lâu nữa cuối cùng đôi mắt sáng lên như phát hiện ra điều gì, Cố Lưu Ly kéo lấy áo của Mộ Khiếu Thành có vẻ khẩn trương.
“ Đây là bột lưu ly, thứ này làm sao lại ở bên trong ấn sư được chứ, Mộ Khiếu Thành anh có biết chuyện này không? “
Bột lưu ly mà Cố Lưu Ly nói đến là một thứ bột thuốc hoàn toàn không có thật, cô chỉ từng nghe qua trong sách vở cũng như qua lời của mẹ dạy, chính Cố gia bao nhiêu đời cũng chưa từng tìm ra được thứ bột quý hiếm này chỉ nghe máng máng là nó có tồn tại nhưng lại không chắc chắn nó có thật hay không hay chỉ là lời đồn.
Bột lưu ly này nếu kết hợp vớ máu của cô chắc chắn sẽ tạo ra một thứ thuốc thần tiên mà người người đều khao khát có được quan trọng hơn đây cũng là nguyên liệu chính trong việc chữa bệnh cho Mộ Khiếu Thành cũng là dược thần duy nhất giúp cô giải độc.
Không ngờ được thứ tìm kiếm bao lâu nay tưởng chừng không thể tìm ra lại đang ở ngay trước mắt, ấn sư này là vật gia truyền của nhà họ Mộ chỉ có con cháu chính thống mới có được nhưng mỗi một đời chỉ có một người được chọn để trao lại, Mộ gia bây giờ ngoài Mộ Khiếu Thành ra cũng không còn ai khác có thể có được ấn sư, đây cũng là vật đại diện cho thân phận vương chủ Thái Sơn Vương của anh, vậy mà chính Mộ Khiếu Thành còn không biết bên trong nó còn có chứa một thứ mà không một ai có được.
“ Mộ Khiếu Thành, bột lưu ly này sẽ chửa khỏi bệnh của anh, không ngờ tìm kiếm bao lâu cuối cùng lại nằm bên trong ấn sư “
Mộ Khiếu Thành nghe thấy cuối cùng cũng đã có được thứ có thể cứu được anh khỏi căn bệnh quái ác thì nhếch môi nhưng anh vẫn chưa thoát ra khỏi sự bất ngờ là thứ mình mang bên người mấy chục năm lại chứa một bí mật lớn như vậy nếu phát hiện ra sớm hơn anh đã không phải vật vả với sự đau đớn này nhiêu năm qua.
“ Em nói thật không?, đây là thứ gì lại thần kỳ như vậy? “