Rốt cuộc sau khi đem toàn thân xịt qua một lượt thuốc khử mùi cho đến khi hoàn toàn che lấp hết hương vị trên người, lại đợi chân không còn nhũn nữa, Kỷ Dụ cuối cùng đã được toại nguyện nắm tay người đàn ông cùng nhau đi vào con đường thời trang nổi tiếng nhất ở Milan kia.
Xung quanh tiếng người rõ ồn ào huyên náo nhưng kỳ lạ Kỷ Dụ lại không có cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất hưng phấn.
Cậu cùng người đàn ông lúc này trên mặt đều đang đeo một cái mặt nạ, loại mà chỉ che đi đôi mắt theo phong cách thời trang đường phố thường có trong những lễ hội ở Ý cùng nhau len lỏi giữa dòng người tấp nập.
Bởi vì không chỉ có mình họ ăn diện theo phong cách này nên thật ra không có bị người ta chú ý nhiều lắm.
Số còn lại chú ý họ toàn là vì thân hình của người đàn ông bên cạnh cậu quá mức nổi bật, không để ý không được.
Vậy mà người đàn ông lại xem như không thấy, chỉ chuyên tâm ôm con thỏ nhỏ, che chắn cẩn thận không để cho người khác chạm vào cậu, cùng cậu xuyên qua dòng người, trên mặt lại chưa từng có nét khó chịu nào.
Kỷ Dụ không nhịn được cười toe toét.
"Vui lắm à?"
Người đàn ông cúi đầu ở bên tai cậu thủ thỉ.
Khóe miệng giống cậu còn vô thức cong lên.
"Vui!"
Kỷ Dụ cũng bắt chước hắn, hai tay ôm cổ ở bên tai hắn phun nhiệt khí cười đáp lại.
"Cẩn thận một chút.
Vào trong rồi sẽ không đông như vậy nữa."
Lúc này họ đang ở khu giao lộ nên khó tránh khỏi quá đông người.
Nếu không ghé sát vào nhau thì rất khó mà nghe được đối phương đang nói gì.
Nhưng đối với những cặp tình nhân thì họ không hề cảm thấy đây là trở ngại.
Ngược lại, nó còn là một loại tình thú.
Lại bởi vì mọi người đều ghé tai nhau mà nói, hơi thở trắng toát không ngừng cuộn vào nhau dính dính nị nị nên khiến không khí có vẻ ngọt ngào chết tiệt.
Mặc cho ai nhìn đều nghĩ muốn lập tức tìm một người để yêu đương ngay cho nóng.
Bởi vì mùa đông thật lạnh a.
Thấy ai cũng ôm nhau lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn nữa a hu hu.
Rốt cuộc vào được một con đường trong bốn khu vực tại đây, người đàn ông nắm chặt tay con thỏ nhỏ cùng cậu đi dạo khắp nơi.
Lúc này là ban đêm cho nên khu mua sắm hoàn toàn tràn ngập trong ánh đèn.
Đèn từ trần nhà của khu mua sắm, đèn trang trí từ những cửa hàng bên trong, phản chiếu trong ánh mắt không ngừng nhảy nhót.
Khu mua sắm này được phân làm bốn con đường, hai bên đều là lớp lớp cửa hàng đếm không hết.
Nơi họ đang đi hình như là một khu phức hợp, không chỉ có tiệm quần áo mà còn có cả những quán ăn, trà nước.
Người đến đây chưa chắc chỉ có mục đích đi dạo, họ còn đến để ăn cơm, tụ họp bạn bè, vào quán bar thưởng thức một ly cocktail cầu vòng, nghe một bản nhạc rồi đi về.
Chính vì vậy mà không có lúc nào nó không đông đúc.
Giờ cao điểm nó lại càng đông hơn.
Tuy lúc này vẫn là giờ cao điểm nhưng hôm nay không phải cuối tuần nên mọi thứ vẫn trong mức độ chấp nhận được.
"Quên hỏi em có đói không."
Bỗng nhiên ngửi thấy mùi pizza, Landulf bất chợt nói.
"Ngài không nói em còn đã quên.
Ở trong bữa tiệc em chỉ uống có một ly nước thôi."
Kỷ Dụ vừa nói vừa đưa tay xoa bụng nhỏ đã muốn dẹp lép rồi.
"Tôi đưa em đi ăn trước."
Người đàn ông lập tức quyết định.
Sau đó hắn nhanh nhẹn kéo cậu vào cái quán đang bốc lên mùi pizza nồng đậm.
Sau khi gọi một phần pizza, hai người lại tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong quán có vẻ làm ăn tốt lắm, rất nhiều người đang đợi pizza giống họ.
Có ăn tại chỗ, cũng có mang về.
Kỷ Dụ tự nói bản thân có thể đợi nên không có chút nào không vui cùng người đàn ông đi đâu cũng thu hút ánh mắt người khác dù trên mặt đã được che đi bằng một cái mặt nạ cổ điển tìm một chỗ có thể nhìn ra ngoài ngồi xuống.
Thật lòng mà nói thì những cái mặt nạ này trừ việc khiến cho người ta không nhận ra họ thì nó chẳng có tác dụng ẩn thân gì hết.
Ngược lại mang nó lên người ta chỉ càng chú ý họ hơn.
Những chiếc mặt nạ như thế này gặp người đẹp thì càng đẹp hơn, sau khi mang lên thì giống như được phủ thêm một lớp cảm giác thần bí quyến rũ nữa.
Nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của người đàn ông, Kỷ Dụ không nhịn được đưa tay lên, cách một cái bàn đối với nó sàm sỡ.
Người đàn ông vẫn luôn rất dung túng cậu, mặc cho cậu đến sờ đi cũng không nhíu mày lấy một cái.
Chỉ có ánh mắt là cưng chiều không rời khỏi cậu.
Ngược lại là người xung quanh ghen tỵ đỏ mắt chết thôi.
Tại sao không phải là mình được sờ chiếc cằm quyến rũ kia chứ!!
Ừm...!Đây là tiếng lòng của dân chúng đấy.
Nhưng cho dù Kỷ Dụ biết thì cậu chỉ có càng thêm đắc ý.
Ai biểu đây là người đàn ông của cậu chi.
Các người chỉ có ghen tỵ hận thôi.
Con thỏ nhỏ đắc ý lớn mật rướn người hôn cái chụt lên chiếc cằm hoàn mỹ kia, còn thuận tiện ở bên môi hắn liếm một cái nữa.
Một chút đều không bận tâm bản thân bị bao nhiêu người nhìn thấy.
Cậu muốn đánh dấu chủ quyền! Chưa nói ở đây là châu Âu, cho dù có là châu Á thì cậu mới không thèm ngại.
Hứ!
Landulf bất đắc dĩ nhìn con thỏ nhỏ làm trò, nhưng vẫn không quên hưởng ứng cho trò chơi nhỏ của cậu mà trước khi cậu rời đi đưa tay giữ đầu cậu đáp lại bằng một nụ hôn kiểu pháp dài ba giây.
Nhìn nụ cười ngốc của cậu, Landulf cảm thấy đáng giá.
Mặc cho trái tim của bao nhiêu người xung quanh ầm ầm vỡ nát.
Thôi vậy, người châu Âu họ không có truyền thống chia uyên rẻ thúy.