7.
Da mặt tôi dày, một khi đã quyết định chuyện gì, làm gì cũng không thể quay đầu.
Ví dụ như chuyện tôi thích Trình Tuần.
Tôi từng xem các bộ phim truyền hình của con người, trong đó đều nói người có ý với bạn sẽ không ngừng xuất hiện trước mặt bạn để gây ấn tượng với bạn.
Ấn tượng khắc sâu, tôi nghĩ tôi có nó rồi.
Có ý với tôi, ehmmmm, còn phải nỗ lực hơn.
Hơn nữa vốn là tôi trốn ra ngoài, gia tộc gửi tối hậu thư cho tôi không được phép rời khỏi lãnh địa, mà Trình Tuần thì dù có là thân phận gì đi chăng nữa cũng không thể ở đây lâu dài.
Nghiệt duyên.
Đúng là nghiệt duyên.
Thích và kiên trì có vẻ như là chuyện khác nhau.
Nhưng trước khi bọn họ rời khỏi đây, tôi quyết định to gan một lần.
Ngày hôm đó, tôi lần theo mùi hương của Trình Tuần.
Tôi đứng phía xa xa, núp khỏi bóng đèn đường, đứng ở đầu ngõ nhỏ, đối diện là một cửa hàng thịt nướng.
Trình Tuần ở phía xa xa tay đang đổ nước đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên.
Tôi biết anh ấy nhìn thấy, cũng nghe thấy.
“Em đói rồi.”
Một giây sau, tôi mãn nguyện nhìn anh đưa người bước về phía tôi.
“Tôi không phải túi máu của cô, đã hòa nhau rồi.”
Anh ấy rất coi trọng sự công bằng.
“Ăn cái khác.”
“Đấy là việc của cô.”
“Muốn ăn anh.”
Ánh mắt của Trình Tuần tối đi.
Ẩn náu trong vòng xoáy xã hội loài người, anh ấy tất nhiên là cái gì cũng hiểu.
Tôi to gan, tiếp tục không biết ngượng hỏi ngược lại: “Em không xinh đẹp sao?”
Trình Tuần không có thói quen nói dối, anh ấy gật đầu: “Xinh đẹp.”
“Vậy không thể ăn anh sao?”
Một lúc lâu sau, anh nhìn tôi, lần đầu tiên gọi tên tôi:
“Anna.”
“Ừm hửm.”
“Em có biết người sói và ma cà rồng ở bên nhau sẽ có kết cục gì không?”
Tôi lắc đầu: “Kết cục sẽ thảm lắm hả?”
Trình Tuần lắc đầu, không cho tôi đáp án.
“Khi nào anh sẽ rời khỏi Altay?”
“Sáng ngày mai.”
“Em có hứng thú với anh.”
“Tình cảm của ma cà rồng, đáng giá bao nhiêu?”
Tôi ậm ừ: “Ngược lại, em cảm thấy rất quý giá.”
“Đời này kiếp này anh chỉ có một vương hậu.”
Được, đây là có ý từ chối tôi.
Sức nặng của lời nói này, so với lời tỏ tình chích bông của tôi nặng hơn nhiều.
8.
Ngày thứ hai.
Tôi ở biên giới lãnh địa, ánh mắt tiễn đưa anh ấy rời khỏi biên giới Altay.
Thở dài, thật chỉ có thể thở dài.
Mối tình đầu đã bị chính tay tôi bóp chết như vậy đấy.
Nhưng trong tộc ma cà rồng, thật sự là chẳng có ai vừa mắt cả, lấy đâu ra người có sức quyến rũ như Trình Tuần.
Từ từ, mùi của anh ấy nhạt dần đi, cho đến khi biến mất không còn gì.
Tôi lại nhảy lên ngọn cây, chuẩn bị quay về.
Bye bye, người yêu chưa kịp thành của em…
Đợi…đợi chút.
Tôi cử động mũi.
Hình như là có rồi?
Tôi ngửi mùi trên người mình, cũng đâu có dính đâu?
Mùi càng ngày càng nồng.
Tim đập một nhịp.
Tôi nhảy xuống cây, đến vùng giáp giới, nhìn về phía ngã ba đường.
Phía xa xa có một bóng người.
Tôi căng thẳng, thân cây bên đường bị tôi nhéo đứt nửa gốc.
Trên núi, tôi ngửi thấy mùi hơi thở của sói.
Anh ấy hóa về nguyên hình, đi về phía tôi.
Nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, tôi cố ý già mồm: “Anh muốn quay lại cắn em à?”
Hình sói của Trình Tuần thực sự không hề nhỏ, cơ bản thì ngang tầm mắt của tôi.
“Thực ra uống máu của anh, chính là người của anh rồi.”
9.
Tôi không thể ra khỏi ranh giới, Trình Tuần cũng có việc mình phải làm.
Chúng tôi không thể lúc nào cũng ở bên nhau.
Ở bên ngoài, anh ấy là một học sinh xuất sắc ưu tú, anh có bài tập dày đặc, tôi chỉ là ma cà rồng vô công rồi nghề.
Tôi phải làm điều gì đó.
“Anna, cô không thể ra khỏi ranh giới, bị gia tộc phát hiện ra, cô sẽ bị trừng phạt.”
Mấy con dơi hút máu tùy tùng bay loanh quanh trên đầu tôi, hết nước hết cái khuyên nhủ.
Tôi chống tay lên má: “Nhưng tôi nhớ anh ấy, nhớ đến phát điên.”
Càng nhớ càng khó chịu.
Không được, phải đi thôi.
“Bây giờ bọn họ đều đang ngủ đông, lấy đâu ra mà quản được tôi.”
“Anna! Anna! Cô đừng đi!”
Tôi hít sâu một hơi, nhảy ra ngoài.
Tôi quay đầu nhìn lại phía sau.
Mấy con dơi nhát gan ở trong kết giới điên cuồng gọi lại.
Tôi dang tay: “Nhìn xem, không phải tôi vẫn ổn sao.”
“Về sớm nhé! Về sớm nhé!”
Giọng nói của bọn chúng càng ngày càng xa, trái tim tôi đã bay về phía tình yêu rồi.
Trường TH số 1 thành phố.
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên.
Tôi đã vượt qua rất nhiều sông núi, cuối cùng cũng tới được trường cấp ba của Trình Tuần.
Mùi người đầy ắp.
Aiz, nếu không phải vì anh ấy, thật sự muốn đại khai sát giới ở đây quá.
Tôi tới khi trời còn chưa sáng, đèn ký túc xá của học sinh dần dần được bật sáng.
Tôi đứng trên tầng thượng, tìm kiếm mùi hương của Trình Tuần.
Nhìn thấy anh ấy rồi.
Bên cạnh anh ấy còn có vài nam sinh khác, có chút quen mắt, chắc là những người lúc trước tới Altay.
Ồ, tôi còn nhìn thấy con gà con kìa.
Tung ta tung tẩy chạy đến bên cạnh Trình Tuần:
“Trình Tuần ăn bánh mì không? Hôm qua mẹ mang lên cho tôi nhiều lắm.”
“Du Phi Phi sao cậu không hỏi chúng tôi?”
“Đúng vậy!”
Một đống người cùng hò với nhau.
Cái miệng của con gà nhỏ sắp ngoác tới tận mang tai.
Trình Tuần nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không ăn bánh mì.”
Hừm, vậy còn được.
Nghe Trình Tuần nói anh ấy là lớp trưởng, thầy giáo chưa tới, anh ấy đứng trên bục giảng.
Nhìn thấy tận mặt, đẹp trai thật đấy.
Tôi giống như một kẻ ngốc.
Bất thình lình, Trình Tuần nhìn về phía bên ngoài.
Trời mưa rồi.
Anh đóng cửa sổ lại.
Tôi nhìn thấy ngón tay anh dừng lại một chút.
Tuy rằng anh không đưa mắt lên, nhưng tôi chắc chắn anh ấy đã cảm nhận được tôi.
Trong phòng học, anh bảo một bạn học ngồi lên vị trí giảng bài, sau đó đi ra khỏi lớp học.
Một tầng rồi lại một tầng, anh ấy lên tầng thượng.
Khoảng cách giữa chúng tôi còn hai ba mươi mét.
Trời đã hưng hửng sáng.
Tôi nhìn thấy khóe miệng anh hiếm khi có ý cười: “Tới đây.”
Trình Tuần cười lên đẹp trai hơn khi không cười.
Trong nháy mắt tôi di chuyển tới trước mặt anh ấy, còn chưa kịp mở miệng ra nói.
Đã bị anh ôm vào trong lòng.
“Tới tìm anh, không sợ c*ết sao?”
Tôi lắc đầu: “Không sợ.”
“Anh sợ.”