- Tiểu thư, không hay rồi, không hay rồi!
Ta vội vã giấu cái khung thêu được Tiểu Ái thêu sẵn đêm hôm trước ra
sau lưng, hốt hoảng hỏi nó:
- Có chuyện gì, nói ta nghe xem!
Tiểu Ái lắp bắp, lập bà lập bập hồi lâu mà vẫn chưa nói ra câu gì, con nha đầu chết tiệt, chuyên làm hỏng việc của ta, ta bực tức ném nguyên cái khung thêu vừa nãy vào người nó, thét:
- Ngươi có mau nói không? Ta lập tức gả ngươi cho lão Cao bổ củi bây giờ!
Nghe ta nhắc đến ông già vừa xấu xí vừa hôi hám nọ, mặt Tiểu Ái thất sắc, nó run rẩy thưa:
- Tiểu...tiểu thư, thiếu gia có...có thư về, báo là có hỷ sự!
Ta ung dung đáp:
- Việc này thì nên mừng cho huynh ấy chứ, đâu liên can gì tới chúng ta!
Tiểu Ái lẩy bẩy dâng bức thư lên ngang mày, thẽ thọt:
- Nhưng là hôn sự của tiểu thư!
Lập tức ngụm trà sen trong miệng ta phun trúng mặt Tiểu Ái, ta chẳng hơi đâu mà an ủi nó lấy một câu, vội vã giằng lấy bức thư!.
Xem đi xem lại, đại huynh ta đúng là có hôn sự nhưng huynh ấy không cam lòng khi bản thân có trong tay một nương tử như hoa như ngọc, trong khi ta – ái muội của huynh ấy lại vẫn bơ vơ không nơi nương tựa.
Nỗi khổ tâm của huynh ấy mau chóng được khỏa lấp, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đại huynh quyết định gả phắt ta ột bằng hữu của mình. Hừ, bằng hữu ư? Ta bụng bảo dạ nhất định phải ngăn cản hôn sự này. Đám bằng hữu bạn bè của huynh ta có ai mà ta chưa từng gặp, lũ A Thiết, Tiểu Quý vừa bẩn thỉu vừa thô lỗ, râu ria xồm xoàm. Tướng mạo bặm trợn, nhìn thấy ta lại rỏ nước dãi thòm thèm. Tướng công của ta ko đời nào có thể là bọn họ!
Tiểu Ái chưa kịp thu lại bức thư thì ta đã vồ lấy xé nát tươm, mảnh vụn bay tứ phía, ta phủi tay sạch sẽ, cố giữ nét mặt bi ai nhất, bảo Tiểu Ái:
- Đưa ta đến gặp mẫu thân!
Mẫu thân ta là người phụ nữ vô cùng cổ hủ. Ngày nào bà cũng bắt ta tập thêu thùa, đan lát đến mỏi tay, gãy cổ mới thôi! Ấy là ta còn “ăn gian” nhờ Tiểu Ái thêu giúp, chứ nếu giao những bức thêu do chính tay ta dệt ra ẫu thân xem , ta đảm bảo người sẽ tức đến thổ huyết!
Vừa chạm chân đến ngưỡng cửa, con a hoàn Tiểu Linh đã hỗn xược dạy dỗ ta:
- Tiểu thư, phu nhân có dặn nô tì, tiểu thư phải thêu xong năm bức mẫu đơn nở thì mới được gặp người!
Hừ, con nha đầu láu cá, ngươi nghĩ ta thích gặp lão phu nhân của ngươi lắm à? Mẫu đơn cái con khỉ!
Ta lập tức chống nạnh, quắc mắt nhìn nó:
- Cút ra cho ta, ngươi là ai mà dám chia rẽ tình mẫu tử chúng ta hả?
- Vậy sao? Bao lâu nay mẫu thân đã hiểu lầm con rồi!
Ta quay người lại, mẫu thân đã đứng sau Tiểu Linh từ bao giờ, con a hoàn đó bối rối lui xuống, còn ta thì hành lễ gượng gạo, cố gắng cúi đầu thật thấp, tránh cái nhìn sắc bén mà thâm sâu của bà.
Mẫu thân chậm rãi mở lời:
- Mẫn Mẫn, lâu nay con học thêu mẫu đơn đến đâu rồi?
Ta rút từ tay áo ra bức thêu đẹp đẽ , kỳ công dâng lên mẫu thân, bà mỉm cười song thần thái lại có chút sắc lạnh:
- Tốt! - Mẫu thân lạnh lùng ra lệnh – Lôi con nha đầu Tiểu Ái ra đánh 20 trượng cho ta, xem nó còn dám gian dối nữa không?
Ta cuống quýt quỳ sụp xuống, thống thiết van xin:
- Mẫu thân, tội này ko riêng Tiểu Ái, Mẫn nhi xin cùng chịu phạt!
- Được - mẫu thân cười nhạt - Cả chủ và tớ là 40 trượng, các ngươi nghe rõ rồi chứ?
Đám nô bộc trong nhà hết nhìn ta rồi lại nhìn mẫu thân, cuối cùng lấm lét tiến về phía ta. Nhưng ta làm sao để chúng được như ý chứ, vội vã lắn đùng ra đất, ta đập tay đập chân kêu gào:
- Mẫu thân đối xử ko tốt với Mẫn Mẫn, phụ thân có ở đây thì....huhuhu...
Tuyệt kỹ “ăn vạ” ko phụ lòng mong mỏi của ta, quả nhiên sắc mặt mẫu thân dịu đi mấy phần, bà nhìn ta áy náy rồi đi đến phủi sạch bụi bẩn trên quần áo ta, thở dài:
- Nha đầu thối! Tại con cứ luôn muốn chống đối ta, lại còn lôi người đàn ông bạc tình đó ra uy hiếp mẫu thân nữa!
Ta chun mũi đáp: Kẻ nào bạc tình kia mẫu thân? Người đừng nhỏ nhen nữa, phụ thân cũng đâu muốn bỏ mẫu thân ra đi sớm như vậy!
Mẫu thân chấm mấy giọt nước mắt, véo má ta:
- Đồ lẻo mép!
Ta cười hì hì lân la đấm vai giúp mẫu thân, Tiểu Ái thoát tội sợ sệt lỉnh ra đằng sau mất, ta đành phải giở nốt tuyệt kỹ “ mượn gió vặt măng’:
- Mẫu thân, người có muốn Mẫn Mẫn hầu hạ người suốt đời không?
Mẫu thân đang lim dim song vô cùng tỉnh táo, đáp:
- Ngươi mà hầu hạ ta gì chứ, mau tìm chồng đi, kẻo bà già này tức chết vì ngươi!
Ta xịu mặt:
- Mẫu thân, đại huynh định gả Mẫn nhi cho đám A Thiết, Tiểu Quý. Mẫu thân mau ngăn cản huynh ấy đi!
Mẫu thân gật gù:
- A Thiết, Tiểu Quý đều ổn. Xuất thân trong sạch, tướng mạo tuy hơi xấu nhưng nhân phẩm đáng tin!
Ta đau khổ ôm chặt mẫu thân:
- Không đâu, con quyết không gả cho hai tên thô kệch đó, nếu mẫu thân ép, con sẽ đào hôn!