Huynh ấy không yêu ta

CHƯƠNG 41
Đương kim hoàng thượng chỉ chừng 25, 26 tuổi, cũng là một nam nhân tuấn tú song thần thái có phần chững chạc, già dặn hơn độ tuổi rất nhiều.
Hoàng thượng mình khoác long bào sáng chói, trên ngực thêu long phượng dũng mãnh, đai lưng nạm chi chít châu báu, đầu lại đội mũ miện dát vàng của thiên tử nhà trời. Tóm lại là “ngầu” hết chỗ chê.
Người sải từng bước khoan thai đến long kỷ đặt trước mặt, đoạn ra lệnh cho thái giám đọc thánh chỉ:
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Diệp Nhân Cảnh thái úy Tô Châu mua quan bán chức, ăn hối lộ tham ô tài sản. Trẫm đã cho cơ hội sửa sai nhiều lần nhưng y không biết đường tu sửa. Nay nhân chứng vật chứng đã rõ, tội này ắt phải trị nghiêm minh, phế chức quan, tịch thu gia sản, giam lỏng trong ngục đến cuối đời. Khâm thử!
Hoàng thượng hỏi: “Diệp Nhân Cảnh, ngươi còn gì muốn nói?”
Diệp Nhân Cảnh đứng thẳng lên, rồi xảo quyệt đáp:
- Lão thần xin mạo phạm hỏi, chứng cứ của hoàng thượng ở đâu?
Hoàng thượng bật cười, Diệp Tuệ nãy giờ im ắng đã nhanh nhẹn rút trong ngực áo ra các giấy tờ khẩu cung khai báo. Ta chợt nghĩ, chàng quả là thông minh tuyệt đỉnh, biết dùng ả họ Sảnh để uy hiếp tuần phủ Tô Châu phải quỳ gối nhận tội, hóa ra, cả hai cha con họ từ đầu đến cuối đều mắc bẫy.

Mũi ta cay cay, cảm kích nhìn sang phía phía Diệp Tuệ, bao lâu nay ta bị giam lỏng song chúng lại đối xử với ta vô cùng tử tế, không nhờ chàng, thì còn ai vào đây?
Đúng là Diệp Tuệ đã nung nấu ý định trả thù ẹ chàng từ lâu.DiệpNhân Cảnh có nằm mơ cũng không ngờ bị chính con trai lão trả thù, trong thâm tâm, ông ta cứ nghĩ Diệp Tuệ chẳng còn nhớ đến mối thù năm xưa, không ngờ Diệp Tuệ lại hận đến mức này.
Diệp Tuệ thân là con trai qua võ nhưng chữ nghĩa lại vuông vức đâu ra đấy, lời lẽ đanh thép mà nho nhã, văn chương.
Có điều ta xem qua chẳng hiểu mấy lời trưởng giả đó là có ý gì, đành rụt cổ đứng một bên.
Diệp Nhân Cảnh cười khan hai tiếng, lão khấu đầu trước long kỷ của hoàng thượng rồi buồn rầu nói:
- Lão thần tâm phục khẩu phục.
Ai ngờ khi chúng ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Diệp Nhân Cảnh đã nhanh thoăn thoắt rút từ trong người ra gói bột trắng đục như màu bột trân châu, đột nhiên tán quanh tứ phía.
Bột bay lơ lửng trên không trung, chẳng mấy chốc đã bám đầy mình những tên thị vệ xung quanh hoàng thượng. Chỉ thấy thái giám hoảng hốt kêu lên, Hộ giá!
Thân thủ hoàng thượng vốn lanh lẹ phi phàm, chẳng đợi đám người kia tiến lên ứng cứu. Người đã xòe chiếc quạt giấy phe phẩy trong tay, quạt cho đám bột li ti tựa bụi gỗ bay xa đến tám trượng.
Diệp Nhân Cảnh thấy hoàng thượng đã thoát nạn, ông ta không cam tâm móc nốt túi bột còn lại rải về phía ta. Diệp Tuệ vội vã sấn đến chỗ ta, chàng đang vận áo vải mỏng manh, trên tay lại không có một vật phòng thân, nếu để Diệp Nhân Cảnh thừa cơ, ắt không bảo toàn tính mạng. Ta biết, lão chủ yếu nhằm vào ta, ta chính là điểm yếu của chàng.
Chỉ là ta không ngờ lại có cách trả thù độc ác đến nhường này, Diệp Tuệ, thiếp từng nói chỉ muốn lấy chàng, trói chặt chàng với thiếp, nhưng giờ đây, thiếp lại muốn dùng cả mạng sống để bảo vệ chàng.
Ta có thể chết, nhưng chàng thì không thể, bởi có lẽ, ta yêu chàng mất rồi.
Ta bước đến trướ mặt chàng, dang rộng cánh tay che chắn cho chàng, Diệp Tuệ, đừng sợ. Có thiếp ở đây!
Bỗng “phịch” một tiếng, phía sau bị một lực mạnh đẩy sang trái, Diệp Tuệ ôm gọn ta trong lòng, vẫn là vòng tay ấm áp an lành đó, chàng mỉm cười ngạo nghễ, vành môi khẽ trượt qua tai ta, để lại một nụ hôn phớt nhè nhẹ, chàng vừa thì thầm vừa như sợ hãi:
- Ta đã mất mẹ, không thể mất thêm nàng nữa!

Xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường, ta run bần bật ôm chặt lấy chàng, nhưng hai tay chàng lại khựng lại, không dám chạm vào cơ thể ta, chàng nói, nàng đừng lại gần, sẽ nhiễm độc!
Ta vờ như không nghe thấy, vùi đầu vào ngực chàng khóc nức nở. Hoàng thượng đích thân bước đến điểm toàn bộ huyệt đạo của Diệp Tuệ, chàng cứng đờ như một khúc gỗ, y hệt dáng vẻ của Tiểu Ái ngày hôm đó.
Trước nay ta luôn muốn giết chàng để trả thù giúp nó, nhưng giờ đây thấy chàng bất động trong tay mình, ta lại không muốn chàng sẽ chết!
Diệp Nhân cảnh dốc sạch số thuốc độc còn lại vào miệng mình, ông ta đến lúc chết vẫn còn không ngoan, biết không thoát nổi lệnh chém đầu liền tự sát, chí ít cũng có thể bảo toàn được thi thể.
Diệp Nhân Cảnh nằm sóng soài trên đất, máu tươi rỉ ra trên miệng lão, nhuốm đỏ một mảng y phục đen đang mặc, lão cứ giãy đành đạch như một con gà bị chọc tiết, mắt đã long lên sòng sọc vì trúng phải độc.
Diệp Tuệ yên lặng trong tay ta, có lẽ với chàng, mất mát đã trờ thành việc quá đỗi bình thường, chàng thà chấp nhận việc người đó chết còn hơn là làm bao nhiêu việc xấu xa bất đạo.
Đám người dính phải bột trắng nãy giờ đã lên cơn ngứa ngáy, họ gãi tay chân sột soạt đến nỗi toác cả máu, thậm chí đã có kẻ chảy nước miếng và co giật.
Hoàng thượng nói, đưa A Tuệ đến thái y mau,e là đệ ấy đã trúng phải độc phụ tử.
Phụ tử ư? Ta nghe mà tưởng như lạnh toát người ngợm, hồi nhỏ xíu, mẫu thân đã dặn không biết bao nhiêu lần rằng tuyệt đối không được ngắt hoa phụtử về chơi, loài hoa ấy là độc dược, song lại rất đẹp, thân cao chừng một thước, trên ngọn lại mọc hoa tím thẫm bắt mắt vô cùng. Nghe đồn có một con bé trạc tuổi ta hồi đó, nghịch ngợm hái hoa phụ tử về cài lên tóc, mới chạm vào được nhành hoa, con bé đã chóng mặt, ngườm ngợm tê rần, sau cùng khó thở rồi chết hẳn.
Hèn gì lão già Diệp Nhân Cảnh luôn nhằm vào vết thương trên cổ ta mà rắc độc.
Nghĩ đến đây, mắt ta lại ầng ậc nước, Diệp Tuệ vì cứu ta mà trúng phải độc phụ tử, phen này chắc chắn chàng...

Diệp Tuệ thều thào:
- Nếu nàng còn giận ta vì chuyện Tiểu Ái thì sau khi ta di rồi, nàng hãy nhớ đến ta như nhớ cô nương ấy.
ta thốt lên, Diệp Tuệ.
Ta muốn nói với chàng,từ lâu ta đã không giận chàng nữa, suy cho cùng, tình cảm là thứ con người không thể điều khiển,song cổ họng lại khản đặc, không nói được điều gì.
Ta gắng sức ôm lấy chàng, nước mắt như những giọt ngọc trong suốt đổ dài trên gò má ta, chàng hỏi, rốt cục nàng thích ta, hay chỉ muốn lấy ta!
Môi ta run run: “Đợi chàng khỏe lại rồi nói!”
Chàng thảng thốt nhìn ta, mắt lại ánh lên tia đau lòng tiếc nuối, không hiểu tại sao ta có cảm giác như đó chính là câu hỏi cuối cùng chàng muốn ta trả lời. Dường như, chàng sợ mình sẽ không thể tỉnh dậy nổi nữa.
Diệp Tuệ bất tỉnh. Đám thái y vội vã nâng chàng dậy, đặt lên một chiếc cán rồi đưa đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận