Huynh Đệ Niên Hạ

“…”

Tôi nhìn anh, người vẫn cố duy trì sự bình tĩnh lúc này. Anh có thể lừa dối chính mình, nhưng làm sao có thể lừa cả tôi? Trông anh rõ ràng là luống cuống, cả người đều phát ruÁnh nhìn của anh bi ai và tuyệt vọng, lại mang theo chút gì đó đáng thương vô cùng.

Anh lúc nào cũng đẹp trai hết, đặc biệt là đôi lông mày luôn khiến cho người đối diện có cảm giác anh là người rất kiên cường, đồng thời cũng bị anh thuyết phục.

Cho nên khuôn mặt anh lúc này mà nói, kì thật sẽ khiến người khác vô cùng thương tiếc.

…Kì thật..bản thân anh vô tội…

Và cũng rất đang thương.

Anh thực mờ mịt, không biết nên làm thế nào, thế nhưng tôi khi đó cũng không biết mình phải làm sao cả.

Anh vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ đó.

“Thế nhưng…Tiểu Diễn, anh hỏi lại em…Vì sao nhiều lần như vậy, dẫu có thể bỏ mặc anh, để cho anh tự sinh tự diệt, em đều không làm thế? Khi anh bị lạnh, em nguyện ý dùng thân thể mình giúp anh sưởi ấm, em chăm sóc, lo lắng cho anh… Em hận mẹ anh, cũng hận anh, thế nhưng tại sao chưa từng đối xử với anh như với mẹ anh?”

Anh cũng không phải mẹ anh, tại sao muốn tôi đối xử với anh như với người phụ nữ đó?

“Theo như em nói, đó chỉ là em vốn lương thiện, được rồi…Vậy hôm nay thì sao? Tại sao bảo vệ anh? Tại sao khi sắp bị đâm một dao lại quay người ôm lấy anh, che chắn cho anh?”



“Tiểu Diễn, nếu em thực sự hận một người, tại sao sẽ vì người đó mà sinh mệnh của mình cũng không quan tâm?”



“Nếu…có thể dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ anh, vậy thì vì sao không thể nói có yêu anh?”

…Tôi…

Thực sự có chút giận.

Những điều anh hỏi, tôi đều không thể trả lời. Tôi giận dữ, không biết phải làm gì, nhìn anh một ngồi góc bộ dạng đáng thương, bỗng nhiên đầu óc nóng lên, sau đó làm ra hành động mà chính mình cũng không hiểu nổi.

Tôi một phen cởi áo anh ra.

Cả người đương nhiên là ướt sũng, thế nhưng dán chặt lấy người anh. Quần áo chúng tôi cũng không phải loại cao cấp gì, tôi chỉ kéo ra một cái, cúc áo cũng bật ra, để lộ một bên ngực của anh.

“Anh…đây là anh tự tìm!”

Anh ngây ngẩn cả người, theo bản năng kéo lại cổ áo, vừa ngạc nhiên vừa phòng bị nhìn tôi.

Tôi liền nở một nụ cười, cái cười này không nhiều ý tốt đẹp gì, chính là cười lạnh mà thôi. Hoặc là một ý nghĩa nào khác mà chính tôi cũng không rõ.

“Anh không phải thích em sao?!”

Tôi sát lại gần, không quản trên mặt dính đầy nước mưa, quỳ xuống đối diện anh đang ngồi, mà chân anh lúc này đã bị tôi giữ, áo cũng sắp bị tôi cởi hẳn.

“Thích em không phải có ý này?” Cách chiếc áo ướt nước, tôi vuốt ve như thể mô phỏng đường nét da thịt anh, khiến cho anh lại một trận run rẩy.

“Đừng…đừng…Tiểu Diễn, không được.”

Cả người anh cứng nhắc, khẩn trương túm lấy áo mình, run rẩy không ngừng.

“Sao hả…còn nói trái tim chính mình cũng không giữ lại mà giao cho em, thế nhưng mới chạm vào như vậy anh đã sợ?”

Là tôi ác ý, thở dài một tiếng.

“Lần nào cũng thế, anh luôn như vậy, hết thảy những lời anh nói đều rất êm tai, thế nhưng chỉ là nói mà thôi. Lúc mẹ anh cầm dao đâm em thì không sao cả, đến khi em nhặt dao lên liền bị đẩy ngã. Trong lòng anh rốt cuộc muốn thế nào?!”

“Cái gì mà thích? Anh, muốn gạt người cũng không phải cứ thế là được, không nghĩ đến trả giá, đã nghĩ đến lừa gạt em như vậy?”

Nói như thế xong, trong lòng tôi là nghĩ..chạm vào anh cảm giác tốt lắm, tuy rằng cách một lớp quần áo, thế nhưng cảm giác nhỏ ấy vẫn rất chân thật.

“Anh, nếu thực sự thích em, thì đêm nay liền để em ở trên giường cởi hết đồ của anh. Nói là thích thì phải có chứng minh. Anh dám không?”

“…”

“Anh nếu dám, em sẽ tin tưởng anh. Hay là tại đây luôn?”

“Tiểu Diễn, anh…”

Trong nháy mắt đó tôi dường như lâm vào hoàn cảnh mà ngay cả bản thân cũng không xác định được cảm xúc khi đó, lại còn nói ra những câu khiến chính mình giật mình.

Giật mình thật sự, mấy lời đó nói rồi cũng không xoay chuyển được. Nếu như…anh thực sự đồng ý, chúng tôi sẽ phát sinh cái gì đây.

Đã càng chệch hướng thì rốt cuộc vẫn thật khó để đi đúng trở lại.

Không ngờ chính là giờ phút này nhìn thấy anh run rẩy yên lặng không nói gì, bản thân lại thấy mất mát.

“Qủa nhiên anh không dám.”

Tay tôi chống xuống đất, đang muốn đứng dậy. Thế nhưng trong nháy mắt đó vạt áo bị nắm lại, tôi ngay lập tức ngã trở về tư thế ban đầu.

Lại ngẩng đầu, trước mặt là anh, ánh mắt vừa bình tĩnh lại vừa điên cuồng.

Anh tự mình cởi từng chiếc cúc áo, cởi áo ra, để xuống đất. Sau đó trước anh mắt tôi vẫn không thay đổi, anh khẽ cắn moi, chậm rãi kéo thắt lưng ra.

Mưa to gió lớn như vậy, lại ở một ngôi nhà không người ở, tuyệt đối sẽ không lo bị ai trông thấy.

Cùng chỗ sinh hoạt lâu như thế, cũng từng nhìn qua thân thể anh vài lần, chính là giống núc này.

Có ánh đèn chiếu vào, làn da anh trông rất rõ nét, lại bị mưa làm cho ướt, càng thêm gợi cảm.

Khiến cho người khác bị khuynh đảo, khiến cho người khác nảy sinh ý muốn được đụng chạm. Làn da rất có dẫn lực khiến người khác thèm muốn, mà ngay cả bụng anh, mặc dù có nhiều vết sẹo cũng không khiến cái nhìn thay đổi.

“Tiếp tục, cởi sạch thì thôi.”

Tôi không dời mắt khỏi cơ thể trước mặt, chỗ tư mật kia từng chút từng chút cũng đã sắp lộ ra . Vẻ mặt anh tuy rằng là xấu hổ và giận, nhưng chưa cởi ra, tôi đã cảm tưởng như nơi đó muốn bành trướng.

“Cởi đi.”

Tiểu Diễn…xin em…”

“Không cởi phải không? Em giúp anh cởi!”

“A a…”

Trong nháy mắt khi bị tôi chạm đến, nơi kia đã nóng rực lên, dị thường cứng rắn, đây là anh…đối với tôi khát cầu sao?

“A…a…a..a…”

Biểu tình của anh như là thống khổ, lại như là đang tận hưởng, ánh mắt trở nên mê man. Tôi không khỏi có chút đắc ý

“Tiểu Diễn…Tiểu Diễn…a…”

-Hết chương 41-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui