Huynh Đệ Niên Hạ

“Dạ dày…dạ dày đau…ăn không vào.”

“Ăn một chút thôi mà? Một chút.” Tôi nói xong liền ôm anh dậy. Anh mệt đến xanh cả mặt, chỉ lắc đầu.

Tôi cũng biết anh khó chịu, anh đau cho nên mới không đập cho anh một trận, nhưng mà dường như cứ nhẹ nhàng không phải là cách.

“Một chút thôi…”

“Không..” Anh né người, dùng tay gạt đi. Tay tôi cầm không chắc vì thế cả bát cháo liền đổ hết xuống sàn, bát cũng vỡ thành từng mảnh.

“Anh muốn thế nào đây!”

Tôi biết anh không phải cố ý, cũng không thật tâm muốn trách cứ. Chính là bị anh biến thành một dạng đau đầu và bất đắc dĩ, nhịn không được lớn giọng.

Anh bởi vì tôi tức giận mà ngạc nhiên, sau đó chuyển thành ủy khuất, cúi đầu không nói lời nào.

Tôi thực sự mệt, chăm sóc anh cả ngày, ngủ cũng không ngủ được, thu dọn xong liền không để ý anh nữa.

Ngày cũng dần tàn, ánh sáng bên ngoài cũng dần tắt.

Thời tiết dạo này rất thất thường, mới đó mà đã mưa.

Ngoài phòng khách điện thoại reo lên, tôi liền nhận, thật may không phải người tôi chán ghét gọi điện, mà là Lôi Nam Vũ.

“Kỳ Diễn, anh ở bên ngoài, chỗ gần quán cơm ở trường. Em…bây giờ có thể tới không?”

“Đang mưa to lắm.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ừ anh biết. Nhưng mà…có chút việc. Em có thể…qua đây mau đi.”

Tôi rất ít khi nghe Lôi Nam Vũ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện.

“Xảy ra chuyện gì? Anh lại rước lấy phiền phức gì à? Có cần kêu các anh em khác tới không?”

“Không phải!” Bên kia là ngữ khí vừa tức vừa buồn cười. “Không cần gọi ai khác. Tối nay anh cũng đâu có đánh nhau. Tóm lại…cứ đến đi thì biết.”

Thật sự, Lôi Nam Vũ như thế…rất bất thường. Dường như có chuyện gì đó.

“Được rồi.”

“Có chuyện gì sao?” Vừa gác máy, xoay người lại, anh đã đứng sau lưng tôi. “Ai gọi thế? Có phải mẹ anh có chuyện gì không?”

“Không phải.” Tôi lắc đầu. “Là Lôi Nam Vũ…anh ấy muốn em ra gặp.”

“A.” Anh ngẩn người, nhẹ giọng hỏi. “Đi…lâu không?”

“Chắc không lâu lắm.”

“À…” Anh cúi đầu, trông rất tịch mịch. “Không đi…không được sao? Mưa lớn như thế.”

“Không thể không đi.”

Tôi phiền toái nhìn ra cơn mưa bên ngoài. Đã đồng ý với Lôi Nam Vũ rồi. Hơn nữa, anh tại sao lại lộ ra biểu tình như vậy, có phải tôi ra ngoài làm chuyện xấu đâu. Cả ngày đều ở bên cạnh anh, rõ ràng…cũng không thể có ý muốn chiếm tôi cả ngày được?

Tôi còn có bạn bè, còn có tự do của mình.

“Tiểu Diễn, em có thấy anh phiền không?”

Anh đột nhiên hỏi.

Tôi không thể nào trả lời. Anh đúng là phiền, nhưng tôi không thể nói thế.

Thấy tôi không trả lời, anh cúi đầu, cười khổ.

“Không giống bạn em đúng không. Người kia…khỏe mạnh, lúc nào cũng phấn chấn, vui vẻ, khác anh một trời một vực. Hơn nữa mặc dù lêu lổng chơi bời, gia đình cũng giàu có, đối xử với em rất tốt. Thời gian trước em không về nhà, đã chăm sóc em nhiều…so với anh, cái gì cũng tốt hơn đúng không?”

Anh nói liên miên một hồi, đại khái tôi nghe cũng hiểu, không khỏi giận. “Anh, không cần đem ra so sánh được không? Lôi Nam Vũ cũng rất bình thường!”

Anh rầu rĩ cười. “Cho nên anh…là không bình thường sao?”

Tôi lười đáp, cứ thế ra ngoài, đóng cửa lại.

Mưa rất to, tuy rằng có ô che mà lúc đến nơi, cả người tôi gần như ướt sũng. Lôi Nam Vũ quả thật không đi đánh nhau, lúc này đang ngồi một chỗ sáng sủa trong quán ăn, trên bàn bày vài món ăn bắt mắt.

“Anh Nam, có chuyện gì mà gấp vậy?”

“Anh gọi em tới là để nói tạm biệt.” Lôi Nam Vũ thở dài, sau đó lại cười. “Kỳ Diễn, bởi vì ba anh chuyển công tác, cho nên phải chuyển nhà, ngày mai phải đi rồi.”

“Hả? Sao đột ngột vậy?”

Tôi không thể tin được lí do gọi tôi đến đây lại là thế này, rất đột ngột.

“Anh cũng chẳng biết làm thế nào, ba là người làm viên chức nhà nước, cấp trên bảo chuyển công tác thì phải chuyển thôi. Anh vốn mong chúng ta sau này học lên vẫn cùng trường, còn có thể cùng nhau tụ tập mấy người với nhau vui vẻ, hiện tại không được rồi, ngày mai đi, một hành trình khác lại bắt đầu.”

Tôi nghe một trận, nhìn đồ ăn trước mặt, lại nhìn Lôi Nam Vũ.

“Vậy sao không gọi những người khác tới? Ăn xong đi uống, càng đông càng vui, cũng coi như tiệc chia tay anh luôn!”

“Nào nào nào.” Lôi Nam Vũ kéo tay tôi. “Anh chỉ muốn hai chúng ta… Những người khác, anh đều không nói gì.”

“Hả?” Tôi sửng sốt. “Anh không nói tạm biệt với họ sao? Tất cả đều theo anh lâu như vậy!”

Lôi Nam Vũ luôn vui cười, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt buồn khổ.

“Nói thế nào đây? Để cho mọi người nhìn anh khóc sao? Hay là tất cả cùng nhau khóc? Mỗi ngày đều một đám người cùng cười nói, đột ngột bây giờ đi, em bảo anh phải nói thế nào? Kỳ Diễn, bởi vì em gia nhập cuối cùng, anh cảm thấy thời gian chúng ta ở cạnh nhau là ngắn nhất, em lại rất kiên cường, cho nên mới gọi em. Ngày mai em giúp anh chuyển lời đến bọn họ là được rồi, không cần tiễn anh.”

“Hả?” Tôi trước giờ không biết nguyên nhân nào như thế. “Cho nên, bởi vì chúng ta thân nhau chưa lâu cho nên mới gọi em tới sao?”

“Đừng hiểu nhầm ý anh. Chẳng qua đối mặt với một đứa nghịch ngợm như em, anh khóc không nổi. Em cũng bi kịch nhiều lắm, kém gì đâu, còn sức lực mà khóc sao?”

“…Gì?”

“Thật sự, Kỳ Diễn. Chỉ là chuyển nhà mà thôi, chỉ là nói tạm biệt bạn bè mà thôi. Không như em, chuyện ba em, người phụ nữ kia, anh đều không muốn nhắc, cả chuyện tình cảm anh em em nữa… Khụ khụ, tình anh em gì đó, thực sự…anh không dám so thảm với em. Kỳ Diễn, em hoàn toàn thắng khoản này.”

“Mẹ anh Lôi Nam Vũ!”

Lôi Nam Vũ không đáp. Tôi mặc dù biết mình bi kịch nhưng chưa từng nghĩ mình nhiều bi kịch hơn người khác.

“Nhưng mà nói thật Kỳ Diễn à…” Lôi Nam Vũ cúi đầu dùng dĩa chọc chọc thức ăn. “Anh phải đi rồi, không thể gặp em được nữa. Vậy…chờ anh đi rồi, em vẫn là nên trở lại làm học sinh ưu tú đi.”

-Hết chương 53-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui