Huynh Đệ Niên Hạ

Ngồi máy bay lâu như vậy quả thực có chút mệt. Thế nhưng nghĩ đến việc tặng anh những thứ mình đã mua lại cảm thấy rất vui vẻ.

“Không mệt, không mệt. Em hiện tại từ tinh thần đến thể lực đều tốt, chạy vài vòng cũng không vấn đề gì.”

Đặc biệt trong balô còn có một món quà nhỏ rất muốn cho anh nhìn.

Anh bỗng nhiên nói: “Tiểu Diễn, anh muốn đưa em đến một nơi.”

Nói xong liền kéo tay áo tôi. Trong mấy năm nay anh chưa một lần chủ động chạm vào tôi, trong lòng tôi rúng động, vươn tay đến nắm lấy bàn tay anh.

Cứ như vậy mười ngón tay đan nhau.

Tôi cảm nhận được bàn tay anh khẽ run, cảm giác anh đang muốn vùng ra, thế nhưng tôi nắm chặt lấy, không cho anh buông ra.

Cho dù đã không còn yêu tôi nữa…cũng vẫn hi vọng anh sẽ không buông tay tôi ra.

Bởi vì tôi thực sự yêu anh.

Cho nên cứ muốn nắm tay như vậy, không bao giờ buông ra nữa.

Hoàng hôn vừa mới buông xuống, tôi đi theo anh, cũng không biết anh định đưa mình đi đâu, thế nhưng tay nắm lấy tay bước đi như vậy khiến tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc.

Anh dẫn tôi đến một khu chung cư. Còn tưởng anh định đi dạo lòng vòng quanh hồ nước gần đó, không nghĩ đến việc vào chung cư kia, lại vào thang máy, lên đến một tầng lầu, lấy ra chùm chìa khóa rồi mở cửa một căn hộ ở đó.

Đây có vẻ là một khu chung cư khá cao cấp. Quanh đó toàn là những tuyến đường chính đông người. Thiết kế tòa nhà cũng rất bắt mắt. Trong căn hộ mà anh vừa mở cửa ra kia, màu sắc giản dị nhưng cũng rất trang hoàng, tiện nghi, ánh sáng cũng rất tốt, từ cửa sổ nhìn ra chính là hồ nước khi nãy, còn có một công viên rất nhiều cây.

Nhưng mà…

“Anh, sao tự nhiên lại đến chỗ này?”

“Em cảm thấy căn hộ này thế nào?”

“Như nào?” Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện. “Không tồi. Chúng ta sẽ chuyển đến đây sao? Nhưng ở đây hình như cũng không rẻ đâu…chúng ta trả phí được không?”

Anh bỗng nhiên kéo tay tôi qua, đem chìa khóa đặt vào lòng bàn tay tôi, bảo: “Anh đã mua rồi. Đây là cho em.”

“…Hả?”

“Từ bây giờ nó là của em. Đã mua rồi, là mua cho em.”

Nhìn anh một lúc, tôi biết không phải là nói đùa. Anh đã mua thật, mua cho tôi.

“Anh…anh là muốn làm gì?” Tôi nghĩ không ra, liền hỏi. “Đúng rồi, anh có nhiều tiền vậy hả?”

Anh mỉm cười. “Anh bán cửa tiệm rồi.”

“Cái gì…”

“Cửa tiệm ấy bây giờ là người khác kinh doanh. Anh ở đây kinh doanh cũng được một thời gian, cũng đủ để người ta biết đến mình. Mới rồi có người đến muốn mua lại, tạo thành dòng sản phẩm phân phối rộng khắp hơn. Tóm lại, so với kinh doanh chỉ trong một cửa tiệm nhỏ như vậy sẽ không bằng phát triển thành thương hiệu.”

Anh cười rất bình thản. Chuyện quan trọng như thế, vậy mà không nói với tôi một câu đã quyết định?

“Còn anh thì thế nào? Anh đem tâm huyết của mình ra bán! Nơi đó không phải tâm huyết của anh hay sao! Anh sau này tính thế nào? Dùng cửa tiệm đó đổi lấy căn hộ lạnh lẽo này, anh nghĩ cái gì vậy?”

“Đây không phải căn hộ lạnh lẽo.” Anh mỉm cười. “Nơi này về sau đã thành nhà của em.”

“Anh không nghĩ để chuyện em lập gia đình bị chậm trễ hơn nữa. Tuy rằng không còn ba mẹ, nhưng em ưu tú như vậy, lại có căn hộ này nữa, nhất định sẽ có người chịu gả cho em…Tuyệt đối không có khả năng không ai chịu cả.”

Tôi cứng họng. Anh nghĩ như vậy, tôi quả thực không biết phải mở miệng trách anh thế nào. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy anh sau này tính sao?”

“Anh…?”

“Anh thì có sao đâu.” Anh vẫn như cũ mỉm cười, khẽ lắc đầu. Giống như toàn bộ những gì anh làm cho tôi đều không là gì cả.

Ngay cả thứ giúp anh sinh tồn anh cũng giao ra.

Toàn bộ giao hết ra, lại không mảy may để ý.

Chỉ cần tôi hạnh phúc là có thể sao?

Không phải ai ai cũng có chút ích kỉ hay sao? Vậy chỉ cần là tôi hạnh phúc thôi sao?

“Anh…”

Kết quả, là tôi ngu ngốc…

Đột nhiên như thể có một vật nặng trịch nào đó từ trên trời rơi xuống, nện xuống đầu tôi, khiến cho tôi quay cuồng.

Tôi nhìn anh. Anh nhìn tôi, vẫn là vẻ mặt của một người anh nhìn đứa em trai. Ánh mắt cũng có thể đánh lừa người khác, chỉ cần là trải qua nhiều chuyện, con người ta sẽ học được cách che giấu nội tâm của mình.

Tôi vẫn còn tồn tại trong lòng anh, giống như một chú chim nhỏ được nuôi dưỡng trong ***g, chỉ có điều, cuối cùng anh cũng thả nó ra rồi. Anh đã cho rằng tôi không lưu luyến anh nữa, cho rằng tôi muốn sải cánh trên bầu trời riêng, cho nên thu hồi tâm ý, cho nên mỉm cười mạnh mẽ như vậy, thả tôi ra.

Anh chỉ là không nói ra miệng mà thôi.

Tôi tại sao lại không cảm giác được kia chứ? Tâm tư của anh, cho đến bây giờ cũng không quá đổi khác, anh đối với tôi vẫn còn tình cảm, vẫn toàn tâm toàn ý, vẫn không tiếc một thứ gì.

Anh thế nhưng…không nói ra, không dám ôm hi vọng với tôi một lần nữa.

Cũng bởi vì tất thảy tôi để lại cho anh đều là nỗi tuyệt vọng, có một chút thời gian nho nhỏ đẹp đẽ kia, rốt cuộc cũng không trở về được nữa.

Tôi đã hiểu được nỗi tuyệt vọng anh mang ngày đó…ít nhất là vào lúc này đây.

Tôi những tưởng rằng anh đã không còn yêu tôi nữa.



Tôi quả thực sai rồi, sai hoàn toàn. Anh làm sao lại không yêu tôi cơ chứ?

Nhiều năm trôi đi, khó khăn kiếm tiền như vậy, tất cả đều dành cho tôi. Nói là đem bán cửa tiệm thật không quan trọng, nhưng nó đồng nghĩa với việc bỏ đi tất cả những tâm huyết, những vui buồn của anh trong thời gian qua. Anh vì muốn tôi có một ngôi nhà, đã không tiếc gì cả.

Mặc dù nói thật ra thì tiền không phải là tiêu chuẩn để kết luận điều gì đó…

Nhưng một người ngay cả tương lai của mình cũng không để tâm, đem toàn bộ trao cho người khác, trừ khi có tư tưởng vĩ nhân, nếu không cách lí giải duy nhất chính là, kia là người mà người đó yêu, hạnh phúc của người này còn quan trọng hơn tương lai của người đó.

“Tiểu Diễn, hôm nay chúng ta đi ăn mừng đi!”

Tôi đang miên man nghĩ, anh túm lấy tay áo tôi nói.

Ăn mừng?

Tôi nghĩ…tôi là nên chúc mừng. Dù sao cũng có người cho không tôi mấy trăm vạn bất động sản.

Nhưng còn anh, anh chúc mừng vì điều gì? Đem tất cả cho tôi rồi, giương mắt nhìn tôi cùng người con gái khác kết hôn, lập gia đình, có gì mà vui vẻ đến vậy?

Đừng đùa nữa.

Tôi vẫn là đi theo anh “ăn mừng”. Ở quán rượu, chúng tôi ngồi trong một góc khá yên lặng, anh xem một hồi cuối cùng gọi ra tất cả các loại cocktail nói là muốn nếm thử.

Không biết buồn mà uống rượu thì càng thêm sầu hay sao? Ngu ngốc.

“Dạ dày anh không tốt, uống ít một chút.”

“Không sao. Rượu này pha cả nước trái cây, sẽ không say đâu.”

Không say? Anh đối với loại rượu này có vẻ xem nhẹ. Thoạt nhìn màu sắc dịu dịu như vậy, uống cũng rất ngọt đúng không? Nhưng chẳng mấy chốc mà say đâu!

Tôi không nói gì cả, mặc cho anh phóng túng lần này. Trong đầu còn đang nghĩ đến việc khiêng anh về nhà, gạo nấu thành cơm, tuy rằng cũng không phải làm “nấu cơm lần đầu”, nhưng sẽ khiến anh không thể quay lại được nữa, để xem sau này anh nói gì.

Một lúc sau, anh giống như đã say thật. Nhưng anh không ngủ như tôi dự đoán, mà là mềm nhũn người, tựa trên sofa, cúi đầu nhỏ giọng hát.

Tôi dở khóc dở cười, ngồi lại gần anh hơn, để đầu anh dựa trên vai tôi, không ngừng cọ cọ.

“Không phải nói rượu vào lời ra sao…Anh, em hỏi chuyện này…”

Nhìn anh say thành như vậy, tôi bắt đầu tính kế.

-Hết chương 69-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui