Huynh Hữu Đệ Công

”Anh, đến lúc đó chúng ta đi Kyoto được không?”

“Trời nóng như vậy, ta không muốn đi ngâm suối nước nóng đâu.”

” Có được hay không. . . . . . Hai người ngâm nước nóng cùng nhau sẽ rất tuyệt. . . . . .”

Kỳ nghỉ hè tốt đẹp bắt đầu, tôi ngồi ở trên sàn nhà trong phòng khách lật tạp chí du lịch, em trai thì giống như con cún khổng lồ dựa vào ngực tôi làm nũng, thân hình thon dài cao ngất của nó phải bày ra tư thế kiểu này thật đúng là khó khăn, hại tôi phải nhờ vào cái sôpha mới có thể gắng gượng duy trì được cân bằng.

Thình lình bị nó hôn trộm ở khóe miệng một cái, tôi vội vàng lấy tay che miệng nhìn quanh nhìn quất, may mắn lão mẹ đang đi nghe điện thoại, nên không phát hiện chúng tôi đang làm chuyện mờ ám.

“Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được làm bậy.” Tôi nhỏ giọng hung ác dạy dỗ thằng em đang ngoan ngoãn ngẩng đầu cười với tôi, “Bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Thật là không hiểu chuyện!”

“Biết rồi~” Thằng em cười mị mị mắt, tiếp tục đem cái thân thể dài hơn một trăm tám mươi cm kia của nó rút sâu vô trong ngực tôi.

“Đùa kiểu gì thế hả!” Lão mẹ đột nhiên gầm rú với cái microphone. “Muốn chúng tôi qua ngay bây giờ hả? Cả nhà chúng tôi đều đã lên lịch trình đâu đó hết rồi. . . . . . Uy!Ông chờ một chút! Uy!” Lão mẹ ném điện thoại lại bắt đầu mắng, “Ông già chết tiệt, Bắt cái gì mà bắt! Cấp bách tìm người thừa kế là chuyện của lão, tôi chỉ có hai đứa con, lão muốn hay không kệ lão, tôi nhất định không giao cho lão đâu!”

Nghe xong biết ngay mẹ lại cãi nhau với ông ngoại, ông ngoại đã rất lâu không liên lạc, đột nhiên nói muốn gặp hai anh em chúng tôi, vì dưới quyền ông có cả một cái xí nghiệp khổng lồ cần tìm người nối nghiệp tương lai. Đoạn tuyệt quan hệ đều đã hơn hai mươi năm, hiện tại chìa tay muốn đứa con, thái độ lão mẹ hiển nhiên sẽ không được tốt.

Người đàn ông mà chúng tôi nên gọi là ông ngoại kia, thật sự là một người tư tưởng chủ nghĩa bảo thủ một trăm phần trăm, như lão mẹ vậy, bất kể thỉnh giáo sư gia đình như thế nào thì vẫn là một đứa con gái thành tích kém đến mức nát bét, thì từ nhỏ sẽ không được hoan nghênh. Hơn nữa ở trong danh gia vọng tộc, tại nơi mà tất cả thân thích đều là phần tử tinh anh, trí óc hạng nhất, hoàn cảnh nghiêm khắc, cảnh ngộ của lão mẹ so với tôi bây giờ còn thảm hơn nhiều lắm, hoàn toàn là sự tồn tại dư thừa. Từ lúc mẹ rời nhà trốn đi làm nghệ sĩ, trong nhà hoàn toàn ngưng hẳn liên hệ cùng bà.

“Vậy, mẹ à, chúng ta lần này không đi được không?”

“Nói cái gì? Đi, đương nhiên phải đi! Tìm lão tranh luận phải trái! Miễn cho lão cho rằng tao sợ lão, hừ!”

Lạc Thiệu Cung hét thảm một tiếng: ” Mẹ, mẹ đáp ứng rồi, để cho con với anh một mình đi ra ngoài du lịch rồi!”

Tôi cũng đau khổ cầu xin: ” Mẹ, con không phải trời sinh tài giỏi, ở chỗ đó nhất định sẽ bị ghét, con không muốn đi . . . . . .”

“Im miệng!”

“Ô. . . . . .”

Nhà của chúng tôi tuy rằng có nhiều đàn ông, thế nhưng có thêm ba người, địa vị cũng không bằng một mình mẹ già.

.

.

.

Ở ngoài cổng nhìn ngôi nhà của ông ngoại, có cảm giác rất giống phủ đệ của ôm trùm một tổ chức xã hội đen Nhật Bản, liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ cảm thấy nghiêm ngặt, đề phòng nghiêm ngặt, cấp bậc cũng nghiêm ngặt, đến khi cửa lớn rộng mở cho chúng tôi đi vào, tôi lại há hốc mồm.

“Oa a. . . . . .”

Đường nhỏ đi thông vào chủ ốc hai bên hoa tường vi nở rộ, phía trước nhà chính là sân cỏ xa hoa lãng phí ít nhất cũng rộng mấy trăm thước.

Kẻ siêu cấp có tiền cùng kẻ không tiền quả là chênh lệch, đại khái cũng giống như chênh lệch giữa người thông minh và kẻ ngu ngốc vậy. Muốn loại như tôi ở lại chỗ này nửa tháng thì đúng là phải thích ứng không nhỏ. Người hầu đem hành lý của chúng tôi đi trước, sau đó mang chúng tôi đến an bài ở căn phòng mà ông ngoại sẽ gặp mặt chúng tôi. Phòng khách được thiết kế hoàn toàn dựa theo phong cách cổ điển nước Anh vào thế kỷ 18, không khí hoa lệ đến nghiêm cẩn, làm cho cho tôi hồi hộp hẳn lên, nhịn không được nhẹ nhàng bắt lấy ngón tay Lạc Thiệu Cung, nó liền lập tức đem tay của tôi nắm chặt ở trong lòng bàn tay nó.

Hình tượng ông ngoại hoàn toàn giống như những gì tôi đã tưởng tượng, gương mặt nghiêm túc bảo thủ, nói không nhiều lắm, ánh mắt sắc bén, biểu cảm quá chặt chẽ, giống như căn bản không biết cười là chuyện gì xảy ra, quả là y chang như vai đại ma vương giỏi che đậy trong game RPG. Bà ngoại đã qua đời, người thân còn có cậu Thiệu Quân, cùng con cậu, Thiệu Hi.

Cậu trầm ổn nội liễm, diện mạo quân tử tao nhã. Thiệu Hi so với chúng tôi lớn hơn một tuổi, thoạt nhìn trưởng thành hơn so với tôi, nhưng so với Lạc Thiệu Cung lỗ mảng hơn, là thiếu gia nhà giàu có điển hình, biểu tình luôn tựa tiếu phi tiếu, làm cho tôi nhớ đến tên bác sĩ thích khi dễ tôi làm vui, trên lưng có điểm rùng mình.

Ba người này có điểm đặc trưng chung chính là bọn họ đều có điểm giống mẹ già của tôi, hoặc là nói mẹ già của tôi giống bọn họ. Gien của gia tộc này quả nhiên cực mạnh, gần như mỗi người đều được đóng dấu bởi khuôn mặt đẹp đặc biệt, chừa tôi ra.

Biết vậy, tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tận lực che dấu sự tồn tại của mình thì tốt hơn.

Đang lúc căng thẳng thần kinh nghe mấy ‘đại nhân’ nói chuyện với nhau, lại đột nhiên nghe được có người khẽ cười một tiếng: “Hai người bộ dạng thiệt giống hệt.”

Hả? Nói tôi cùng Lạc Thiệu Cung đó hả?

Đột nhiên cảm thấy bên chân có cái gì đó, vừa cúi đầu, liền mặt đối mặt với một con chó nhỏ đang hết sức cố gắng ngẩng cao mặt. Cái đuôi của nó xoắn xoắn thiệt đáng yêu, cái mặt thoạt nhìn thực ngây thơ, hai con mắt vừa lớn vừa đen, cái mũi ướt sũng đang ra sức cọ cọ vào người tôi. . . . . .Con chó nhỏ này ở đâu ra vậy? Đáng yêu kinh khủng.

“Quả nhiên là rất giống.” Lại một tiếng cười phì. Chờ lúc tôi ý thức được cái giống nhau mà Thiệu Hi nói đến là nói tôi với nó, thì dây thần kinh đang căng thẳng của tôi lập tức đứt phựt.

Giỡn, giỡn kiểu gì vậy! Tôi làm sao giống một con chó chứ.

“Đi, đi!” Tôi nhỏ giọng đe dọa nó, vừa phẩy chân muốn đuổi nó đi, còn nó thì vẻ mặt càng thêm chờ mong, bám dính lấy ống quần của tôi.

” Nguyên do là vật họp theo loài đúng không?” Thiệu Hi còn không nể tình mang tôi với nó ra so sánh. Mà mấy ‘đại nhân’ vốn đang nghiêm túc đàm phán kia cũng quay đầu ngơ ngác nhìn một người một cẩu.

“Thật sự giống như. . . . . .” Thì thào phụ họa như vậy cư nhiên là mẹ già của tôi, làm mặt tôi lập tức đỏ lên.

“Lại đây.” Thiệu Hi mỉm cười chìa tay với con chó nhỏ cụt ngủn kia, nó chần chờ một chút mới xoay người chạy tới, bộ dáng kia y chang một cục bông tròn lăn lăn. Thì ra tên kia là chủ nhân của nó a. . . . . .Chẳng qua là cả hai hoàn toàn không giống nhau chút nào thôi.

Giờ ăn cơm tối còn chưa tới, tiếp theo chúng tôi bị phân ra mang đi sắp xếp ở phòng khác nhau, chỉ có Lạc Thiệu Cung ở lại, bởi vì ông ngoại có ỵ́ muốn cùng nó nói chuyện. Thiên tài chính là thiên tài, cho dù vẻ mặt nhàm chán đến phát ngốc, nửa tiếng không thèm mở miệng, cũng có thể bị người có tuệ nhãn nhìn trúng, từ trong đám người khai quật ra, bất quá lúc này, tôi không hâm mộ Lạc Thiệu Cung một chút nào, vinh quang cùng đại ma vương kia ở chung một chỗ, tôi không ham đâu.

Tôi hạnh phúc trở lại phòng ngủ sát vách phòng Lạc Thiệu Cung, bắt đầu lôi quần áo với tạp chí ra, còn có laptop bảo bối nữa. Xã đoàn của tôi chế tác mô phỏng một trò chơi mới, do trang thiết bị nghèo nàn mà nó có trăm ngàn chỗ hở, kỳ nghỉ hè của tôi quá nhàn rỗi, tôi sẽ từ từ chỉnh sửa nó. Đang lúc tập trung vô chuyên môn, bên chân lại có cảm giác một đám lông lá xồm xàm. Tôi cúi đầu thì thấy lại là con chó nhỏ màu cà phê không biết tại sao lại vào đây được. “Tránh ra đi.” Nó ngẩng đầu trông trộm tôi.

“Uy. . . . . . Ta không nghĩ sẽ chơi với mi đâu.”

Nó lại tiếp tục coi tôi.

“Được rồi, chơi với mi một lát, chỉ có một lát thôi nha!”

Một tay tôi nâng nó lên, thật nhỏ, thật nhẹ, thật sự đáng yêu. Bắt nó đặt ở trên đùi, nó liền ngoan ngoãn ngồi chồm hổm, cũng cố gắng ngửa đầu nhìn chuyển động trên màn hình máy tính, trong cổ họng phát ra thanh âm ư ử làm nũng.

“Uy!”

Đang nhập thần, thì bị người từ phía sau vỗ bả vai, cả người tôi bắn lên giống như món đồ chơi ếch, “Oa” một tiếng nhảy dựng lên, con chó cũng lăn xuống, người đánh lén tôi nhất thời cười ra tiếng.

Không cần xem tôi cũng biết, nhất định là Thiệu Hi. Nụ cười của hắn là cái kiểu “Đùa với ngươi thật vui”, tôi nhích người sang ghế dựa bên cạnh, nghĩ muốn kéo dài khoảng cách với hắn.

“Cậu có điểm nào giống với người Thiệu gia chúng ta hả?” Hắn chậm rì rì lặp đi lặp lại đánh giá tôi, “Với gien nhà của chúng ta, sao lại có một chú lùn như cậu được?”

Không được, phải nhẫn nại, ở trong nhà người khác làm khách, nhất định phải khiêm tốn, lễ phép.

Thực đáng ghét, rõ ràng tôi với Lạc Thiệu Cung mới là anh em song sinh, mà bộ dạng cùng em của tôi tương tự lại chính là hắn, khuôn mặt đẹp rắn rỏi bắt mắt, đường cong vóc dáng đầy đủ, mặc kệ là khuôn mặt hay hình dáng đều không một chút tỳ vết, quan hệ huyết thống của hai người bọn họ, khiến cho thằng làm anh như tôi nuốt không trôi khẩu khí này.

“Uy”, Cái tên vương bát đản không lễ phép này, cư nhiên thò tay chọt chọt mặt của tôi, “Đừng nói cậu là do nhặt được nha?”

” Ngươi nói cái gì?” Tôi thật sự tức giận, đứng lên trừng mắt với hắn.

‘Lông xù’ lập tức khẩn trương ở giữa hai chúng tôi chạy tới chạy lui, bất an chạy thành vòng tròn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Khoan . . . . . . đánh chủ phải nhìn mặt chó. “Người như ngươi làm sao lại nuôi ra được con chó như thế này?”

” A, tôi cần phải nuôi chó Doberman mới thích hợp sao? Cậu cũng thấy đó, đây là bộ mặt thật của tôi, tuy rằng tôi có tính thích những thứ khiêu chiến, hung dữ mạnh mẽ gì đó, thế nhưng như người khác cũng sẽ thích những thứ vừa đáng yêu vừa vô năng, tỷ như nói. . . . . .” Hắn lại thò tay niết niết một bên mặt của tôi, “Thứ ngốc ngốc như cậu vậy.”

Nước mắt của tôi thiếu chút nữa văng ra. Vương bát đản. . . . . Quá thất lễ, đối với người lần đầu gặp mặt, mà nói lời ác độc như vậy . . . . . .” Nếu không có việc gì mời ngươi đi ra ngoài!”

“Đúng rồi, cậu có biết ông nội lần này gọi các cậu đến, là vì cái gì không?” Không đợi tôi trả lời, hắn lại tự biên tự diễn nói tiếp, “Là vì trông thấy người thừa kế tương lai đó! Tôi vốn tưởng là sẽ có hai đối thủ mạnh mẽ, không nghĩ tới, cậu cư nhiên là cái dạng này. . . . . .”

Đáng ghét, dùng giọng điệu thất vọng tới cực điểm như vậy để làm chi!

” Cám ơn sự khinh thường của ngươi a, có em trai của ta tranh với ngươi là đủ rồi! Ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!”

” Vậy là tốt nhất.” Hắn búng ngón tay, “Tôi thích Lạc Thiệu Cung, tôi thích cảm giác có người theo tôi tranh thứ gì đó. Không cần tranh thủ, đương nhiên nếu chỉ có mình tôi có năng lực sở hữu toàn bộ, cũng không có gì thú vị, một đối thủ tốt, làm người khác hưng phấn biết bao nhiêu, cậu có thể lý giải không?”

Loại ý tưởng biến thái này, tôi như thế nào phải đi lý giải a.

” Bất quá, ông nội thật sự đa nghi, dám chắc sẽ đưa các cậu đi làm giám định nhân thân, các cậu vẫn phải vứt bỏ cái gọi là lòng tự trọng tốt hơn, những thủ tục kiểu này, bất kể như thế nào cũng không thể bỏ qua.” Giám định nhân thân? Lão mẹ cùng lão ba của tôi đều rất chung thủy, thực ân ái, không có khả năng có cái hành vi gì bên ngoài… Thật là, kẻ có tiền đúng là phiền phức.

.

.

.

Buổi tối mới vừa tắm xong, em trai sẽ gõ cửa, “Anh, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi.”

“Hả? Thế nhưng. . . . .”

“Được không?”

” Không tốt đâu, đây cũng không phải ở nhà mình.” Không nên dâm loạn như thế.

” Đêm nay em sẽ không ôm anh, nhất định sẽ chỉ ngủ thôi”. Thằng em vẻ mặt ủy khuất, “Vốn lúc này phải là kỳ nghỉ của hai người chúng ta. . . . . .”

“Được rồi. . . . . .” Thằng em khí thế đàn ông đầy mình lại làm ra vẻ lã chã chực khóc, tôi thật hết cách với nó.

Địa thế căn phòng vốn rất cao, lại không giống nhà trọ ở khu vực sầm uất mà chúng tôi ở với những bố cục kiến trúc tương tự đầy rẫy chung quanh, nơi này ban ngày nhìn thấy là thảm cỏ rộng mênh mông, tầm nhìn cực kỳ trống trải.

Cửa sổ gian phòng rất lớn, tôi nghĩ có hơi lạnh, ở nhà rất khó hưởng thụ cảm giác bóng đêm bao phủ toàn bộ như vầy, Lạc Thiệu Cung liền tắt đèn, đem rèm cửa vén ra hết, nháy mắt cả phòng tràn ngập trong ánh trăng.

Đêm nay ánh trăng đặc biệt là nồng hậu sung mãn, tưởng chừng như nước chảy, xoát một cái liền đem gian phòng tưới đầy.

Phủ áo ngủ bò lên trên giường, hai tay Lạc Thiệu Cung bắt lấy thắt lưng của tôi, dễ dàng đem tôi ôm đến trên người, đem cái lồng ngực rộng lớn rắn chắc của nó, trở thành cái đệm của tôi. Tôi dựa vào ngực Lạc Thiệu Cung, quay đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời xuyên thấu qua cửa sổ, cuối cùng vẫn cảm thấy nó yên bình đến nổi làm cho người ta có chút mắc cỡ.

” Anh. . . . . .” Ngón tay nó dịu dàng sờ sờ tóc của tôi.

“Ân.” Ở cùng một chỗ với Lạc Thiệu Cung, chính là an tâm thoải mái như vậy, tôi đem đầu hướng cái cổ nó nhích lại gần.

” Đến, đầu nâng lên một chút.” Nó một tay nâng mặt của tôi, môi cùng chạm, tiếp theo tất nhiên là hôn môi kéo dài.

Loại chuyện này, đối với tôi mà nói đã muốn thành thói quen, tuy rằng cùng giới tính, đối tượng lại là thằng em ruột của mình, nhưng cũng không có cảm giác không thoải mái như lúc ban đầu. Đầu lưỡi nó tìm tòi tiến vào, tôi liền ngoan ngoãn thả lỏng khớp hàm, phối hợp cho nó hôn. Bởi vì kỹ thuật của nó quá siêu, lại dịu dàng thắm thiết như vậy khiến nụ hôn dài mang theo vị ngọt, tôi tuyệt không bài xích, ngược lại cảm thấy thực dễ chịu, liền thuận theo mở miệng, để cho nó ở chỗ sâu trong khoang miệng một lần lại một lần âu yếm.

Tay

vốn đặt ở trên lưng, chậm rãi đi xuống vuốt ve, theo tiết tấu hôn môi, khi nhẹ khi nặng xoa nắn, cảm giác được thứ ở trên đùi tôi rõ ràng cứng rắn, tôi rụt lại một chút, muốn lấy đầu ra.

” Không muốn sao?” Thanh âm của nó có điểm khàn, kiên quyết đem mặt của tôi kéo qua, đối diện với nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui