Hai người vui vẻ chơi đùa cho tới tối, Tống Oản có một sở thích nhỏ chính là thỉnh thoảng hay tự tay làm mấy đồ trang sức, nhiều nhất là mấy cái như trâm cài tóc, cho nên đã chơi rất vui vẻ cùng hoàng hậu nương nương.
Cho đến khi người trong cung thúc giục mấy lần.
Hôm nay bệ hạ vẫn đến Điện Triều Dương như thường ngày để dùng thiện*, trong cung đương nhiên có rất nhiều quy định, cung nhân nội thị xung quanh đều lặng lẽ đứng thẳng, còn có những cung nữ thái giám đặc biệt bưng bày sắp xếp và thử đồ ăn, trong lòng Tống Oản thở dài một tiếng, di mẫu thật đáng thương.
"Oản Oản cũng tới à..." Bệ hạ mỉm cười xoa đầu nàng, năm nay ông cũng đã qua năm mươi rồi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, nói rồi lại ngồi xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng dùng bữa với hoàng hậu và bệ hạ, vẫn nhấc ghế ngồi cạnh hoàng hậu. Khi dùng thiện, Tống Oản cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, di mẫu hình như không vui lắm. Có lẽ nàng nghĩ nhiều rồi.
Sau bữa ăn, bệ hạ và hoàng hậu thì thầm một lúc, rồi chuẩn bị rời đi, hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, bệ hạ không định ở lại chỗ của hoàng hậu. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Trước khi đi, ông véo mặt Tống Oản một cái: "Oản Oản ở lại chơi nhiều một chút nhé, trong cung tốt hơn bên ngoài..."
Cung nhân cung kính đáp lời, bệ hạ liền rời đi.
…
Sắp đến giường ngủ rồi, nhưng lúc này hoàng hậu lại cảm thấy Oản Oản dường như không giống trước đây, không muốn ngủ cùng với bà.
“Con đã là người lớn rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ một mình thôi.” Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Oản vô cùng nghiêm túc.
“Được được được, con đã làm người lớn rồi, nhưng ta vẫn là dì của con, ngủ với dì không được sao?” Hoàng hậu dỗ dành nàng.
Thái độ của Tống Oản cũng rất kiên định, hoàng hậu thở dài, xem ra đứa nhỏ cũng đã lớn rồi, hơn nữa sau tháng tư năm nay, Oản Oản cũng đã mười ba tuổi.
"Được, ta bảo A Cố canh cho con, có chuyện gì con cứ gọi nàng."
“Thật sự không ngủ chung với dì sao?” Bà cảm thấy có chút tiếc nuối, bà thật sự rất thích cơ thể mềm mại thơm tho của tiểu cô nương này, Oản Oản đáng yêu như thế cơ mà.
“Vâng.” Tiểu cô nương gật đầu lia lịa.
Hoàng hậu chỉ đành bật cười, xoa đầu nàng một cách âu yếm.
…
Đêm đã khuya, bây giờ là cuối tháng sáu, ban ngày khá nóng, đến đêm mới thoáng mát một chút, Tống Oản ngủ ở cung điện bên cạnh Điện Triều Dương, Hoàng hậu nương nương hay đọc sách ở đây, cho nên bày biện rất thoải mái, tẩm y của nàng mặc cũng rất kín đáo, dù sao để di mẫu hay Cố nữ quan nhìn thấy những thứ đó cũng không tốt, rất khó giải thích.
Nàng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, vốn tưởng rằng không ai dạy dỗ nàng, hoàng hậu thậm chí còn từng có suy nghĩ đưa nàng vào cung nuôi nấng, cuối cùng chấm dứt ý định, dù sao hoàng cung cũng không phải là nơi tốt, bà không nỡ để Oản Oản vào đây chịu khổ cùng mình, nhưng một năm bà lại ở trong cung hai ba tháng, cho nên Tống Oản thích ứng rất nhanh. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Nàng nhìn những cung nhân đứng bên ngoài cách một bức màn che, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cố nữ quan chờ một lúc, vén màn che lên, thấy nàng đã ngủ say, liền trở về cung Triều Dương.
…
Hoàng hậu nương nương ngồi ngay trước bàn trang điểm, vẻ mặt có hơi sững sờ, thấy A Cố quay về, liền hỏi nàng ta: "Oản Oản ngủ rồi à?"
"Vâng, đã ngủ rồi, vẫn giống như trước." Cố nữ quan mỉm cười.
Hoàng hậu thở dài, nhưng không phải là vì Tống Oản, Cố nữ quan biết hoàng hậu đang thở dài chuyện gì, liền khuyên giải: "Nương nương, đừng lo lắng, người là hoàng hậu, bệ hạ sẽ trở về bên cạnh người mà."
“Ta không phải lo lắng việc sủng ái của ta, ta là đang lo lắng cho Oản Oản.” Hoàng hậu quay đầu nhìn Cố nữ quan, nói: “Hôm nay ngươi có chú ý đến ánh mắt bệ hạ nhìn Oản Oản không?” Bà quay đầu lại. nhìn vào gương trang điểm, lẩm bẩm: "Ta thực sự sợ hãi."
Người trong gương cũng đã bốn mươi tuổi, dù có bảo dưỡng tốt đến đâu, khóe mắt cũng có nếp nhăn. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Bà và bệ hạ là đôi phu thê luôn ủng hộ nhau, nhưng cuối cùng tình cảm cũng phai nhạt, nửa năm trước Hoằng nhi bị bệnh, hình như không thể chịu đựng được, bệ hạ sợ mình chỉ có một đứa con là thái tử, nó đã trưởng thành đến mức này, để xã tắc được ổn định, nên đã chọn một nhóm lương gia tiến cung, chuẩn bị sinh tiểu hoàng tử, tiểu hoàng nữ, đề phòng lỡ như…
Năm đó rõ ràng ông cảm thấy vì để đăng lên hoàng vị, huynh đệ tàn sát nhau đầy mùi máu tanh, nên quyết định không cần quá nhiều con, nhưng bây giờ… bà lại có ý mỉa mai bệ hạ.
Ông từng là một vị vua anh minh, đến lúc già, thần trí cũng mê muội rồi, ông muốn sinh con cũng thôi đi, nhưng mà… vậy mà lại để ý đến một đứa bé chỉ mới hơn mười tuổi, thật sự khiến bà khinh bỉ, nó vẫn còn là một đứa con nít mà.
Trong cung muôn sự rối ren, bà có hơi hối hận, không nên vì suy nghĩ của mình mà đón Oản Oản vào cung.