Huynh muội tống thị

Đợi huynh trưởng rút ngón tay ra, sắc mặt của tiểu cô nương đã ửng hồng lên rất nhiều.

 
"Ưm..." Nàng thở hổn hển.

 
“Thích không?” Nam nhân hỏi nàng.

 
“Thích.” Nàng gật đầu, cảm thấy vẫn còn hơi ấm ức: “Hôm qua a huynh cũng không sờ sờ người ta, rất đau, ta cũng không thích.” Nàng vẫn cảm thấy a huynh sờ nàng, hôn nàng thoải mái hơn nhiều so với dùng cái thứ xấu xí kia đâm nàng.

 
“Sờ sờ khá là thoải mái.” Nàng nói thêm.

 
Nam nhân mỉm cười, nhìn hắn cười, Tống Oản cảm thấy rất hài lòng, muốn nhào tới cắn hắn, nhưng không có sức, suýt thì nhào xuống giường, cũng may huynh trưởng kéo nàng lại.


 
“Được, được.” Hắn mỉm cười, nói: “Nếu muốn thoải mái, thì tự mình làm đi.”

 
Giọng hắn rất thấp, hơi thở phả vào tai nàng, tê tê ngứa ngứa.

 
"Muốn cái gì a huynh đều phối hợp với Bảo nhi, chỉ cần Bảo nhi tự mình làm đi."

 
Khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, tự nhiên nghĩ đến một vài hình ảnh không tốt nào đó

 
...


 
Thái y bắt mạch xong liền rời đi, Tống Oản vén rèm giường đang rủ xuống lên, thò đầu ra ngoài, cảm thấy kỳ lạ hỏi:

 
“A huynh, cái đó… có ích không?” Nói tới nàng có hơi xấu hổ, cảm thấy hôm qua a huynh bắn vào trong rất nhiều, từ khi tỉnh dậy, tiểu huyệt vẫn còn chảy ra cái thứ trắng trắng đục đục kia, nàng lén dùng khăn lau đi, mong là a huynh không nhìn thấy. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé. Có view mới có động lực hoàn thêm nhiều bộ khác nữa á.

 
“Có thể phải thử thêm vài lần nữa, số lần ít quá.” Hắn đáp, sau đó chỉnh lại y phục cho nàng.

 
“Thử… thử thêm vài lần?” Đôi mắt tiểu cô nương tròn xoe, giống như mèo con: “Thế một tháng phải ba lần sao?” Nàng cảm thấy một tháng hai lần cũng đủ chết rồi.

 
Ngực nam nhân rung lên, hắn đang cười, tiểu ngốc nghếch.


 
“Một ngày một lần cũng khá tốt.” Hắn nói, sau đó chẳng hề ngạc nhiên nhìn đôi mắt A Oản mở thật tròn, nhìn như chú mèo con. Hắn đùa nàng, mặc dù một ngày một lần cũng chưa chắc đủ cho hắn ăn, nhưng tiểu cô nương này chắc chắn không chịu đựng nổi, đành phải dưỡng từ từ.

 
Mặc xong quần áo cho Tống Oản, hắn bế nàng lên giống như bế trẻ nhỏ, hắn bế nàng đi ra bên ngoài, nói với tiểu cô nương vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc vô cùng kia:

 
"Lát nữa hoàng hậu sẽ phái người đến thăm muội, đưa muội về viện của mình trước.”

 
"A..." Tiểu cô nương thốt lên thảm thương, bây giờ toàn thân nàng mềm nhũn, đi đường còn khó khăn, làm sao đây.

 
"A huynh, ta… ta vẫn đứng không nỗi..." Nàng cầu xin hắn giúp, nàng bị hắn lật tới lật lui ăn suốt một đêm, bây giờ không chỉ buồn ngủ, mà còn đi không nỗi.

 
“Suỵt, không thành vấn đề, cứ ngồi là được rồi.” Hắn an ủi nàng.
...



 
Lần này đến đây là Liễu nữ quan, A Cố là người quan trọng bên cạnh hoàng hậu, thời gian rảnh thật sự không nhiều.

 
Liễu nữ quan mang phần thưởng của hoàng hậu đến, mấy chậu hoa cảnh do bên ngoài tiến cống rất là bắt mắt, những thứ khác đều là mấy loại như nhân sâm, hoàng kỳ, huyết yến để nàng bồi bổ cơ thể. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé. Có view mới có động lực hoàn thêm nhiều bộ khác nữa á.

 
Liễu nữ quan đến Tống phủ cũng không ít, nàng ta và Tống Oản cũng rất thân thiết, chỉ là không bằng Cố nữ quan, nàng ta nhìn Tống Oản, tiểu cô nương đang ngồi trên ghế, vẻ mặt hơi tái, trông còn có chút khí hư, cảm thán sức khỏe của nàng lại kém đi một chút rồi.

 
Hoàng hậu có mấy lời nói với nàng, nàng đều ngoan ngoãn nghe theo, sau đó, người của huynh trưởng tới, tiễn nữ quan ra ngoài.

 
Trên đường nàng ta hồi cung cứ cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy phòng của cô nương hình như thiếu đi rất nhiều thứ, một vài đồ vật trang trí thường thấy cũng không còn nữa, lẽ nào cô nương không thích sao? Nàng ta lắc đầu, không nghĩ mấy chuyện này nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận