Kể từ lần trước huynh trưởng yêu thương nàng trên xe ngựa, còn đè nàng một lần trong lúc tắm, cuối cùng cái bụng nhỏ cũng không chứa được nhiều dịch như thế, dần dần chảy xuống theo đuôi chân nuột nà của nàng, cuối cùng làm dơ cả chăn, kết quả lại bị a huynh bế lên tắm lại lần nữa.
Những điều này, ngày hôm sau nàng tỉnh lại, a huynh mới ghé vào tai nàng nói, hơi thở phả vào tai khiến nàng cực kỳ ngứa ngáy.
Nhưng Tống Oản nghe những lời này vừa tức vừa xấu hổ, muốn cầm gối đánh hắn, nhưng lại quá yếu, đến cái gối cũng cầm không nổi, còn khiến cho a huynh cười một trận, ôm chầm lấy nàng, vừa hôn vừa ôm, nói mấy lời mật ngọt dụ dỗ nàng.
Hai tháng nay thật là thê thảm.
Tống Hoài đã dùng thời gian này để đè nàng trên giường, rót cho nàng tinh dịch làm ấm bao cung. Ngay hôm sau thường không thể xuống giường được, đến khi có thể xuống giường thì lại bị ép trở về, cho nên, suốt hai tháng nay nàng đều không bước ra khỏi cửa.
Cô nương của Cố gia gọi nàng đi chơi mấy lần, đều để a huynh từ chối, nói là nàng bệnh. Nàng cũng muốn ra ngoài chơi nhưng có lòng mà không có sức, cuối cùng nàng cũng hiểu được ý nghĩa của từ này là gì rồi. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé. Có view mới có động lực hoàn thêm nhiều bộ khác nữa á.
Hai, ba lần duy nhất đi chơi, chính là huynh trưởng đưa nàng đi, trước sau đều bị nam nhân đó yêu thương hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Tống Oản liền đỏ mặt.
Đầu ngón tay nàng đặt lên cành hoa, nàng lại sơn móng tay, huynh trưởng nói vẫn là màu đỏ tươi đẹp hơn, cho nên Tống Oản vẫn sơn màu đỏ, nhưng trên đó còn đính thêm rất nhiều viên ngọc xanh tinh xảo.
Hoa đã đẹp, điểm trên đầu ngón tay càng đẹp hơn, một lúc sau định thần lại, Tống Oản cầm kéo cắt bỏ đóa mẫu đơn trắng đẹp đẽ, cắm nó vào lọ Phụng Vĩ Hoa trên bàn.
Bây giờ nàng đã ở bên cạnh huynh trưởng rồi, đồ dùng và đồ trang trí ở Tu Thận Đường nhạt nhẽo và cứng nhắc, nàng không quen, nên đã chuyển gần hết những đồ trong viện đến đây. Bây giờ phòng ngủ của Tống Hoài nhìn đâu cũng đều có đồ dùng của tiểu cô nương nhà mình, hai phong cách khác nhau nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Nàng cũng mang những chậu hoa qua đây chăm, trước mắt thứ nàng thích nhất là Dị Đế Hoàng mà lần trước dì đã phái người tặng cho nàng, những bông hoa rủ xuống như những chiếc chuông nhỏ, trong rất thú vị, nàng thích dùng những thứ này để nuôi thỏ con.
Truy Phong được dì nàng gửi đến Tống phủ, nhưng nàng vẫn chưa đến chơi với nó, chứ đừng nói tới học cưỡi, a huynh hình như không thích nàng chơi với Truy Phong. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé. Có view mới có động lực hoàn thêm nhiều bộ khác nữa á.
Nàng lại nhớ tới huynh trưởng.
Lúc này, Ngọc Thoa từ cửa bước vào, hành lễ với cô nương rồi nói: "Bên đại thiếu gia đã bận xong rồi."
Trong triều gần đây hình như có rất nhiều việc, a huynh cũng bận bịu, liền cùng phụ tá, thuộc hạ và quan viên trong triều ngồi đến đêm trong thư phòng.
Nàng muốn đi tìm hắn, nhưng sợ hắn không tiện, cho nên bảo người đi hỏi trước.
Tống Oản nhảy khỏi ghế, chạy ra cửa, nàng không quên nói với Ngọc Thoa: "Ngọc Thoa, ngươi về tiểu viện của ta nói với Ngọc Châu, lấy rèm qua đây cho ta được không..."
Nàng thấy màu rèm giường của huynh trưởng quá tối, cho rằng mẫu rèm ngủ của mình đẹp hơn, đó là lụa sợi tuyết ngọc, bên trong được may một lớp sợi bạc bóng mờ, a huynh chắc chắn sẽ rất thích, nàng nghĩ như thế.
Nói xong, liền chạy đi xa, cũng không cho người ta đi theo.
Chuyện giữa đại thiếu gia và cô nương, nàng ta cũng không dám bình luận, Ngọc Thoa chỉ biết, những thứ trong phòng của đại thiếu gia, sợ là bị cô nương đổi hết sạch rồi.