Thấy A Oản bò lên cơ thể mình, Tống Hoài sợ nàng té xuống, bàn tay ôm eo nàng, cất giọng nhẹ nhàng gọi: "A Oản, sao vậy?"
"A Oản?"
Lúc này, A Oản của hắn đang cố cởi y phục của hắn ra. Đáng tiếc, từ trước tới nay quần áo của hắn đều nghiêm chỉnh, tiểu cô nương chỉ có thể làm cho quần áo của hắn lộn xộn một chút, một tấc da thịt của nam nhân cũng không có lộ ra ngoài.
Tống Hoài nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, nhìn chăm chú gương mặt của tiểu cô nương. Sắc mặt Tống Oản ửng hồng, còn có một mùi thơm thoang thoảng mà phải chú ý mới ngửi thấy được.
"A Oản, nghe được ta nói chuyện không..." Hắn nâng gương mặt nhỏ của nàng lên, trầm thấp hỏi nàng.
Nhưng tiểu cô nương chỉ hung hăng chui vào trong ngực hắn.
Tống Hoài đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp, mấy năm này không ít nữ nhân lui tới bên người, chuyện gió trăng cũng trải qua nhiều. Dáng vẻ này của A Oản, sợ là trúng phải loại thuốc không sạch sẽ gì rồi.
Nếu như bây giờ đi mời thái ý, lại xem bệnh, sắc thuốc thì sợ là không kịp. Với cả, chưa hẳn có thể giải được loại thuốc phong trần này. Trời cũng tối rồi, nếu huy động nhân lực quá mức thì e là chuyện này không giấu được. Đối với A Oản cũng là bất lợi.
Tống Hoài phút chốc lộ ra vẻ do dự.
Cái cậu thiếu niên Lâm gia kia…
Nếu mời cậu thiếu niên kia tới, việc này có thể giải quyết. Huống chi A Oản vốn có ý đối với y, cũng coi như thúc đẩy được một chuyện tốt, không phải sao?
Hắn muốn đứng dậy, đi ra ngoài dặn dò người đi mời thiếu niên họ Lâm kia tới phủ, lấy lý do là học nghệ. Nhưng tiểu cô nương trèo lên người hắn, cơ thể nho nhỏ mềm mại cọ vào ngực hắn, váy áo lỏng lẻo, lộ ra hơn nửa đầu vai trắng nõn. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Tống Hoài lập tức cảm thấy cơ thể như treo ngàn cân, cổ họng như nghẹn khúc xương.
Huống chi, tiểu cô nương đang gọi hắn.
"A huynh..."
"A huynh... mau cứu ta..."
"Mau cứu Bảo nhi..."
Bảo nhi là nhũ danh của nàng, nàng trưởng thành thì hắn không gọi nàng như vậy nữa. Hắn cũng tưởng là nàng quên rồi.
Sao hắn bỏ được bảo vật trân quý, tình yêu của mình chứ, rồi chắp tay nhường A Oản cho một thiếu niên yếu đuối bất kham?
Mấy tháng nay đau thấu tim gan, dày vò không chịu nổi và bây giờ phải đối mặt với quyết định gần như mất đi trân bảo của hắn làm cho hắn thống khổ vô cùng.
Không ai biết hắn yêu nàng. A Oản cho là hắn không yêu nàng, nhưng hắn lại dùng cách thức của riêng mình để yêu nàng, bảo vệ nàng. Hắn hi vọng A Oản có thể có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, trong mắt vĩnh viễn không có bóng ma che đậy.
Hắn làm sao bỏ được. A Oản của hắn, còn nhỏ như vậy, có ai có thể chăm sóc nàng như hắn, bảo vệ, yêu thương, coi nàng như mạng sống của mình? Thiếu niên kia không được, ngoại trừ hắn, e là đều không được. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng ý thức được nỗi sợ hãi vĩnh viễn mất đi A Oản. Đây là điều mà hắn không thể nào chấp nhận được.
"Van cầu huynh... A huynh..."
Hắn nâng mặt tiểu cô nương lên. Khắp gương mặt A Oản của hắn đều là nước mắt, còn mang theo tiếng nức nở, đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, làm cho người ta nảy sinh lòng yêu thương. Cuối cùng hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đầy đặn của nàng.
Trong lòng hắn là vị đắng, mà môi của nàng lại là vị ngọt.