Mặc dù nhi nữ hai người đều đã hai mươi tuổi nhưng Ngụy Diễn vẫn muốn cho Ninh phu nhân một hôn lễ.
Hai người cũng đã bàn bạc xong, muốn chờ sau khi Diệp Trăn Trăn vào kinh mới tổ chức.
Hơn nữa Ngụy Lãng cũng đi đón Diệp Trăn Trăn, đôi nhi nữ của hai người đều không ở bên cạnh vậy thì cho dù hôn lễ này làm náo nhiệt hơn nữa thì cũng không có ý nghĩa.
Nhưng mà ngược lại bắt đầu từ bây giờ là có thể chuẩn bị được rồi.
Khi Ngụy Lãng đón đoàn người Diệp Trăn Trăn bọn họ vào kinh, tất cả thứ cần thiết cho hôn lễ cũng đã chuẩn bị xong.
Đối với Hứa Du Ninh mà nói, Ngụy Diễn không chỉ là nhạc phụ của hắn, năm đó nếu không phải Ngụy Diễn bằng lòng đi theo hắn khởi sự, lấy hết toàn bộ nhân mã Vân Nam ra cho hắn chỉ huy điều khiển thì hắn cũng sẽ không có được hôm nay.
Cho nên đối với hôn sự của Ngụy Diễn và Ninh phu nhân hắn đặc biệt hạ chỉ tứ hôn, ra lệnh cho Khâm Thiên Giám kiểm tra ngày hoàng đạo.
Đến ngày hôm đó hắn còn có Diệp Trăn Trăn bãi giá cùng nhau tiến về Tĩnh Vương phủ.
Hai người nhìn thấy cuối cùng hai mươi năm sau Ngụy Diễn và Ninh phu nhân người có tình đã thành người nhà, trên mặt không khỏi đều hiện lên ý cười.
Diệp Tế Muội ở bên cạnh trông thấy, một mặt trong lòng cảm thấy vui mừng cho Ngụy Diễn và Ninh phu nhân, một mặt khác trong lòng cũng cảm thấy rất buồn.
Bây giờ Hứa Du Ninh làm Hoàng Đế, Diệp Trăn Trăn làm Hoàng Hậu, chắc chắn sau này hai người bọn họ sẽ không tách rời nhau nữa.
Ngay cả Ngụy Diễn và Ninh phu nhân rốt cuộc cũng đã thành thân, người một nhà đoàn tụ, chỉ có người một nhà bọn họ này.
.
.
Trên đường trở về Diệp Tế Muội cũng không thể nâng lên nổi tinh thần, ôm Nguyên Tiêu đã ngủ vào trong lòng không nói lời gì.
Lúc nhìn hắn được một lúc thì thở dài một hơi.
Mặc dù Hứa Du Ninh đã ban thưởng một Dụ vương phủ cho Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu nhưng cân nhắc đến chuyện bây giờ tuổi của Nguyên Tiêu cũng chưa lớn lắm, mới tám, chín tuổi, hơn nữa người một nhà bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau, có ngày nào Diệp Trăn Trăn không muốn nhìn thấy Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu đây? Vì vậy hắn vẫn đặc biệt cho người thu dọn Đức Cung lân cận Chiêu Dương cung chỗ ở bây giờ của Diệp Trăn Trăn ra cho Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu ở lại.
Dù sao Hứa Du Ninh chưa từng có nghĩ tới chuyện muốn mở rộng nạp tần phi, hậu cung chỉ có một mình Diệp Trăn Trăn, cung điện bỏ không còn rất nhiều, mấy người bọn họ hoàn toàn có thể thay đổi cung điện chỗ ở mỗi ngày.
Cho nên lúc này người một nhà bọn họ sau khi tham gia xong hôn lễ của Ngụy Diễn và Ninh phu nhân thì vẫn là cùng nhau trở về.
Diệp Trăn Trăn nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu trên mặt Diệp Tế Muội thì hỏi bà: "Nương, người làm sao vậy?"
Nhưng Diệp Tế Muội không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
Hôm nay chính là ngày vui của phụ mẫu thân sinh Diệp Trăn Trăn, bà cần gì phải vì chuyện của mình mà làm cho tất cả mọi người không vui vẻ đây?
Khóe môi bà hơi cong lên, hiện ra ý cười nói: "Ta không sao.
Chỉ là cảm thấy có chút mỏi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Diệp Trăn Trăn lại không tin, sau khi trở về thì hỏi Hứa Du Ninh: "Ca ca, nhìn nương tối nay giống như có tâm sự nha."
Mặc dù bây giờ hai người bọn họ một người là Đế, một người là Hậu nhưng đối với hai người bọn họ mà nói chỉ là ở trước mặt người ngoài thân phận của bọn họ có thay đổi mà thôi, chính bọn họ vẫn giống như trước kia, một chút cũng không thay đổi, xưng hô với nhau cũng vẫn giống như trước kia.
Thậm chí vẫn không thích có người hầu hạ bên cạnh, tất cả mọi chuyện đều thích tự mình làm.
Hứa Du Ninh đang cởi áo choàng mặc bên ngoài, hắn nghe thấy vậy thì dừng lại hành động.
Sau đó Diệp Trăn Trăn giống như nghe thấy hắn khẽ thở dài một hơi, lại nghe thấy hắn nói khẽ: "Có thể là nương nhìn thấy phụ mẫu muội thành thân hôm nay, người một nhà đoàn tụ nên bà ấy liền nghĩ đến cha, trong lòng buồn rầu.
Lại không muốn hai người chúng ta cũng buồn rầu theo bà ấy cho nên mới không nói với chúng ta."
Diệp Trăn Trăn nghe thấy vậy cũng bắt đầu trầm mặc.
Mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện Hứa Hưng Xương thì trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nghe Hứa Du Ninh nhắc tới như vậy, lại nghĩ tới vẻ mặt buồn rầu vừa rồi lúc ngồi trên xe ngựa của Diệp Tế Muội, trong lòng nàng càng ngày càng khó chịu.
Suy nghĩ một chút rồi nàng hỏi Hứa Du Ninh: "Ca ca, nếu không thì chúng ta cho người ra ngoài tìm kiếm cha đi?"
Đôi môi Hứa Du Ninh khẽ mím lại.
Thật ra trong lòng của hắn đã rất rõ ràng, năm đó lúc rời khỏi thôn Long Đường Diệp Tế Muội đặc biệt dặn dò qua với Diệp Hà Hoa, nếu như có một ngày Hứa Hưng Xương trở về, nhất định phải nói cho ông ấy biết bây giờ bọn họ đang ở đâu, để ông ấy tới tìm bọn họ.
Chỉ là sau này lúc rời khỏi Gia Ninh phủ Diệp Tế Muội cũng đặc biệt nói những lời này với Diệp đại nương.
Ngay cả sau này đến kinh thành rồi, bà cũng nói những lời này với những người hàng xóm ở chung trong tứ hợp viện kia.
Nhưng mà nhiều năm như vậy vẫn không thấy Hứa Hưng Xương đến tìm bọn họ.
Nếu như Hứa Hưng Xương còn sống, đoạn đường này bọn họ đều để lại cho ông ấy manh mối, sao ông ấy lại không đi tìm đến? Khả năng duy nhất chính là Hứa Hưng Xương năm đó lúc bị dòng nước cuốn đi đã không may chết đuối.
Nhưng mà tối nay nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của Diệp Tế Muội, bây giờ còn có vẻ mặt mong chờ của Diệp Trăn Trăn nhìn qua hắn, Hứa Du Ninh cũng không đành lòng nói cho hai người bọn họ biết lời này.
Mặc dù chắc chắn trong lòng hai người các nàng cũng đã biết rõ chuyện này, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Theo bản năng sẽ cảm thấy Hứa Hưng Xương còn chưa chết, vẫn bình yên sống trên cõi đời này, một ngày nào đó một nhà bọn họ sẽ đoàn tụ.
Hứa Du Ninh cũng không đành lòng phá vỡ phần tưởng tượng này của các nàng cho nên nhẹ gật đầu.
Ngày hôm sau thì tự mình vẽ ra một bức chân dung của Hứa Hưng Xương, gọi họa sư trong cung đình vẽ ra một trăm tấm.
Sau đó phái năm mươi người đi ra ngoài, nhân thủ cầm một bức chân dung Hứa Hưng Xương, cẩn thận tìm kiếm dọc theo những chỗ có sông Lan Khê chảy qua.
Ngoài ra lại phái năm mươi người, cũng giống như vậy mỗi người cầm một bức chân dung Hứa Hưng Xương, đi tìm kiếm khắp phía bắc phía nam dòng sông.
Chỉ tiếc sau khi tìm hơn mấy tháng mà vẫn không có một chút tin tức truyền về, trong lòng Diệp Trăn Trăn không khỏi cũng bắt đầu tin tưởng cái sự thật năm đó Hứa Hưng Xương thật sự đã chết rồi này.
Nhưng mà nàng không dám nói với Diệp Tế Muội chuyện này.
Ngay cả chuyện nàng và Hứa Du Ninh cho người ra ngoài tìm Hứa Hưng Xương này nàng cũng không tiết lộ một chữ nào với Diệp Tế Muội.
Nếu như nói cho Diệp Tế Muội chuyện này thì chắc chắn trong lòng bà ấy sẽ hy vọng, sẽ mỗi ngày trông ngóng.
Nếu như một ngày không tìm thấy được thì bà sẽ tích tụ trong lòng một ngày, như vậy thì tương đương với việc dùng dao cùn cắt thịt này, đó là việc tra tấn người nhất.
Nếu như không nói thì chuyện kia đã trải qua nhiều năm, bây giờ Nguyên Tiêu cũng dần dần lớn lên, Diệp Tế Muội sẽ không nghĩ tới chuyện này suốt cả ngày, nhiều lắm cũng chỉ là ở khoảng thời gian đặc biệt nào đó hay là nhìn thấy tình cảnh đặc biệt nào đó thì mới có thể nghĩ tới chuyện này.
Như vậy thì đau buồn cũng chỉ là chuyện trong phút chốc thôi.
Hơn nữa có Hứa Du Ninh, nàng và Nguyên Tiêu ở bên người phụng bồi, cho dù Diệp Tế Muội đau buồn hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ từ từ khá hơn.
Một ngày kia cảnh xuân tươi đẹp, chính là ngày xuân năm thứ ba sau khi Diệp Trăn Trăn bọn họ vào kinh.
Mặc dù cũng có muôn hoa khoe nhau đua sắc trong ngự hoa viên nhưng làm sao có thể sánh được pháo hồng trần, đón nhận không khí náo nhiệt bên ngoài cung đây?
Nguyên Tiêu là một người ham chơi.
Lúc mới vào trong cung hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú với tất cả mọi nơi trong cung nhưng sau nửa năm chơi đùa như vậy thì cảm thấy không còn ý nghĩa nữa, ở đâu cũng là cung điện phòng ốc, ngoại trừ chỗ ngự hoa viên có hoa có cây cỏ này, cây cối trong cung điện cũng không nhiều.
Bây giờ lại chính là thời tiết ngày xuân tốt nhất trong một năm nên quấn lấy Diệp Tế Muội như kẹo kéo, muốn ra ngoài cung chơi đùa.
Thật ra Diệp Tế Muội ở trong cung cũng cảm thấy có chút nhàm chán.
Mặc dù có một nhóm cung nữ ở bên cạnh hầu hạ bà, ngay cả trà bà cũng không cần tự tay rót lấy nhưng chỉ cần bà đi ra khỏi cửa cung bất kể đi đến đâu bày cung nữ này cũng đều đi theo, bà cũng cảm thấy phiền nha.
Hơn nữa cái Hoàng cung này chính là lúc mới vừa nhìn thấy thì không khí khoáng đạt, khiến cho bà chặc lưỡi không thôi nhưng ở bên trong lâu ngày cũng cảm thấy rất bức bối.
Cũng đã sớm muốn đi ra ngoài cung chơi đùa một chút.
Bà đi đến nói với Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn chuyện này.
Bây giờ Hứa Du Ninh không thể so với trước kia, mỗi ngày đều phải xử lý vô số rất nhiều chính vụ hơn nữa nếu như hắn đi ra ngoài, vì lý do an toàn chắc chắn phải mang theo rất nhiều người.
Mặc dù Nguyễn Hồng Đạt chết rồi nhưng ông ta giữ ngôi vua hai mươi năm nên cũng có một nhóm thần tử trung thành với ông ta, những người này sau khi Hứa Du Ninh leo lên Đế vị rõ ràng là không dám dùng.
Hoặc là tính toán rành mạch, hoặc là đưa đến nơi xa xa bên ngoài, hay là bị cách chức.
Khó đảm bảo bên trong sẽ không có một hai người ghi hận trong lòng, muốn gây bất lợi cho hắn cho nên hắn cũng rất ít đi ra ngoài.
Về phần Diệp Trăn Trăn, tháng trước vừa được ngự y chuẩn đoán có thai, sao có thể tùy tiện xuất cung chơi đùa đây? Vì vậy căn dặn hai người Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu sau khi xuất cung cần phải cẩn thận, lại phái thị vệ đi theo.
Lúc này mới để cho hai người bọn họ xuất cung đi chơi.
Hai mẫu tử Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu vừa xuất cung liền giống như là chim trong lồng một lần nữa có được tự do.
Chỗ nào trên đường phố cũng muốn đi nhìn xem một chút.
Diệp Tế Muội lại là phụ nhân, tự nhiên sẽ thích các món đồ trang sức tinh xảo.
Nhưng cho dù thân phận bây giờ của bà đã thay đổi, dưới gầm trời này các món đồ trang sức đẹp chỉ cần là bà muốn vậy thì chắc chắn đều có thể mua được.
Nhưng bà vẫn không thay đổi tính tình tiết kiệm của mình, lúc nhìn thấy giá tiền của mấy món đồ trang sức này bà vẫn không nỡ mua như cũ.
Nhưng mà bà không nỡ mua vậy thì có thể nhìn ngắm như cũ đi.
Vừa tiến vào một cửa hàng bán đồ trang sức tốt nhất ở kinh thành thì đã ở bên trong nhìn ngắm hơn nửa ngày.
Ban đầu Nguyên Tiêu vẫn ở bên cạnh bà cùng nhau nhìn xem.
Nhưng hắn là nam hài tử, những món đồ trang sức này trong mắt hắn thật sự không có gì thú vị, nhìn được một lúc thì cảm thấy không có ý nghĩa nên nói với Diệp Tế Muội một tiếng rồi chạy đến ven đường chỗ quán hàng rong bán bánh bao mua hai cái bánh bao da mỏng nhân nhiều thịt ăn.
Sau khi ăn xong thì cảm thấy nó rất ngon nên nói với chủ quán hàng rong lại gói thêm cho hắn mười cái nữa, nghĩ tới một lát nữa có thể cho nương ăn hai cái, những cái khác thì giữ lại trở về cho ca ca tỷ tỷ ăn.
Mặc dù đồ vật trong cung rất là tinh xảo, nhưng thành thật mà nói ăn uống trong cung quy củ khuôn khổ.
Còn phải lo lắng có người hạ độc, trước khi ăn cơm còn phải có người ăn thử trước, không có ý nghĩa.
Vẫn là đồ ăn dân gian ăn ngon.
Đang từ trong túi mang bên mình rút ra một khối bạc vụn nhỏ đưa cho chủ quán hàng rong, chợt nhìn thấy có một người nam nhân cũng tới đây mua bánh bao.
Hỏi rõ bánh bao là hai văn tiền một cái, người kia mới đưa tay vào trong ngực lấy tiền ra.
Cuối cùng sau một hồi móc móc tìm tòi cũng chỉ lấy ra được ba văn tiền.
Chỉ mất hai văn tiền mua một cái bánh bao, còn thừa lại một văn tiền lại bỏ lại vào trong ngực của mình.
Ánh mắt Nguyên Tiêu tò mò quan sát ông ta.
Chỉ thấy thân hình người này lớn lên gầy gò, trên người một bộ áo choàng màu xám cũng không biết đã mặc nó bao lâu, phía trên vá nhiều miếng vá nhỏ.
Đầu tóc hoa râm, rất lộn xộn, sắc mặt thoạt nhìn cũng không tốt lắm, hai gò má còn lõm vào bên trong.
Chắc chắn ông ấy cũng đang rất đói bụng, một cái bánh bao cầm ở trong tay chưa ăn được mấy ngụm mà đã hết rồi.
Mặc dù ông ấy ăn rất nhanh nhưng làm cho người ta cảm thấy lại không phải là ăn như hổ đói ngược lại sẽ để cho người ta cảm thấy ông ấy là một người rất ôn hòa, cũng rất nhã nhặn.
Ăn xong một cái bánh bao, ánh mắt người này nhìn bánh bao mập trắng nóng hôi hổi bên trong lồng hấp, yên lặng nuốt ngụm nước bọt.
Sau đó thì xoay người muốn rời đi.
Nguyên Tiêu chợt nổi lên hứng thú, mở miệng gọi người này lại: "Này, ông đợi một chút."