Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế


Trước khi Cố Trạch Vũ rời nhà, Cố Thanh Ninh phải tiễn Hạ Nghi Niên Hạ tiên sinh và Hoắc Vân Châu đi trước.
Khác với lần trước, lần này nơi du học càng xa hơn, hơn nữa cũng là thâm sơn cùng cốc, rất có thể một hai năm còn chưa trở về được.

Thêm nữa, cho dù có hộ vệ Hoắc gia nhưng tính nguy hiểm cũng không thấp.
Cố Thanh Ninh chuẩn bị không ít đồ cho Hạ tiên sinh, sau khi thu dọn xong nàng tự mình cầm tới khách viện.

Ai ngờ mới vừa đi vào đã gặp Hoắc Vân Châu.
Hoắc Vân Châu thấy được nàng thì dường như hơi vui vẻ, nhưng hắn cũng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Mặc dù Cố Thanh Ninh nói như đinh đóng cột với mẫu thân, nhưng dù sao nàng cũng quen biết Hoắc Vân Châu nhiều năm như vậy, ít nhiều gì vẫn sẽ lo lắng cho hắn.

Nhất là lúc này đây hắn lại tỏ vẻ đáng thương, càng khiến cho Cố Thanh Ninh hơi mềm lòng.
Cố Thanh Ninh nói ra: “Huynh thu dọn đồ xong hết rồi à?”
Hoắc Vân Châu gật gật đầu, mắt thấy nàng yên lòng muốn đi, hắn lại vội vàng nói: “Muội không có chút luyến tiếc ta… Chúng ta sao?”
Cố Thanh Ninh quay đầu lại, Hoắc Vân Châu ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hắn hiếm khi nghiêm túc, dường như trong con ngươi ẩn chứa hai ngọn lửa nhỏ.

Dáng vẻ này cũng rất dọa người, song vành tai đỏ hồng đã bán đứng hắn.
Theo Cố Thanh Ninh, hắn cũng chỉ là đứa bé mà thôi.

Giờ phút này nghe hắn nói mấy câu như thế, trong lòng nàng ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chỉ là bất đắc dĩ: “Đừng nghịch nữa.”
Hoắc Vân Châu nghe nàng nói thế thì ánh mắt tối sầm lại, hắn còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Ninh đã đưa đồ vật vào viện.
Hạ Nghi Niên đang sắp xếp lại rương sách, ông thấy nàng đi đến thì nở nụ cười: “Ta còn tưởng tiểu nha đầu này quên mất lão sư này rồi chứ.”
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói: “Ngài lại nói đùa rồi.”
Hạ Nghi Niên nhận lấy đồ vật trong tay nàng, nhìn thoáng qua rồi cười nói: “Đúng là nữ hài cẩn thận, tặng những đồ vật có ít.

Nào giống như mấy đứa Trạch Hạo, vậy mà tặng đao kiếm, bỗng nhiên làm hành lý nặng nề hơn.”
Mặc dù Hạ Nghi Niên làm ra vẻ ghét bỏ nhưng mấy thứ đao kiếm này đều được ông mang đi.

Theo ông nói, chờ đến khi dùng hết lộ phí thì sẽ dùng mấy thứ này đi cầm lấy tiền.
Cố Thanh Ninh biết xưa nay lão sư nói một đằng nghĩ một nẻo, nàng cũng hơi buồn cười mà chỉ những thứ mình thu dọn đưa qua: “Trạch Mộ biết ngài chắc muốn đi đến Bách Việt nên cố ý tìm người chế dược cao, lại còn chuẩn bị phương thuốc phòng khí độc, trị muỗi đốt.

Còn nữa, ca ấy dặn dò ngài hãy mang theo nhiều hùng hoàng, bên kia rất nhiều rắn.”
Hạ Nghi Niên tìm ra đồ vật theo chỉ dẫn của nàng: “Đã bận rộn như thế còn phiền tiểu tử này phải nghĩ đến vi sư.”
“Đúng rồi, bây giờ hắn ở Sung Châu thế nào rồi?”
Cố Thanh Ninh nói chuyện Cố Trạch Mộ trị thủy ở bên kia cho Hạ Nghi Niên nghe, chỉ giấu ông ta việc hắn điều tra lại bản án cũ của Chiêm Thế Kiệt.
Hạ Nghi Niên liên tục gật đầu, mặc dù ông và Cố Trạch Mộ không thể trở thành sư đồ thực thụ, bình thường cũng hay tranh cãi với nhau, nhưng lại bất ngờ chung chí hướng.

Bây giờ Cố Trạch Mộ làm việc lợi quốc lợi dân, đương nhiên ông rất vui mừng.
Cố Thanh Ninh nói chuyện với Hạ Nghi Niên một lúc mới rời khỏi, lúc nàng đi ra ngoài mới nhìn thấy Hoắc Vân Châu vẫn còn ở đó.
Hoắc Vân Châu đi tới mấy bước, nhưng sau khi Cố Thanh Ninh nhìn thấy đôi mắt kia thì đầu óc trống rỗng.

Lời nàng muốn nói cũng không nói ra được.
Hồi lâu sau, hắn mới nói được một câu: “Có thể… Đi cùng ta đến hoa viên không?”
Cố Thanh Ninh và Hoắc Vân Châu cùng nhau đi đến hoa viên.

Lúc này đã là mùa thu, lá cây dần chuyển thành màu vàng, ngay cả trong gió cũng mang theo sự quạnh hiu.
Hai người đi trên đường nhỏ, bàn chân giẫm lên lá khô phát ra âm thanh “Sàn sạt”.
Cố Thanh Ninh mặc váy dài màu vàng nhât, tóc chải kiểu Phân tiêu kế rủ xuống đơn giản nhất, trên đó buộc hoa lụa linh lan và trang sức bằng trân châu.

Mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, song cũng đã lộ vẻ thướt tha.
Hoắc Vân Châu không dám nhìn nữ hài tử bên cạnh, hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay vẫn liên tục đổ mồ hôi.

Bình thường hắn là người thoải mái ranh mãnh, nhưng lại có ngày thế này.
Một hồi lâu sau, Hoắc Vân Châu mới nói: “Ta tưởng rằng muội sẽ không đồng ý với ta.”
Cố Thanh Ninh cong khóe môi lên, nói: “Ta xem huynh là bằng hữu, bằng hữu phải ra ngoài du học, ta nói mấy câu với huynh chẳng phải rất bình thường sao?”
Mặc dù Hoắc Vân Châu đã có chuẩn bị nhưng lúc nghe nàng nói thế thì trong lòng vẫn hơi thất vọng.

Hắn không nhịn được mà hỏi: “Ta có chỗ nào không tốt sao? Là… Là vì lần đầu gặp ta trêu chọc muội, hay vì muội cảm thấy ta chưa đủ trầm ổn?”
Cố Thanh Ninh nhìn vẻ mặt khẩn thiết của hắn, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

Nếu không phải nàng mà là một tiểu cô nương khác, khi đối mặt với tình cảm chân thành tha thiết của Hoắc Vân Châu thì cũng sẽ rung động.
Chỉ tiếc nàng không thể nào nói ra chân tướng với Hoắc Vân Châu được, chỉ đành phải nói: “Không phải, huynh rất tốt.”
“Vậy muội…” Hoắc Vân Châu kịp thời ngừng nói, dựa vào tự tôn còn lại của hắn sao có thể nói ra được.
Bầu không khí giữa hai người hơi cứng lại, Hoắc Vân Châu rất muốn hỏi Cố Thanh Ninh có phải vì Cố Trạch Mộ mới không chấp nhận mình.

Nhưng hắn lại cảm thấy hỏi thế thì có vẻ hơi khó nhìn, đành phải buồn bực trong lòng.
Cố Thanh Ninh hơi bất đắc dĩ, nàng cũng không tiếp tục giải thích nhiều.
Cố Thanh Ninh thấy cũng sắp đi dạo vườn hoa xong, nàng đang chuẩn bị cáo từ Hoắc Vân Châu thì nghe bên khác vang lên giọng nói.

“Thanh Ninh muội muội, muội ở chỗ này à?”
Cố Thanh Ninh và Hoắc Vân Châu cùng nhìn sang, đã thấy Tiêu Tuân nở nụ cười đi về phía bọn họ.
Trong giây phút đó, trong lòng Hoắc Vân Châu vang lên cảnh báo, sự chán chường và phiền muộn biến mất không còn gì.

Hắn giống như bị bỏ vào đấu trường chọi gà, thoáng chốc đã xuất hiện ý chí chiến đấu.
Tiêu Tuân đi tới nói: “Thanh Ninh muội muội, ta vừa xuất cung làm vài chuyện nên tiện đường ghé thăm muội.

Không ngờ muội ở trong vườn tản bộ.”
Trên mặt Hoắc Vân Châu nở nụ cười bình tĩnh: “Thanh Ninh, vị này là?”
Bình thường, Hoắc Vân Châu đều mở miệng gọi Cố Thanh Ninh là “Cô nãi nãi”, bây giờ hắn đang ganh đua với Tiêu Tuân, vì không để mình thua kém nên thân thiết gọi tên của Cố Thanh Ninh.
Lúc này, Tiêu Tuân mới đưa mắt nhìn sang Hoắc Vân Châu, lúc nói chuyện giống như trong bông có kim: “Ta là Tiêu Tuân, bình thường ta cũng không xuất cung, Hoắc công tử không nhận ra ta cũng bình thường.

Song, ta lại nhận ra công tử.”
Hoắc Vân Châu tỏ vẻ giật mình: “Thì ra là Tứ hoàng tử điện hạ, thất kính thất kính.

Thanh Ninh cũng chưa từng nhắc qua với thần cho nên không thể nhận ra, mong ngài thứ lỗi.”
Hai người nhìn trong, trong mắt lóe lên vẻ chiến đấu.
Từ sau khi Tiêu Tuân được Cố Trạch Mộ phó thác trách nhiệm thì đã đặt chuyện này ở trong lòng.

Song, hắn cũng không có nhiều cơ hội xuất cung, trước đó hai người cũng không có cơ hội đối đầu.

Hắn không thể ngờ được Hoắc Vân Châu sắp rời kinh thành mà còn quấn lấy Cố Thanh Ninh không tha.
Tiêu Tuân hiếm khi cứng rắn, Hoắc Vân Châu cũng không nhượng bộ chút nào, bình thường hắn đều được lòng người, hiếm khi bị người ta nhắm vào.

Hai người cứ ngươi tới ta đi, xem ra thế lực ngang nhiều.
Cố Thanh Ninh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nàng không nghĩ tới lúc còn sống lại nhìn thấy hai người mang cấp bậc cháu trai tranh giành mình như giành tình nhân, khiến cho nàng thấy vừa bực vừa buồn cười.
Cố Trạch Mộ ở Sung Châu xa xôi không ngờ trước khi hắn đi dặn dò cũng không uổng phí, quả nhiên thành công để cho hai tình địch đối đầu nhau.
Hắn lại không hề hay biết ngồi ngư ông đắc lợi.
Lúc này, Cố Trạch Mộ đang ở cùng Hồng Tùng Nguyên nghe tin tức mới nhất ông ấy tra được.
Hồng Tùng Nguyên lắc đầu, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc: “Tào gia này thật không đơn giản.”
“Sao lại nói thế?”
Hồng Tùng Nguyên nói: “Ta dựa theo phân phó của ngài mà đi tra sản nghiệp mấy năm nay của Tào gia.

Tào gia ngoại trừ có đất thì thu nhập lớn nhất là từ kinh thương ra.

Nhưng khi ta phái người đi xem xét thì thấy sản nghiệp Tào gia cũng không tính là rất nhiều, nhất là việc buôn bán vải vóc.

Nghe nói vân gấm mà Tào gia bỏ ra số tiền lớn nghiên cứu bán cũng không tốt lắm.

Trước đó, Tào gia muốn lấy vân gấm đi cạnh tranh với cống phẩm cũng thất bại, đây đối với Tào gia mà nói cũng tính là tổn thất nặng nề.

Trong tình huống này, cho dù bọn họ không bớt ăn thì cũng không nên sống xa hoa lãng phí như thế.”
Cố Trạch Mộ nghe ông ấy nói thế thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Cho nên theo ý ông là sản nghiệp Tào gia không chỉ có chút ở bên ngoài, chủ yếu là ở trong bóng tối?”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ta nghe ngài nói, năm đó tang vật được tìm thấy trong phủ tổng đốc khoảng một trăm vạn lượng.

Nếu những vật này do Tào gia cung cấp thì cũng không phải là số nhỏ.”
Cố Trạch Mộ xoa trán: “Miệng của người Tào gia rất chặt chẽ, gần đây ta luôn nghĩ cách hỏi ra thứ gì đó từ trong miệng Tào Nguyên, song hắn ta lại vô cùng cảnh giác, không moi được gì cả.

Nhưng mà ta vẫn phát hiện vài điều không đúng.”
“Ồ?”
Cố Trạch Mộ vừa muốn nói gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa của hạ nhân: “Công tử, Tào công tử đến chơi.”
Cố Trạch Mộ lập tức im lặng, không nói tiếp nữa.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Hồng Tùng Nguyên: “Ông tiếp tục thăm dò đi, nhớ kỹ đừng rút dây động rừng.”
Hồng Tùng Nguyên gật đầu rồi đi ra từ cửa hông.
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới bình tĩnh nói: “Mời Tào công tử vào đi.”
Tào Nguyên đi theo hạ nhân đi vào, trên mặt còn mang theo ý cười: “Trạch Mộ, bọn Ngũ huynh nói muốn đi đánh mã cầu, ngài có đi cùng không?”
Bên Sung Châu rất phỏ biến đánh mã cầu, không chỉ nam nhân mà rất nhiều cô nương gia cũng thay trang phục cưỡi ngựa ra sân đánh mấy cái.
Cố Trạch Mộ không cảm thấy hứng thú với hoạt động này lắm, lúc trước hắn vẫn luôn từ chối, nhưng lần này lại là lần đầu tiên đồng ý.
Tào Nguyên cũng không hi vọng nhiều, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ, hắn ta vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá, ta sẽ cho người thông báo Ngũ huynh ngay!”
Cố Trạch Mộ nói: “Ta không am hiểu về đánh mã cầu, đến lúc đó nhìn mọi người đánh cũng được.”
Tào Nguyên liên tục đồng ý, phái người đi báo tin.

Tin tức này lập tức truyền khắp phân nửa Sung Châu, người có quan hệ tốt với Tào gia đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng có mấy người không vui.
Đợi đến khi Tào Nguyên dẫn Cố Trạch Mộ đến sân bóng thì thấy nam tử được hắn ta gọi là Ngũ huynh đang tranh cãi với một nhóm người khác.

Người cầm đầu tên là Lưu Tử Nghĩa, gia đình cũng là thân hào*.

Chỉ là so với Tào gia thì con cháu của Lưu gia có tiền đồ hơn nhiều, trong nhà có con cháu đậu Tiến sĩ vào triều làm quan.

Trước kia hai nhà có thù hằn, luôn cảm thấy không vừa mắt nhau.

Lưu Tử Nghĩa và Tào Nguyên là cùng thế hệ, bình thường hai người va chạm cũng không ít.
*Thân hào: Nói chung người có địa vị và thế lực trong xã hội cũ
Tào Nguyên nhướng mày, vội vàng kéo Ngũ huynh qua một bên: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Đối phương lại buồn bực hơn hắn: “Không biết tên Lưu Tử Nghĩa có được tin tức từ đâu mà đã phái người chiếm một vùng từ sớm, còn dùng thái độ phách lối bảo chúng ta đổi chỗ!”
Sắc mặt Tào Nguyên trở nên khó coi: “Như thế sao được, khó khăn lắm đệ mới dẫn Cố công tử tới đây, nếu nhượng bộ chẳng phải khiến ngài ấy xem thường chúng ta?”
Ngay lúc hai người nói chuyện, Lưu Tử Nghĩa đã dẫn người đến trước mặt Cố Trạch Mộ.
Vẻ mặt Tào Nguyên căng thẳng, vội vàng ngăn trước người Cố Trạch Mộ, sợ Lưu Tử Nghĩa làm gì đó.
Cố Trạch Mộ lại tự mình đi ra, hơi gật đầu với Lưu Tử Nghĩa: “Lưu công tử.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui