Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ngày thu chiếu vào đình viện, bọn hạ nhân ngáp một cái quét sạch lá rụng.
Một nhóm nha hoàn trong veo như nước bưng khăn, chậu rửa mặt vào phòng.
Tào Nguyên nằm trên giường như bị gì đó làm bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, lúc này hắn mới phát hiện mình đã về tới gian phòng.
Hắn xoa đầu đang đau muốn nứt ra, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sắc mặt có vẻ khó coi.
Lúc trước, khi hắn ta đi tìm Cố Trạch Mộ cũng có ý dò xét, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại uống đến mức say mèm, cứ thế mà ngủ đi.
Trên gương mặt đàng hoàng của hắn lộ vẻ âm trầm, lạnh lùng nhìn mấy nha hoàn: “Đêm qua ta trở về thế nào?”
Nha hoàn run lên một cái, mới nói: “Là… Là Cố công tử phái người đưa ngài trở về.”
Tào Nguyên đi xuống giường, mấy nha hoàn vội đi đến hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục.
Chờ sau khi xong một loạt động tác thì Tào Nguyên lại khôi phục dáng vẻ ngày thường.
Hắn không ăn điểm tâm mà vội vàng chạy tới khách viện.
Cố Trạch Mộ đang ngồi trước bàn chậm rãi dùng bữa sáng, hắn thấy Tào Nguyên đến đây cũng chỉ khẽ gật đầu, cũng không đảo lộn tiết tấu của mình.
Trái lại, Tào Nguyên đứng ở cổng hơi lo lắng.
Đợi đến khi Cố Trạch Mộ ăn cơm, súc miệng xong thì mới nhìn về phía Tào Nguyên: “Có chuyện gì mà sáng sớm Tào công tử đã tới tìm ta thế?”
Tào Nguyên hơi dừng lại, hắn là người biết giữ miệng, tính cách cũng đa nghi.
Hôm qua vì bị Lưu Tử Nghĩa kích thích, sau đó uống rượu cho nên mới nói những lời bình thường không dám nói.
Theo tính cách của hắn, đương nhiên sẽ hoài nghi Cố Trạch Mộ nói lời khách sáo.
Nhưng lúc này thấy dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên của Cố Trạch Mộ thì lại không chắc lắm.
Cố Trạch Mộ biết rõ mục đích trong lòng hắn ta, song trên mặt lại tỏ vẻ khó hiểu: “Tào công tử?”
Tào Nguyên hoàn hồn lại, nở nụ cười: “Là thế này, đêm qua ta uống nhiều một chút, nói nhảm mấy câu với Cố công tử.
Mong rằng Cố công tử đừng để trong lòng.”
Cố Trạch Mộ tỏ vẻ hiểu ra: “Tào công tử yên tâm, chỉ là sau khi say rượu thì nói mấy câu bực tức với huynh đệ, cũng không có gì.”
Tào Nguyên nhớ đến lời nói quá phận của mình đêm qua, Cố Trạch Mộ không thêm mắm thêm muối, cũng không hỏi tiếp, đúng như Cố Trạch Mộ nói, chỉ nghe huynh đệ trút giận mà thôi.
Tào Nguyên lập tức yên lòng, đối với Cố Trạch Mộ cũng hơi hổ thẹn.
Cố Trạch Mộ nhìn thấy cũng không cảm thấy kinh ngạc, mọi thứ đều trong lòng bàn tay hắn.
Ngay lúc bên Cố Trạch Mộ đang tiến triển thuận lợi thì bên phía Cố Thanh Ninh lại phiền phức không ngừng.
Thật vất vả nàng mới tách được Hoắc Vân Châu và Tiêu Tuân ra, lại đưa tiễn hai sư đồ Hạ Nghi Niên và Hoắc Vân Châu.
Nàng tưởng rằng như thể có thể thanh tĩnh mấy ngày.
Ai ngờ lúc Cố gia và Liễu gia bàn chuyện hôn sự của Cố Thanh Thù và Liễu Tử Ký, thì Cố Thanh Thù và Liễu Tử Ký lại cãi nhau to một trận, thậm chí la hét trong nhà muốn hủy hôn.
Lúc Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Vi đi nhị phòng, Liễu thị đang đi ra khỏi phòng của Cố Thanh Thù.
Liễu thị nhìn thấy hai người bọn họ thì miễn cưỡng nở nụ cười.
Cố Thanh Vi vội vàng hỏi: “Nhị thẩm, Thanh Thù sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
Liễu thị gật gật đầu, lại nói: “Hai con khuyên nhủ nó đi.”
Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Vi nhìn nhau gật đầu.
Hai người đẩy cửa ra đi thẳng đến phòng ngủ của Cố Thanh Thù, Cố Thanh Thù đang nằm trên giường trùm kín chăn.
Cố Thanh Vi bước nhanh qua, xốc chăn trên mặt nàng lên.
Hai người tưởng rằng Cố Thanh Thù đang khóc, không ngờ trên mặt nàng sạch sẽ, không có một giọt nước mắt nào.
Cố Thanh Vi khẽ thở ra: “Làm muội sợ gần chết, muội còn tưởng tỷ trốn trong chăn khóc chứ!”
Cố Thanh Thù hừ lạnh một tiếng: “Ta khóc cái gì, người làm sai chuyện cũng không phải ta.”
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Cố Thanh Thù như thế cũng yên tâm hơn.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Cố Thanh Thù suy sụp tinh thần, không ngờ tâm trạng tỷ ấy khá tốt.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là Liễu gia chọn hai nha đầu thông phòng cho Liễu Tử Ký, không biết làm sao mà Cố Thanh Thù biết được.
Mặc dù Liễu Tử Ký giải thích đủ kiểu rằng hắn không đụng đến hai nha đầu kia, nhưng Cố Thanh Thù lại không buông tha, cuối cùng ầm ĩ đến mức muốn từ hôn.
Cố Thanh Thù nói: “Liễu Tử Ký biết rõ tính cách của ta, trong mắt ta không chứa được hạt cát.
Hắn không dám từ chối nương của hắn, muốn gạt ta, xem ta dễ bắt nạt chắc!”
Cố Thanh Vi cũng gật gật đầu, đồng tình nói: “Đúng đó, nhưng Nhị tỷ không đánh hắn một trận, quá lỗ rồi!”
Cố Thanh Thù ảo não đập tay một cái: “Đúng thế! Ta phải đánh hắn một trận mới đúng! Thật sự là! Quá lỗ rồi!”
Cố Thanh Ninh: “…”
Nàng thật sự bị suy nghĩ của hai tỷ muội này làm cho đầu hàng, bây giờ là lúc buồn rầu khi không đánh Liễu Tử Ký một trận sao? Rõ ràng phải suy nghĩ đến việc tính cách Liễu Tử Ký mềm yếu, tùy tiện tiếp nhận hai nha đầu thông phòng kia.
Nếu Cố Thanh Thù thành thân với hắn, chuyện gì hắn cũng nghe theo mẫu thân thì mâu thuẫn của hai người sẽ càng ngày càng nhiều.
Không nhắc đến chuyện đó, Cố Thanh Ninh lại đồng tình với Cố Thanh Thù.
Cho dù việc này truyền ra, người ngoài cũng chỉ nói Cố Thanh Thù không đúng.
Nhưng theo Cố Thanh Ninh thì Liễu Tử Ký đã làm sai.
Chuyện này không chỉ vì nha hoàn thông phòng hay là chuyện mẫu thân hắn nói gì nghe nấy, mà hắn chưa từng suy nghĩ cách giải quyết vấn đề, chỉ biết trốn tránh.
Chỉ là biểu hiện của Cố Thanh Thù lại khiến Cố Thanh Ninh dở khóc dở cười, không hiểu sao nàng cũng khẽ thở ra.
Xem ra, có đôi khi thần kinh quá thô to cũng chẳng phải chuyện xấu gì.
Cố Thanh Thù thở dài nặng nề, chống cằm: “Ta không hề muốn thành thân, vì sao không thể ở nhà chứ?”
“Haiz, nếu có thể gả về nhà thì tốt rồi.” Cố Thanh Vi cũng có suy nghĩ hão huyền.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói: “Hai người các tỷ nói mò gì đó…”
Nàng còn chưa nói hết, Cố Thanh Thù cũng cùng ảo tưởng với Cố Thanh Vi: “Đúng thế, mặc dù bình thường ghét bỏ Trạch Hạo, nhưng ta cảm thấy đệ đệ ta đáng tin hơn tên khốn Liễu Tử Ký kia nhiều.”
Cố Thanh Vi vội lắc đầu: “Trạch Hạo sao vượt đại ca được! Bàn về tướng mạo thì Trạch Hạo cũng thua đại ca!”
Cố Thanh Thù: “…”
Cố Thanh Vi lại thở dài: “Tiếc là cải trắng tốt đều là của nhà khác, cũng không biết ai được món hời đó đây?”
Cố Thanh Ninh thấy hai người càng nói càng thái quá, nàng vội ngăn bọn họ lại: “Được rồi, nếu những lời này bị truyền đi thì phải làm sao?”
“Chuyện ba tỷ muội chúng ta nói sao lại truyền đi được?” Cố Thanh Vi dửng dưng, lập tức chọc Cố Thanh Ninh.
“Thanh Ninh, nếu sau này muội phải thành thân thì muốn gả cho ai?”
Cố Thanh Ninh hơi giật mình.
Trước khi Tôn Lan Thấm bị tứ hôn, Cố Thanh Chỉ chưa thành thân, năm cô nương từng nằm trên giường trò chuyện qua đề tài này.
Cố Thanh Thù còn có suy nghĩ hão huyền muốn tác hợp cho Tôn Lan Thấm và Cố Trạch Hạo.
Cảnh tượng đó giống như mới vừa hôm qua, nhưng thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Bây giờ Cố Thanh Chỉ đã gả ra ngoài, Tôn Lan Thấm ở trong nhà chuẩn bị gả, Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi cũng sắp đính hôn.
Chừng hai năm nữa nàng cũng phải suy nghĩ những chuyện này.
Bỗng nhiên Cố Thanh Ninh có cảm giác thất vọng mất mác, sau khi trùng sinh cuộc sống quá vui vẻ đến mức nàng quên đi cuối cùng mình phải thành thân.
Cuối cùng nàng phải rời khỏi Cố gia, gả cho một người có gương mặt mơ hồ không biết là nam nhân tốt hay xấu.
Nàng cảm giác được sự kháng cự thật sâu,
Cố Thanh Vi thấy Cố Thanh Ninh sợ run thì vội đẩy nàng: “Thanh Ninh, muội sao thế?”
Cố Thanh Ninh hoàn hồn, lắc đầu: “Không sao.”
Cố Thanh Vi thở dài: “Làm sao bây giờ? Nhị tỷ, tỷ thật sự muốn hủy hôn sao?”
Cố Thanh Thù hơi do dự, mặc dù thần kinh nàng cứng rắn nhưng cũng không phải không biết thế sự, dù sao đó cũng là nhà ngoại của nàng.
Nếu thật sự hủy hôn, không nói đến quan hệ của hai nhà, chắc chắn nương sẽ có ngăn cách với ngoại tổ mẫu và cữu mẫu.
Ngay lúc nàng đang phân vân thì ngoài cửa vang lên giọng nói lo lắng của nha hoàn: “Nhị tiểu thư, không xong rồi! Nhị thiếu gia đánh Liễu thiếu gia!”
Ba người nhìn nhau.
Các nàng không ngờ được, vừa rồi bọn họ còn ảo não khi không đánh Liễu Tử Ký một trận, bây giờ Cố Trạch Hạo đã hoàn thành mong muốn của các nàng.
Lúc ba tỷ muội Cố gia vội vàng chạy đến sảnh thì Cố Trạch Hạo đang quỳ trên đất.
Liễu thị vô cùng tức giận: “Ai bảo con đi đánh biểu ca!”
Cố Trạch Hạo không hề tránh né lửa giận của mẫu thân: “Hắn ta có lỗi với tỷ tỷ con, dựa vào cái gì con không thể đánh hắn ta?”
“Con còn mạnh miệng với ta!”
Bình thường Cố Trạch Hạo lạnh nhạt, dường như đối với chuyện gì cũng qua loa không thèm để ý.
Lúc này hắn lại ưỡn thẳng sống lưng, ánh mắt kiên nghị, gằn từng chữ: “Tỷ tỷ của con đáng để hắn đối xử một lòng một dạ.
Nếu hắn ta đối xử với tỷ tỷ của con tốt thì con sẽ xem hắn là biểu ca, là tỷ phu.
Nếu hắn đối xử với tỷ tỷ của con không tốt, con không quan tâm hắn là ai, đánh cũng không sai.”
Cố Thanh Thù ngơ ngác nhìn đệ đệ, nước mắt tràn khỏi bờ mi.
Từ khi xảy ra chuyện, nàng vẫn tỏ ra vô cùng phóng khoáng, không khóc không ầm ĩ, còn có thể nói đùa với Cố Thanh Vi.
Nhưng đến giờ phút được, khi được đệ đệ ruột bảo vệ không cần lý do, nàng không nhịn được nữa mà ôm hai muội muội nghẹn ngào khóc rống lên.
Liễu thị nhìn thấy Cố Thanh Thù, thân thể khẽ run lên ngã ngồi trên ghế.
Chu thị và Đào thị nghe tin chạy đến, Đào thị đi an ủi Liễu thị, Chu thị thì gọi mấy đứa bé đến trước mặt.
Nàng nói với Cố Trạch Hạo: “Con bảo vệ tỷ tỷ, chuyện này không sai.
Nhưng hành động nông nổi của con đó, con biết sẽ tạo thành nhiều hậu quả nghiêm trọng không?”
Cố Trạch Hạo cắn môi không nói lời nào.
Cố Thanh Thù vẫn còn khóc thút thít ngăn trước mặt đệ đệ: “Đại bá mẫu, Trạch Hạo làm thế là vì con, người chớ mắng đệ ấy, mắng con đi.”
Chu thị nhìn Cố Thanh Thù, trong lòng nàng đau lòng đứa cháu gái này.
Vốn nghĩ Liễu Tử Ký là nhà ngoại Liễu thị, hắn và Cố Thanh Thù lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, nhất định không xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Chu thị thấy Cố Thanh Thù luôn cởi mở vui vẻ khóc đến mức không ra hơi, nàng cũng không thể nào mắng được, chỉ có thể để Cố Thanh Vi và Cố Thanh Ninh đưa Cố Thanh Thù sang một bên trước.
Lúc này Chu thị mới nhìn về phía Cố Trạch Hạo: “Trạch Hạo, con biết sai chưa?”
“Con không sai!” Trên mặt Cố Trạch Hạo vẫn hiện vẻ cố chấp.
“Nam nhân Cố gia chúng ta không nạp thiếp, nữ hài Cố gia cũng không hầu chung một chồng với kẻ khác.
Hắn ta đã muốn cưới tỷ tỷ con thì nên làm được chuyện này.
Nếu hắn không làm được thì hãy cuốn xéo từ sớm đi!”
Liễu thị ngồi ở một bên cũng đã bình tĩnh lại, khi nghe thấy lời này lại dâng lên cơn giận.
Nàng cầm lấy chổi lông gà trên bàn muốn đánh lên người Cố Trạch Hạo.
Ai ngờ nàng còn chưa xuống tay, Cố Thanh Thù đã chạy tới ngăn ở trước mặt Cố Trạch Hạo.
Liễu thị vừa bước đến mới phát hiện tiểu nhi tử Cố Trạch Thuần đã ôm lấy chân mình.
“Nương, người đừng đánh ca ca tỷ tỷ.”
Liễu thị tức giận đến đến run rẩy: “Hay hay hay lắm! Tỷ đệ các con tình thâm, chỉ có ta là nương mới là kẻ xấu đúng không?”
Liễu thị tức đến đỏ mắt, cầm chổi lông gà đánh xuống hai tỷ đệ.
Đào thị hét lên một tiếng, không hề suy nghĩ mà đưa tay.
Chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng, Đào thị đau đến mức mặt cũng nhăn lại.
Liễu thị bị dọa, trong phút chốc giật mình.
Cố Trạch Thuần không ngờ mẫu thân lại ra tay thật, “Huhu” một tiếng khóc lên.
Cố Thanh Ninh chạy đến cạnh mẫu thân để xem vết thương trên tay nàng.
Cố Thanh Ninh kéo tay áo lên, nhìn thấy trên cánh tay Đào thị có một vết màu đỏ ứ đọng khoảng một ngón tay, cũng đã sưng lên.
Có thể thấy Liễu thị ra tay nặng bao nhiêu.
Chu thị cũng chạy tới, nàng thấy vết thương này thì vừa phái người gọi đại phu, vừa ôm Cố Trạch Thuần lên.
Cố Thanh Vi thừa dịp đi đỡ Cố Thanh Thù, Cố Thanh Thù lại cố chấp không chịu động.
Ngay lúc đang hỗn loạn ầm ĩ thì bỗng nhiên có một giọng nói già nua từ ngoài cửa vang lên: “Ầm ĩ cái gì!”
Trong giây phút đó, trong viện yên tĩnh lại.
Ngay cả tiếng khóc của Cố Trạch Thuần cũng nghẹn trong cổ họng.
Mẫn phu nhân trầm mặt, vịn tay nha đầu chậm rãi đi đến.
Chu thị tỏ vẻ xấu hổ, không ngờ lại kinh động bà bà.
Nàng muốn nói gì đó lại bị Mẫn phu nhân ra hiệu dừng lại.
Mẫn phu nhân nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi nói: “Thừa dịp lão bà ta còn có thể động đậy, có chuyện gì hãy nói đi.
Ta sẽ làm chủ cho các con.”.