Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng bao lâu nữa là sắp đến mùa xuân năm sau.
Từ đầu năm, Lễ bộ đã bận rộn cho đại hôn của Thái tử.
Như thường lệ việc này đã có tiền lệ từ trước, vì vậy lễ nghi cơ bản không cần phải thảo luận, chỉ cần làm theo lệ cũ là được.
Có điều các quan viên Lễ bộ không ngờ rằng bệ hạ vì quá yêu thương con trai mình nên tự dưng đưa ra rất nhiều yêu cầu, gia tăng lượng công việc của Lễ bộ.
Nhưng bọn họ cũng chỉ ấm ức chứ không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn tăng ca.
Có điều chính vì sự việc này đã dạy cho mọi người hiểu được vị trí của Thái tử trong lòng của bệ hạ.
Các thần tử trong triều tự nhiên đều vui mừng phấn khởi, dù sao người thừa kế ổn định thì xã tắc mới ổn định, chưa kể Thái tử điện hạ văn võ song toàn, tính cách tốt, danh tiếng ở trong triều cũng rất tốt.
Chỉ là có người vui thì tất nhiên cũng có người không vui.
Trong cung Vĩnh An, Hiền phi tức giận đến mức ném vỡ chiếc ly, đại cung nữ bên cạnh thấy thế vội vàng xin lệnh dẫn những phục hầu lui xuống, trong điện chỉ còn lại hai mẫu tử Hiền phi và Tiêu Di.
Hiền phi oán giận nói: “Cưới một nữ tử đã từng bị từ hôn cũng đã đành đi, vậy mà còn dám làm ra tình hình lố bịch như vậy, ấy chẳng khác nào là chọc cho người trong thiên hạ chế nhạo hay sao?”
Thấy Tiêu Di không lên tiếng, nàng ta lại nói: “Còn con nữa, sao không để Lữ thị mang đứa nhỏ vào cung? Dù gì nó cũng là tôn tử đầu tiên của bệ hạ, lại là đích tử, để cho nó xuất hiện trước mặt phụ hoàng của con nhiều một chút, cũng là để phụ hoàng con nhớ đến con nhiều hơn.”
Tiêu Di nghe thấy từ “Đích” kia là cảm thấy chói tai, nhưng người nói lại cứ là mẫu thân của hắn, hắn không tiện nói lại, nhưng không nhịn hơn được nữa mới mở miệng: “Chỉ là một đứa trẻ còn hôi sữa thôi mà, cũng không phải là phụ hoàng chưa gặp nó bao giờ, cũng có thấy ông ấy thiên vị nó thêm chút nào đâu.”
“Con thì hiểu cái gì!” Hiền phi cau mày: “Con sắp sửa tròn hai mươi rồi, hai năm qua trong triều luôn có người kiến nghị với bệ hạ chia đất phong hầu cho ngươi và Tiêu Kính rời kinh.
Nếu không có bổn cung luôn cầu tình với bệ hạ thì con đã sớm bị đuổi đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó từ lâu rồi! Phụ hoàng của con mềm lòng, con nên dỗ dành ông ấy nhiều lên một chút thì tự nhiên sẽ được ở lại kinh thành thêm vài năm nữa… ”
Tiêu Di tức giận nói: “Ở thêm vài năm thì có ích gì? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải rời đi sao? Trong lòng phụ hoàng chỉ coi Tiêu Hằng là bảo bối, còn chúng ta đều là cỏ, đều phải nhường đường cho ca ấy.
Dựa vào đâu chứ! Ngoại trừ xuất thân tốt thì Tiêu Hằng có chỗ nào mạnh hơn con đâu!”
Hiền phi lập tức lấy khăn che mặt: “Ta biết ngay mà, con luôn trách vi nương không có bản lĩnh, đẻ con ra không phải là trưởng tử của hoàng hậu, nương có thể làm gì được đâu chứ…”
“Mẫu phi…” Tiêu Di chán nản nhìn Hiền phi: “Con không có ý đó, chỉ là trong lòng không được thoải mái mà thôi…”
Hiền phi hạ khăn xuống: “Vậy con nghĩ ta thoải mái sao? Năm đó khi tuyển chọn Thái tử phi, xét về thân phận, tướng mạo, tài hoa, có cái nào mà ta không bằng Trần thị đó đâu chứ? Vậy mà không ngờ cuối cùng nàng ta lại trở thành Thái tử phi, còn ta chỉ là một lương đệ!”
Hiền phi xuất thân từ Khang gia, bá phụ của nàng ta từng là thư đồng của tiên đế, nhất mực trung thành với tiên đế, sau này các quan đều bái làm thừa tướng, tuy rằng bây giờ đã cáo lão hồi hương nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, cũng vì mối quan hệ của ông ấy mà Hiền phi mới trở thành một trong những người được chọn cho vị trí Thái tử phi.
Nàng ta vốn tưởng rằng vị trí Thái tử phi này chắc chắn sẽ rơi vào tay mình, ai ngờ cuối cùng lại bị một Trần thị không có danh tiếng gì cướp mất.
Hiền phi không cam tâm, nàng ta dùng sắc đẹp của mình để lấy được sự yêu thích của Tiêu Trạm, sau đó nghĩ hết mọi cách để dụ Tiêu Trạm cho ngừng uống thuốc tránh thai và đã mang thai trước Trần thị, thậm chí còn may mắn sinh ra được nhi tử.
Nhưng như vậy cũng chẳng có ích gì, Trần thị không kiêu ngạo cũng không nóng vội, ngược lại khiến bệ hạ sinh ra lòng áy náy ray rứt với nàng cho nên từ khi Tiêu Hằng chào đời đã rất sủng ái hắn, sau khi phong hắn làm Thái tử thì tình thương này vẫn không hề giảm sút nửa phần.
Hiền phi càng nói càng thêm oán hận.
Từ nhỏ đến lớn Tiêu Di đều phải nghe những lời oán trách của Hiền phi, trong lòng rất mất kiên nhẫn, hắn ta nói: “Được rồi, bây giờ mẫu phi nói những lời đó thì có ích gì, còn không bằng người nghĩ cách đi cầu xin ngoại thúc tổ, nhờ ông ấy góp ý trước mặt bệ hạ, không chừng còn có chút tác dụng.”
Ngoại thúc tổ trong miệng Tiêu Di chính là thư đồng của Thành đế Tiêu Dận năm đó, Khang Diệp.
Ông ấy nhận được tín nhiệm của hai đời hoàng đế, chỉ tiếc là đã sớm cáo lão hồi hương, không nêu ý kiến cũng không màng thế sự, bằng không nếu ông ấy còn trong triều thì Hiền phi và Tiêu Di cũng không đến nỗi chật vật như hiện giờ.
Hiền phi nghĩ đến vị thúc phụ đó thì trong lòng cũng tràn đầy oán giận: “Ta cũng không biết lão nhân gia ấy nghĩ thế nào nữa, bệ hạ vô cùng kính trọng ông ấy, trong tộc luôn mời ông ấy xuất sơn, nhưng ông ấy một mực không chịu, cứ thích bắt chước mấy người ẩn sĩ nhàn vân dã hạc.
Trước kia con trai ruột của ông ấy muốn vào Lại bộ, vừa hay Lại bộ thượng thư còn là môn sinh của ông ấy, chỉ cần một lá thư nhưng dù vị biểu cữu cữu kia của con có quỳ ngoài cửa mấy canh giờ cũng không khiến ông ấy động lòng.
Ông ấy đối xử với chính con trai của mình còn như vậy thì huống hồ gì đám hậu bối cách ông ấy một thế hệ như chúng ta.
“Cách này cũng không được, cách kia cũng không xong vậy chi bằng con ngoan ngoãn đi tới cái nơi khỉ ho cò gáy kia cho rồi.” Tiêu Di nói xong thì phất tay áo rời khỏi cung Vĩnh An.
Hiền phi nhìn bóng lưng con trai, vừa giận vừa bất lực.
Vị thúc phụ này của nàng ta từ khi còn trẻ đã có tính cách quái gở.
Hồi đó, khi ông ấy còn đang giữ chức thừa tướng, dưới một người trên vạn người, đang lúc tráng kiện khỏe mạnh lại tự nhiên cáo lão hồi hương.
Tiên đế đã nhiều lần giữ lại, người trong tộc năn nỉ đủ kiểu nhưng đều vô dụng, thái độ của ông ấy vô cùng kiên quyết.
Đến giờ sau khi tân đế lên ngôi cũng từng nghĩ đến việc thỉnh lão nhân gia ông xuất sơn lần nữa, nhưng cũng bị ông từ chối.
Hiền phi thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của ông ấy, tổ tông nhà người khác có ai mà không lo lắng hết lòng cho con cháu hậu thế, duy chỉ có vị tổ tông nhà nàng là không có chỗ nào giống một người tổ tông đích thực, không màng mọi thứ, chỉ quan tâm đến bản thân mình, khăng khăng cứ để cả tộc phải đội trên đầu thì đừng nói đến việc chịu nghĩ thông.
Có điều mặc dù Hiền phi nghĩ như thế nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể viết một bức thư gửi về cho ông ấy, hy vọng có thể lay động được lòng trắc ẩn của lão nhân gia ông, nói tốt vài câu giúp Tiêu Di trước mặt bệ hạ, ít nhất cũng phong hầu cho hắn ở địa phương giàu có đông đúc một chút.
Vì phải gấp rút trở về tham dự đại hôn của Thái tử nên Cố Trạch Mộ phải xuất phát từ Sung Châu từ sớm và gần như đi cả ngày lẫn đêm để về kinh, vừa bước vào phủ Uy Quốc công liền bị Đào thị đêm ngày nhớ con ôm một phát vào lòng khóc nức nở.
Cố Trạch Mộ khá là lúng túng, rời kinh hơn một năm nay, hắn gần như đã quên mất công phu khóc của Đào thị, không còn cách nào chỉ đành vừa an ủi Đào thị vừa khéo léo tránh khỏi vòng tay của đối phương.
Đúng lúc này, gần đó truyền đến giọng nói của một cô nương: “Nương.”
Ánh mắt của Đào thị và Cố Trạch Mộ đều bị thu hút nhìn sang, nhìn thấy Cố Thanh Ninh đang thong thả uyển chuyển bước tới.
Nàng trông cao hơn một chút so với trước khi Cố Trạch Mộ rời khỏi nhà, mái tóc đen được búi đơn giản, phần còn lại rũ xuống một bên tai, toàn thân mặc một bộ xiêm y màu anh thảo, trông xinh đẹp yêu kiều như hoa đào trên cây.
Cố Thanh Ninh bất lực nói: “Con biết ngay nương lại khóc mà, tổ mẫu đang nóng ruột chờ ở trong nhà, suýt nữa thì đích thân ra đây luôn rồi đó.”
Lúc này Đào thị mới phản ứng lại: “Ta quên mất.” Vừa nói vừa vội vàng cùng với Cố Trạch Mộ đi đến chính viện.
Cố Thanh Ninh biết Mẫn phu nhân và Cố Trạch Mộ định nói gì, vội vàng nói với nương: “Ca ca gặp tổ mẫu xong sẽ về tắm rửa nghỉ ngơi, nương không nên đi cùng chuyến này đâu, hơn nữa, sau này còn có nhiều cơ hội gặp mặt mà, nương không cần phải gấp gáp như vậy.”
Đào thị hơi do dự: “Như vậy có tốt không?”
Cố Thanh Ninh nói: “Trong phủ của chúng ta không nói mấy loại nghi thức xã giao này, như vậy có gì không hợp đâu? Con nhớ nương đã tự tay hầm canh cho ca ca đúng không, nương có định đi coi xem sao không?”
“Đúng nhỉ! Canh của ta!” Đào thị chợt bừng tỉnh, sau đó vội vàng gấp gáp chạy về phía nhà bếp.
Lúc này Cố Thanh Ninh mới chuyển ánh mắt sang Cố Trạch Mộ.
Sau một năm lịch luyện này, Cố Trạch Mộ không chỉ cao lớn hơn mà còn trông rắn chắc hơn trước, như vậy khiến hắn bớt đi rất nhiều vẻ trẻ con vốn có, càng ngày càng giống với người ấy trong trí nhớ của nàng hơn.
Cố Thanh Ninh dẫn hắn vào chính viện: “Vốn tưởng rằng mấy ngày nữa ca ca mới về đến nhà, không ngờ lại nhanh thế này?”
Cố Trạch Mộ đáp: “Ta gấp rút đi xuyên đêm để về đấy.”
Cố Thanh Ninh nhìn bụi bặm trên mặt và vẻ mệt mỏi trong ánh mắt của hắn, bất đắc dĩ nói: “Cớ chi lại gấp gáp như vậy? Không phải thời gian vẫn còn nhiều sao?”
Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Không phải để kịp tham gia hôn lễ của Thái tử, mà là vì ta nhớ nhà.”
Vốn dĩ hắn đã tính ngày giờ đâu đó xong xuôi hết rồi, nhưng không ngờ càng về gần kinh thành, cảm giác nhớ nhà lại càng mãnh liệt, cuối cùng Cố Trạch Mộ dứt khoát tùy hứng một phen, không nghỉ không ngủ, gấp rút về nhà sớm hơn hai ngày.
Cố Thanh Ninh kinh ngạc nhìn hắn, Cố Trạch Mộ trước đây sẽ không bao giờ nói những lời thế này, xem ra một năm nay Cố Trạch Mộ đã thay đổi rất nhiều.
Cố Thanh Ninh cũng không nhịn được mà cười: “Vậy, chào mừng về nhà.”
Cố Trạch Mộ nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nhất thời trong tim đã bình tĩnh trở lại, những âm mưu quỷ kế của Sung Châu dường như đều cách hắn rất xa.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Cố Trạch Mộ hỏi: “Gần đây nàng thế nào rồi? Sao tự nhiên đang yên đang lành lại bắt đầu học binh thư?”
Đương nhiên Cố Thanh Ninh không thể nói cho hắn biết nguyên nhân thực sự, chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Tự nhiên có hứng thú không được sao?”
“Sao lại không?” Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ nói: “Có điều mấy cô nương khác thích thêu thùa hoặc thư họa, còn sở thích của nàng thì đặc biệt khác thường.”
Cố Thanh Ninh mím môi cười, đến chính viện, nàng không đi vào trong nữa mà nói với Cố Trạch Mộ: “Ca đi gặp tổ mẫu đi, ta đi qua chỗ của nương xem thử.”
Cố Trạch Mộ nhìn nàng rời đi rồi mới bước vào trong phòng.
Mẫn phu nhân nhìn thấy hắn, trong mắt dường như có chút xúc động: “Một năm nay sợ là con sống không dễ dàng phải không?”
Cố Trạch Mộ cười nói: “Nhờ có tổ mẫu nhớ thương, tôn nhi vẫn ổn.”
Mẫn phu nhân nói: “Con lại gần đây một chút để tổ mẫu xem thử con đã gầy đi bao nhiêu?”
Cố Trạch Mộ bước tới mới phát hiện chỉ mới một năm mà tóc bạc trên đầu Mẫn phu nhân đã nhiều thêm, cảm xúc trong lòng hắn phức tạp, nhịn không được mà hỏi: “Tổ mẫu vẫn khỏe chứ?”
“Thân thể của tổ mẫu vẫn xem như còn chắc khỏe, ngược lại là con đó, một năm qua trông gầy đi khá nhiều.” Mẫn phu nhân thở dài: “Trọng trách nặng nề như vậy đè hết lên vai con, thật sự là làm khó một đứa trẻ như con con mà.”
Cố Trạch Mộ cười nhạt: “Tôn nhi khiến tổ mẫu lo lắng rồi.”
“Nếu con biết tổ mẫu lo lắng thì càng nên bảo trọng bản thân, tuy rằng oan khuất của gia tộc cần phải điều tra rõ, nhưng cho dù là tổ phụ ruột của con hay là chúng ta thì đều hy vọng con có thể sống tốt, người sống lúc nào cũng quan trọng hơn người đã chết.”
Cố Trạch Mộ nghe những lời góp ý chân thành của Mẫn phu nhân, hắn biết bà ấy thực sự suy nghĩ cho hắn, lòng hắn cảm động không thôi.
Hai bà cháu tâm sự với nhau một hồi, Cố Trạch Mộ mới nói: “Tổ mẫu, tôn nhi muốn xin người một việc, không biết liệu có thể cho tôn nhi xem những bức thư qua lại của tổ phụ và Chiêm…tổ phụ ruột của tôn nhi không?”
Đây là do Cố Trạch Mộ và Hồng Tùng Nguyên sau đủ mọi cách điều tra nhưng vẫn không có kết quả mới phải dùng tới biện pháp này.
Dù sao năm đó Chiêm Thế Kiệt cũng đã cho thuộc hạ đến tìm Cố Tông Bình, điều này cho thấy ông ấy rất tin tưởng Cố Tông Bình, nói không chừng có thể đã tiết lộ chút gì đó trong mấy bức thư với Cố Tông Bình..