Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế


Lúc Đào thị cà Cố Thanh Ninh tiếp chỉ vào cung đều hơi mông lung, cũng không biết vì sao đang êm đẹp hoàng hậu lại triệu các nàng vào cung.
Đào thị lo lắng đế hoảng bảo bọn nha hoàn tìm lễ phục cáo mệnh, vừa chuẩn bị quần áo cho Cố Thanh Ninh tiến cung.

So ra, Cố Thanh Ninh bình tĩnh hơn nàng nhiều.
Ai ngờ sáng hôm sau, lúc hai người chuẩn bị ngồi xe ngựa tiến cung thì gặp trưởng công chúa Nguyên Gia.
Nguyên Gia nhìn thấy các nàng cũng giật mình.
Đào thị lại khẽ thở ra, vốn dĩ nàng vẫn còn hơi sợ hãi chuyện vào cung, có Nguyên Gia ở đây cũng yên tâm hơn nhiều.
Nguyên Gia thừa dịp không ai chú ý, hỏi Cố Thanh Ninh: “Người… Cũng bị hoàng hậu triệu tiến cung sao?”
Cố Thanh Ninh gật gật đầu, nhìn Nguyên Gia với ánh mắt nghi hoặc, hỏi nàng có biết lý do hay không.
Nguyên Gia lắc đầu, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có dự cảm bất thường.
Trần hoàng hậu đã phái cung nữ chờ ở cửa cung từ sớm, dẫn ba người bọn họ đi về phía cung Khôn Ninh.
Đến cung Khôn Ninh, Đào thị vội vàng dựa theo lễ nghi lúc trước học được mà dẫn Cố Thanh Ninh bái kiến hoàng hậu.
Thái độ Trần hoàng hậu ôn hòa kêu đứng lên, lại nói đến việc nhà hỏi Đào thị mấy câu.

Bây giờ Đào thị đã tiến bộ không ít, tuy nói lúc trả lời vấn đề vẫn còn hơi run rẩy nhưng ít nhất cũng không có sự cố gì.
Trần hoàng hậu lại nhìn về phía Cố Thanh Ninh.
Hôm nay Cố Thanh Ninh mặc váy dài màu anh đào, phối thêm nửa cánh tay màu xanh lá cây càng làm cho da có vẻ trắng muốt như ngọc.

Hơn nữa, vóc dáng của nàng cao hơn nữ hài bình thường một chút, vai nhỏ dài, eo như buộc lại, thật là mỹ nhân hiếm có.

Mà điều hiếm có hơn nữa là vẻ mặt trầm tĩnh, không hưng phấn sợ hãi, cũng không nhìn xung quanh, chỉ với tính cách này cũng đủ làm cho người ta khen ngợi.
Trần hoàng hậu hài lòng gật gật đầu, lại hỏi Cố Thanh Ninh mấy câu.

Nàng đáp từng câu, càng khiến Trần hoàng hậu hài lòng.
Nhưng mà dự cảm bất tường trong lòng Nguyên Gia càng lúc càng nặng.

Nếu không phải Thái tử đã thành hôn, lại thêm thân phận của Cố Thanh Ninh cũng không thể làm thiếp của Thái tử thì nàng đã nghĩ là Trần hoàng hậu xem mặt thay nhi tử mình.
Nguyên Gia nghĩ như vậy, nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Hôm nay hoàng tẩu gọi thần muội vào cung là có chuyện gì không?”
Trần hoàng hậu cười nói: “Là thế này, bản cung đã nghe nói từ lâu rằng Tứ tiểu thư phủ Uy Quốc công mỹ mạo hiền thục, hôm nay gặp mặt thật sự là làm người ta thích, cũng xứng đôi với Tứ hoàng tử của chúng ta.

Đào an nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”
Trần hoàng hậu vừa dứt lời, ba người còn lại đều ngây ngẩn cả người.
Trần hoàng hậu cũng đã nhận ra bầu không khí có vẻ kì lạ, đang chuẩn bị nói gì đó thì bỗng nhiên bên ngoài đến báo hoàng đế đến.
Tiêu Trạm sải bước đi vào trong cung, khi nhìn thấy các nàng thì ngây ngẩn cả người.
Trần hoàng hậu vội vàng đi xuống, theo Tiêu Trạm ngồi xuống mới giải thích nói: “Bệ hạ quên sao? Thần thiếp nói qua muốn mời người đến trong cung bàn bạc.”
Lúc này Tiêu Trạm mới kịp phản ứng.
Đào thị vội vàng bái kiến y, Cố Thanh Ninh cũng đi tới cúi thấp đầu hạ bái.
Nhưng mà hai người vừa mới khom xuống thì ngoài cung đã vang lên tiếng sét.
Tiêu Trạm co rụt lại theo phản xạ có điều kiện, đương nhiên cũng không thể trách y phản ứng quá kịch liệt.

Mấy nă nay, y bị những cơn sấm sét bỏ xuống một cách khó hiểu tạo thành bóng ma tâm lý, trong lòng y còn phiền muộn đó.

Mấy hôm trước, y còn bảo Trương Lễ đi kiểm tra trang bị tránh sét trong cung, đang yên lành lại bị sét đánh rồi?
Mà Nguyên Gia biết chân tướng nhịn không được mà lấy tay che mặt, cảm thấy vô cùng đồng tình với hoàng huynh.
Tiêu Trạm ho nhẹ một tiếng, xem như chưa xảy ra chuyện gì mà ngồi thẳng lên.
Đào thị là ngoại mệnh phụ, Tiêu Trạm đã tới nàng cũng không tiện ở đây chờ nên dẫn Cố Thanh Ninh quỳ an rời đi.
Lúc Tiêu Trạm nhìn thấy ánh mắt Cố Thanh Ninh lúc rời đi thì không biết vì sao lại không được tự nhiên.

Song, y cũng không để trong lòng, chờ khi các nàng rời đi thì hỏi Trần hoàng hậu: “Nàng cũng đã gặp qua rồi, như thế nào?”
Trần hoàng hậu gật gật đầu, trong lời nói mang theo vẻ khen ngợi: “Cô nương này dung mạo xuất chúng thông minh lanh lợi, hiếm thấy nhất là tính cách ung dung, rất xứng đôi với lão Tứ.”
Tiêu Trạm không ngờ Trần hoàng hậu đánh giá nàng cao thế, cười nói: “Trẫm chưa từng nghĩ lão Tam Cố gia kia có tính cách nhanh nhẹn lại nuôi được khuê nữ như thế.”
Trần hoàng hậu nhìn về phía Nguyên Gia: “Bình thường Nguyên Gia hay qua lại với nhà y, ta cũng muốn hỏi Nguyên Gia một chút.”
Nguyên Gia lại hơi không yên lòng, nàng bị cung nữ ở bên cạnh nhắc nhở một câu mới hoàn hồn lại: “Hoàng tẩu vừa mới nói gì?”
Trần hoàng hậu cũng không để ý, nói: “Muội cũng xem như thấy nha đầu Cố gia kia lớn lên, muội cảm thấy hôn sự của nàng ta và lão Tứ thế nào?”
Nguyên Gia nhìn hoàng huynh và hoàng tẩu ở trước mặt, trong lòng đắng như ăn phải hoàng liên.

Nàng rất muốn nói, hai người nhanh chóng ngừng suy nghĩ tìm đường chết này đi, nếu thật sự làm thế không chỉ bị sét đánh đâu!
Nhưng nàng không thể nói chân tướng ra miệng được, chỉ có thể vắt óc kéo hoàng huynh và hoàng tẩu từ vực sâu tìm chỗ chết trở về: “Hoàng huynh, hoàng, hai người không còn chuyện gì để cân nhắc à?”
Tiêu Trạm buồn cười nói: “Nghe ý của muội giống như không xem trọng việc hôn sự này?”
Muội đâu chỉ không xem trọng! Muội đang cứu huynh đó hoàng huynh!
Trong lòng Nguyên Gia kêu gào, trên mặt chỉ nở nụ cười miễn cưỡng: “Chẳng qua thần muội cảm thấy thành hôn là chuyện cả đời, vẫn không nên qua loa mới được.

Mà… Hơn nữa Tam phòng Cố gia chỉ có một đứa bé này, sau này đi theo Tứ hoàng tử đến đất phong, như vậy cốt nhục tách rời cũng không tốt lắm.”
Trần hoàng hậu cười nói: “Nguyên Gia cũng suy nghĩ hơi nhiều rồi, nữ nhi không phải gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó sao? Nàng ta không gả cho lão Tứ mà gả cho người ngoài cũng không thể lúc nào cũng về nhà ngoại được!”
Nguyên Gia sắp muốn khóc, vùng vẫy giãy chết nói: “Hoàng tẩu, người cũng biết muội nhìn đứa bé này lớn lên từ nhỏ, muội thật sự không muốn nó rời kinh thành.

Hơn nữa, từ nhỏ nó đã có chủ kiến, đột nhiên như thế muội sợ nó không chấp nhận được.

Người suy nghĩ lại chút đi.”
Trần hoàng hậu nhíu mày: “Nguyên Gia, muội như thế là không nói lý lẽ.

Nếu muội không nỡ thì sao không giúp Diễn Chi kết hôn với nàng.

Hơn nữa, hôn nhân cho phụ mẫu làm mai, nhà ai cũng thế.

Ta chưa từng nghe qua cô nương chưa xuất giá nhà ai lại tự mình chọn hôn phu.

Muội nói lời này hơi quá lỗ mãng.”
Mà lúc này Tiêu Trạm cũng ý thức được không đúng, y hỏi: “Hoàng muội sao thế? Muội có chuyện gì giấu diếm chúng ta?”
Nguyên Gia thấy Tiêu Trạm đã bắt đầu nghi ngờ thì cũng không dám nói tiếp nữa, tránh để lộ chân tướng.
Tiêu Trạm thấy nàng im lặng thì cũng không hỏi thêm nữa.

Y hàn huyên với Trần hoàng hậu một hồi, xác định Cố Thanh Ninh thật sự là cô nương có thanh danh tốt mới hài lòng gật đầu.

“Tuổi tác lão Tứ cũng lớn rồi, nếu như thế ta sẽ hạ chỉ để hai đứa bé đính hôn trước.

Cũng làm cho Uy Quốc công phấn chấn một chút.”
Trần hoàng hậu hùa theo nói: “Bệ hạ nói đúng lắm.”
Nguyên Gia ở dưới tay hai người đã bị chuyện xảy ra chóng vánh này làm cho mất hồn, nàng hoảng sợ nghĩ đến, hoàng huynh, lần này có lẽ muội không cứu được huynh rồi.
Tiêu Trạm cũng không hề ý thức được mình đã làm gì, mắt thấy sắp đến giờ cơm nên bảo Nguyên Gia ở lại cùng ăn cơm.
Sao Nguyên Gia còn có tâm trạng ăn cơm, nàng mất hồn mất vía tìm lý do sau đó vội vàng xuất cung.
Lúc này, trong phủ Uy Quốc công đã bị tin tức này nhấc lên sóng gió, nhưng thật ra cũng không nhiều người phản đối.
Mấy năm nay Tứ hoàng tử liên tục đến phủ Uy Quốc công, tuy nói vì thủ lễ hắn cũng không gặp Cố Thanh Ninh, chỉ đưa chút lễ vật cho trưởng bối, nhưng người trong phủ Uy Quốc công vẫn nhìn thấy tâm ý này.

Hơn nữa, Tứ hoàng tử khiêm tốn ôn hòa ngoan ngoãn, tuy nói sau này có thể sẽ rời kinh đi đất phong nhưng điều kiện của hắn cũng không chê được.
Trừ chuyện đó ra, lần này Uy Quốc công gặp nạn, những người trước đó tranh nhau chen lấn tới cửa cầu hôn đều mai danh ẩn tích.

Trái lại, Tiêu Tuân ở trong cung đang giữ đạo hiếu cho Lâm quý nhân vẫn phái người đưa đồ cho Cố Thanh Ninh như trước, còn viết thư an ủi nàng.

Hành động này được không thêm không ít điểm nữa!
Đào thị cũng có ấn tượng rất tốt với Tiêu Tuân, nhưng Cố Thanh Ninh vẫn không chịu đồng ý.

Hôm nay hoàng hậu đã nói thế, bọn họ cũng không thể kháng chỉ.
Ban đầu, Cố Thanh Ninh nghe tin tức này cũng không còn tức giận nữa, lúc này chỉ còn bất đắc dĩ.

Trước mắt, nàng chỉ còn chờ Nguyên Gia tới cửa tìm cách lấy đồ vật để nàng báo mộng với Tiêu Trạm, để y từ bỏ quyết định hỏng bét này.
Nguyên Gia thật sự đã chạy tới cổng phủ Uy Quốc công, nhưng không may lại gặp Cố Trạch Mộ ở đây.

Điều này khiến cho nàng hơi chột dạ khi lúc trước nàng ủng hộ mẫu thân tìm người khác.
Cố Trạch Mộ cũng không phải tới vì chuyện này, mà vì hắn đã dỗ xong cháu trai.

Tiêu Hằng đồng ý chuyện để hắn đi biên quan, đến lúc đó chỉ cần thuyết phục Tiêu Trạm là được rồi.

Mà liên quan đến chuyện này Cố Trạch Mộ vẫn nắm chắc.
Lúc này hắn đến tìm Cố Thanh Ninh là để chia sẻ tin tức này với nàng.
Trước mặt mọi người, Nguyên Gia cũng không thể bộc lộ quá mức.

Cố Trạch Mộ hành lễ với nàng, để nàng vào trước rồi mình mới đi theo.
Nguyên Gia đi thẳng đến cổng Tam phòng, thấy Cố Trạch Mộ cũng đi theo, nàng chỉ nở nụ cười nhắc nhở: “Trạch Mộ, hôm nay thân phận của người đã khác, có lẽ không thích hợp đi gặp Thanh Ninh như thế.”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Nhưng trưởng công chúa điện hạ ở đây, có trưởng bối là người nhìn xem thì chắc không sao đâu.”
Nguyên Gia nào dám nói không, nàng thầm cầu nguyện thay hoàng huynh một lần, lúc này mới cùng hắn đi vào Tam phòng.
Cố Thanh Ninh đang ở trong phòng chờ nàng, không ngờ lại thấy Cố Trạch Mộ ở sau lưng, nàng ngẩn người chớp mắt một cái.
Nguyên Gia không để ý đến vẻ mặt của hai người, lo lắng nói: “Mẫu hậu, hoàng huynh định ngày mai sẽ hạ chỉ tứ hôn!”
“Tứ hôn?” Ánh mắt Cố Trạch Mộ lập tức trở nên sắc bén: “Đây là chuyện gì? Tứ hôn cho ai?”
Nguyên Gia nhìn Cố Thanh Ninh với vẻ cầu cứu, Cố Thanh Ninh gật gật đầu.

Lúc này Nguyên Gia mới kiên trì giải thích: “Hoàng huynh định tứ hôn cho mẫu hậu và Tứ hoàng tử…”
Mặt Cố Trạch Mộ trở nên đen thui, không nói gì mà bóp vỡ góc bàn.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ đè trán: “Thu lại cơn giận của ngươi đi, bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách để y mau chóng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Nguyên Gia liên tục gật đầu: “Mẫu hậu nói đúng lắm, nếu như để hoàng huynh hạ chỉ thì coi như mọi thứ không kịp nữa rồi.” Nàng lại nhìn Cố Thanh Ninh: “Mẫu hậu có cách gì hay không?”
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ nhìn nhau, hai người cùng nghĩ đến cách báo mộng.

Lúc đó, Cố Thanh Ninh từng hạ quyết tâm không dùng biện pháp này ảnh hưởng đến Tiêu Trạm, nhưng hôm nay tình thế khẩn cấp nên không lo được nhiều như thế.
Cố Thanh Ninh nói chuyện báo mộng cho Nguyên Gia.
Nguyên Gia sửng sốt một lát mới phản ứng được: “Ý của mẫu hậu là chỉ cần tìm đồ vật có liên quan giữa người và phụ hoàng thì người có thể vào giấc mộng của hoàng huynh?”
Trong hoàng cung, Tiêu Trạm nặng nề hắt hơi một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui