Sau bữa ăn, mọi người trở về Soái phủ, mấy ngày nay mọi người đều đã nắm được đại khái tình hình của Nghiệp thành, mấy người cũng lần lượt được sắp xếp ổn thỏa.
Đương nhiên là Cố Thanh Ninh được sắp xếp đi nghiên cứu chiến trận, đây cũng là lý do chính mà ban đầu Uy Quốc công đồng ý cho nàng và Cố Thanh Thù đến đây, còn Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo thì tạm thời đi theo Cố Trạch Vũ.
Về phần Cố Trạch Mộ, hắn vốn có danh phong Du Kỵ tướng quân nên dễ sắp xếp hơn một chút.
Sắp xếp xong xuôi, mọi người ai làm việc nấy.
Mặc dù trước đây Cố Thanh Ninh rất thích những thứ này, nhưng trước giờ chỉ là tự học chơi, bây giờ thật sự phải sử dụng những thứ này trên chiến trường, cho dù là nàng có kinh nghiệm hai đời nhưng ít nhiều vẫn có chút hồi hộp.
Ban đầu có rất nhiều người trong quân đội khinh thường nàng, không ít tướng lĩnh cảm thấy Uy Quốc công quá nuông chiều cháu gái, thế mà lại giao việc quan trọng như vậy cho một tiểu cô nương.
Tuy nhiên, Uy Quốc công đã không màng dư luận, dốc lòng ủng hộ Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh đã không làm ông thất vọng, nàng không vội đi giành lấy kết quả gì mà ngược lại, nàng đi tìm hiểu binh lực và phương thức tấn công của ngoại tộc trước, sau đó đến quân doanh hơn nửa tháng để xem thao luyện.
Vốn dĩ Uy Quốc công đã tìm một người lính nhỏ để đi theo nàng, ai ngờ Cố Trạch Mộ lại ôm đồm luôn việc này.
Hai người đứng trên tường thành, nhìn về vùng đất bên ngoài thành.
Trước đó không lâu, ngoại tộc đã phái một đội nhỏ đến quấy rối, sau khi hai bên giao chiến quy mô nhỏ thì ngoại tộc bỏ lại một số thi thể rồi tháo chạy.
Tướng lĩnh phụ trách dẫn binh chỉ có thể nhìn theo bóng lưng chạy trốn của bọn chúng, hung hăng chửi mắng vài câu rồi dẫn binh lui về thành.
Từ năm ngoái đến nay đã xảy ra rất nhiều vụ quấy rối như vậy, có lẽ là do ngoại tộc cũng ý thức được Nghiệp thành thành vững quân mạnh, không dễ đánh hạ nên mới cho tiểu đội quấy phá, còn đại quân thì rút về thảo nguyên.
Nhưng thủ quân cũng không dám vậy mà buông lỏng, tuy rằng mấy năm nay ngoại tộc không chiếm được chỗ tốt gì, nhưng đồng thời binh lực của chúng ta cũng hao tổn không ít.
Hơn nữa mấy năm nay Trác Cách đã hoàn toàn khống chế toàn bộ ngoại tộc, trở thành Vương hãn có một không hai của thảo nguyên tây bắc.
Mọi người đều biết rằng không thể tránh khỏi một trận chiến lớn.
Chính vì vậy Uy Quốc công mới phớt lờ nghị luận của người khác mà nhất quyết đưa Cố Thanh Ninh đến Nghiệp thành, ông hiểu rất rõ rằng vào thời điểm giao chiến trực diện, một nhân tài có thể thay đổi chiến trận quan trọng đến nhường nào.
Cố Trạch Mộ nhìn gò má hết sức tập trung của Cố Thanh Ninh, đột nhiên nhận ra rằng dường như mình chưa bao giờ hiểu hết về nàng.
Mặc dù hai người đã là phu thê hơn hai mươi năm, nhưng Phụng Trưởng Ninh vẫn luôn là một hoàng hậu dịu dàng và uy nghiêm.
Ngoại trừ lúc trẻ đứng trước mặt hắn để giúp chắn những lời chỉ trích của Hồ quý phi nàng mới lộ ra được một chút sắt bén thì hầu hết thời gian còn lại, nàng cũng giống như những nữ tử xuất thân thế gia ở khắp kinh thành này, thưởng hoa xem kịch, dạy dỗ con cái, hắn chưa từng phát hiện ra rằng nàng còn có một khía cạnh thế này.
Cố Thanh Ninh của hôm nay không son phấn ngọc ngà nhưng không thể nào giấu đi được khuôn mặt thanh diễm của nàng, mà dưới sự tập trung cao độ đó, nàng trông còn quyến rũ hơn.
Đại khái là do Cố Trạch Mộ đã ngắm quá lâu, khi Cố Thanh Ninh hồi thần lại từ trong suy tư liền nhận thấy ánh mắt của hắn, nàng không khỏi hỏi: “Ngươi đang nhìn gì đấy?”
Cố Trạch Mộ nhanh chóng quay mặt đi, hỏi một cách ngụy trang: “Nàng có nhìn ra được gì không?”
Cố Thanh Ninh không hỏi tới, mà tiếp lời hắn: “Quả thật là có một số ý kiến, nhưng vẫn cần phải thảo luận với tổ phụ.”
“Ừm…”
Thấy Cố Trạch Mộ đã đồng ý nhưng vẫn không nhúc nhích, Cố Thanh Ninh đành phải nói lại: “Ta phải về đây, ngươi thì sao?”
Lúc này Cố Trạch Mộ mới có phản ứng, hắn mấp máy môi rồi đi theo nàng xuống khỏi tường thành.
Hiếm khi hai người được ở cùng nhau thế này, lại không có đám người Cố Thanh Thù làm kỳ đà cản mũi, Cố Trạch Mộ rất muốn trò chuyện với Cố Thanh Ninh thật vui vẻ, có điều Cố Thanh Ninh chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến công vụ, còn đối với những vấn đề khác thì chỉ đáp “Ừm” một cách đầy lãnh đạm.
Mặc dù Cố Trạch Mộ hy vọng hai người có thể nối lại tình xưa, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút mất mặt trước sự từ chối thẳng thừng của Cố Thanh Ninh, vì vậy sau khi hỏi vài câu, cả hai lại rơi vào im lặng.
Cố Trạch Mộ đưa Cố Thanh Ninh đến Soái phủ, Cố Thanh Ninh lãnh đạm nói tiếng cảm ơn và sau đó quay trở vào mà không chút lưu luyến, không mảy may cho Cố Trạch Mộ chút cơ hội nào.
Cố Trạch Mộ thở dài bất lực nhưng vẫn phải trở về phủ đệ của mình.
Mặc dù hắn đến Nghiệp thành cùng với người của Cố gia, nhưng với thân phận hiện tại của mình, hắn không tiện ở chung một chỗ với bọn họ, bèn thuê một viện tử cách Soái phủ không xa.
Hắn bước vào, vô tình đụng trực diện Hồng Thành.
Hồng Thành cười nói: “Công tử về thật đúng lúc, ta đang định đi tìm ngài đây.”
Cố Trạch Mộ nheo mắt lại: “Phải chăng đã có kết quả rồi à?”
Khi Cố Trạch Mộ bắt Diêu Phỉ đền tội ở Sung Châu, Diêu Phỉ đã từng tiết lộ rằng đằng sau hắn còn có một quý nhân, vốn dĩ Cố Trạch Mộ cho rằng đó là Khang Diệp, tuy nhiên Khang Diệp không hề biết hắn là con cháu của Chiêm Thế Kiệt, vì vậy đối tượng này lại lần nữa rơi vào nghi vấn.
Hắn nhớ lại cách đây vài năm trước, khi thân phận của mình chưa bại lộ đã từng âm thầm theo dõi người của Khang Diệp, nói không chừng những người này có liên quan đến người đứng sau Diêu Phỉ.
Hắn và Hồng Tùng Nguyên suy đoán dựa trên tất cả những thông tin có trong tay, cuối cùng cảm thấy đối phương rất có thể là vị lão sư đã giúp Trác Cách thống nhất thảo nguyên Tây Bắc.
Tuy rằng không biết động cơ của đối phương, nhưng người này là địch không phải bạn, cho dù không phải vì Cố Thanh Ninh, hắn nhất định cũng sẽ tìm cách điều tra rõ thân phận của đối phương.
Trước đây, hắn để cho đám người Hồng Thành đến Nghiệp thành sớm, một mặt là không thu hút sự nghi ngờ của Tiêu Trạm, mặt khác cũng là để sớm bố trí, mặt dù nói bây giờ trong thành điều tra gián điệp rất nghiêm ngặt nhưng Cố Trạch Mộ vẫn cảm thấy chuyện này căn bản là không thể dứt điểm.
Hắn cho đám người Hồng Thành quan sát sự dị thường của người trong thành, nhưng cũng không cần phải bứt dây động rừng, chỉ cần phát hiện kẻ khả nghi lập tức bí mật theo dõi.
Đây vốn là việc mà Hồng Tùng Nguyên am hiểu nhất, nhưng từ nhỏ Hồng Thành cũng được ảnh hưởng nhiều, tuy không nhạy bén như Hồng Tùng Nguyên nhưng cũng không kém là bao.
Bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua, Hồng Thành đến đây vào lúc này, hẳn là có tiến triển.
Quả nhiên, Hồng Thành gật đầu nói: “Chúng ta đã phát hiện ra vài kẻ khả nghi.”
Hắn nói với Cố Trạch Mộ về thân phận của mấy kẻ kia, Cố Trạch Mộ vừa lắng nghe vừa gật đầu, theo như Hồng Thành nói, hiện tại những kẻ này vẫn chưa có dị động gì, nhưng cũng không dễ để phân biệt bọn chúng rốt cuộc có phải là mật thám hay có liên quan đến những người thần bí kia không.
Cố Trạch Mộ cũng không vội: “Không sao, nếu bọn chúng thật sự có vấn đề, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.”
Hồng Thành đồng tình một tiếng, nhưng trước khi rời đi, hắn thành thật gãi đầu: “Ngài đã nói là không cần phải giấu Bùi cô nương bất cứ điều gì cả, vậy ta có cần phải nói cho Bùi cô nương những gì ngài đã nói không?”
Cố Trạch Mộ im lặng một lúc, mặc dù Cố Thanh Ninh nhờ hắn giúp đỡ, hắn cũng vô cùng thoải mái với sự hợp tác của hai người, nhưng nàng thà tình nguyện nghe Bùi Ngư nói về những chuyện này còn hơi là cùng hắn trao đổi.
Cố Trạch Mộ cũng không còn cách nào khác, vốn dĩ mối quan hệ của hai người đang rất cứng, hắn cũng không muốn lợi dụng loại chuyện này đi bức bách Cố Thanh Ninh.
Hồng Thành vẫn đang chờ chỉ thị của hắn, hắn chỉ đành thở dài: “Không sao, nói cho nàng ấy cũng được.”
Đợi Hồng Thành rời đi, Cố Trạch Mộ mới chậm rãi ngồi xuống.
Thật ra trước khi đến Nghiệp thành hắn cũng đã nghĩ đến tình huống thế này, tuy rằng trong lòng cũng ôm chút hi vọng không thực tế, nhưng khi thật sự đối mặt với tình huống như vậy, ngược lại khiến hắn trở nên an tâm, hắn cũng biết chuyện này không phải là chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều là được.
Mà hắn không bao giờ thiếu cái gọi là kiên trì.
Kinh thành, sau hơn nửa năm giằng co, cuối cùng Tiêu Trạm cũng đã đồng ý cho thừa tướng cáo lão về quê, và việc ai sẽ là người tiếp quản vị trí đó ngay lập tức trở thành vấn đề được toàn triều và dân chúng quan tâm nhất.
Mà Liễu thái phó-trước đây là ứng cử viên sáng giá nhất giờ lại vướng vào một loạt bê bối tầm phào, gần như trở thành trò cười cho trên dưới toàn triều đình và dân chúng, cuối cùng là Liễu thái phó không chịu nổi áp lực mà ê chề rút lui khỏi chỗ tranh đoạt vị trí thừa tướng.
Khang Diệp không đánh mà thắng, lại lần nữa vào triều bái tướng.
Mọi người đều rất mong chờ Khang Diệp nhậm chức, ai ngờ sau khi lên làm tể tướng, việc đầu tiên Khang Diệp làm chính là thỉnh chỉ Tiêu Trạm chia đất phong hầu cho hoàng tử, động thái này quả là khiến ai nấy đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Xét cho cùng Hiền phi cũng xuất thân từ Khang gia, mọi người đều cho rằng Khang Diệp sẽ bảo vệ đám người đại hoàng tử, ai ngờ ông ta lại vì nghĩa diệt thân, việc này quả là nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Đám người Liễu thái phó vốn không cam tâm chịu thua như vậy, muốn bức ép Khang Diệp trên phương diện này để cho ông ta mất mặt, nhưng không ngờ rằng ông ta lại làm việc đoạn tuyệt như vậy.
Cho dù mọi người đều biết địa vị của thái tử rất vững vàng, dù cho đại hoàng tử có ở lại trong kinh cũng vô dụng, nhưng dù sao như thế thì vẫn còn một tia hy vọng, chứ một khi bị chia đất phong hầu thì thật sự là không còn hy vọng gì nữa.
Khang Diệp đã thực sự cưỡng lại được sự cám dỗ này, chính sự quyết đoán này của ông ta đã khiến Liễu thái phó thực sự tuyệt vọng, rốt cuộc Khang Diệp không chỉ tàn nhẫn với kẻ thù mà thậm chí còn tàn nhẫn hơn với người của mình.
Ngược lại, Tiêu Trạm hết sức hài lòng với Khang Diệp, cảm thấy hắn tràn đầy đại nghĩa, càng ngày càng tin tưởng xem trọng ông ta.
Tuy nhiên, giờ đây hai mẹ con Hiền phi và đại hoàng tử vốn vô cùng mong chờ Khang Diệp trở về kinh đã gần như tuyệt vọng, thậm chí Hiền phi còn trực tiếp ngã bệnh.
Khang Nam vừa giao phó cho hạ nhân xong thì bước vào thư phòng, đúng lúc nhìn thấy Khang Diệp đang ngồi ở trước bàn và không biết đang viết cái gì đó, sau khi trở về triều, Khang Diệp đã gạt đi những thư thả như hồi còn ở Ngu thành, mặc dù tuổi đã cao, nhưng tinh lực lại rất tốt, mỗi ngày đèn dầu trong thư phòng trong phủ luôn sáng đến nửa đêm.
Khang Nam không có ý định làm phiền Khang Diệp, đợi ông ta viết xong mới tiến lên trước nói: “Cha, Hiền phi nương nương ngã bệnh rồi, chúng ta có cần phái người vào cung thỉnh an tiện thể gửi chút quà không?”
Khang Diệp lắc đầu: “Không cần.”
“Nhưng mà…”
Khang Diệp bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Bây giờ cả triều đình đều đang nhìn chằm chằm vào phụ thân, đây là lúc nên tránh hiềm nghi.
Hoàng tử được chia đất phong hầu vốn là pháp luật, Hiền phi và đại hoàng tử dựa vào đâu mà oán hận chứ?”
“Bởi vì…” Khang Nam muốn trả lời, nhưng lại phát hiện mình thật sự không tìm ra được lý do, dù sao ban đầu Khang Diệp ở trên triều cũng đã nói ra hết nguyên nhân một cách rất ư là hùng hồn rồi.
“Chẳng qua là bọn họ thấy tính tình của bệ hạ tốt, chứ nếu đổi là tiên đế, e rằng sớm đã nghi ngờ đại hoàng tử có lòng riêng rồi.”
Khang Nam không dám phản bác lại lời này của Khang Diệp, nhưng theo y thấy, sở dĩ đại hoàng tử rề rà không chịu nhận đất phong hầu chẳng phải là vì hắn vẫn còn tham vọng với vị trí của thái tử ư?
Khang Diệp nhìn vẻ mặt của y, không khỏi bật cười: “Con muốn nói vốn dĩ đại hoàng tử chính là có lòng riêng đúng chứ.”
Sắc mặt Khang Nam lập tức thay đổi: “Cha…”
“Trong phòng này chỉ có hai cha con ta, con muốn nói gì thì cứ nói, không cần phải kiêng kỵ quá nhiều.” Khang Diệp nói: “Con nói xem, chuyện mà đến cả con cũng nhìn ra lẽ nào bệ hạ không nhìn ra sao? Nếu ngài ấy thực sự có ý đổi thái tử thì làm sao mà một lời nói của ta liền đồng ý như vậy chứ?”
Khang Nam kinh ngạc nhìn ông.
“Đây là khảo nghiệm.” Khang Diệp lạnh lùng nói: “Ta không thể vì một đại hoàng tử không dở nổi tường mà mất đi sự tin tưởng của bệ hạ.”.