Thôn Bình An là một thôn nhỏ cách Nghiệp Thành không xa, vì nó cách Nghiệp Thành không xa nên lúc trước khi ngoại tộc cướp bóc thì thôn của bọn họ thường gặp nạn.
Phần lớn người trong thôn đều rời đi, chỉ còn lại vài người già yếu tàn tật.
Nhưng từ sau khi Trác Cách thống nhất thảo nguyên thì đã ràng buộc binh sĩ rất nghiêm khắc, tình hình cũng trở nên khá hơn nhiều, người trong thôn cũng dần nhiều hơn.
Mấy ngày trước, đột nhiên trong thôn có một đám người kì lạ tới, nhìn quần áo rất giống với người ngoại tộc, bọn họ thuê viện tử tốt nhất trong thôn.
Đây là nhà của trưởng thôn, nói là tốt nhất cũng chỉ được xây bằng bùn phôi, trên đó có phủ thêm chút cỏ tranh mà thôi.
Một đám hộ vệ áo đen vây viện tử này rất chặt chẽ, cơm canh đều tự mình nấu, uống nước cũng tự chọn, cho dù mượn bọn họ chút củi lửa thì cũng sẽ đưa tiền.
Trong đó có mấy thanh niên ngoại tộc có dáng vẻ rất đẹp, tính cách ôn hòa, nói chuyện đều cười mỉm.
Trước đó, có tiểu hài tử đùa giỡn đụng vào đùi hắn, hắn cũng không tức giận mà vô cùng có lòng đỡ đứa trẻ lên, còn lấy cỏ bện thành động vật nhỏ chọc cho đứa nhỏ nín khóc mà mỉm cười.
Song, thôn trưởng là người trải qua sự cướp bóc khi xưa của ngoại tộc, được chứng kiến sự hung tàn của người ngoại tộc cho nên không bị bọn họ mê hoặc.
Ông không cho phép người trong thôn đến gần viện này, bản thân mình vừa sợ hãi vừa cảnh giác, đứng xa xa theo dõi viện tử kia.
Qua một thời gian dài cũng để ông nhìn ra vài thứ.
Thanh niên ngoại tộc tên Bố Nhật Cổ Đức không phải là thủ lĩnh của nhóm người này.
Thôn trưởng từng gặp qua đối phương ở ngoài viện một chút, đó là một người nam nhân được bao bọc bởi chiếc áo đen.
Gần như y không xuất hiện trước mặt người khác, cơm canh đều được người đưa vào phòng.
Thỉnh thoảng y cũng đi trong sân một chút, nhưng trên mặt đều đeo mặt nạ, không ai nhìn thấy được dung mạo của y.
Sau mấy ngày trưởng thôn run sợ, phát hiện mấy người này không có hứng thú với thôn bọn họ thì mới dần yên lòng.
Bố Nhật Cổ Đức hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng trưởng thôn nhưng cũng không quan tâm.
Lý do bọn họ ở tạm trong thôn này là vì Phụng Triển muốn nhìn Cố Thanh Ninh, chỉ cần người trong thành bắt nàng ra thì bọn họ sẽ rời đi.
Đúng vào lúc này, một con bồ câu đưa tin rơi xuống.
Bố Nhật Cổ Đức cầm lấy nó, lấy ống trúc trên đùi bồ câu xuống, sau đó cầm vào trong phòng.
Phụng Triển đang viết gì đó ở trong phòng, Bố Nhật Cổ Đức cũng không làm phiền y.
Đến khi y viết xong, hắn mới đưa ống trúc trong tay qua.
Phụng Triển mở ống trúc ra, lấy một tờ giấy từ trong đó.
Y nhanh chóng đọc hết, lông mày nhíu lại thật sâu.
Bố Nhật Cổ Đức nhìn ra vẻ không thích hợp, hỏi: “Đại nhân, xảy ra chuyện gì thế?”
Phụng Triển đưa lá thư này cho hắn.
Bố Nhật Cổ Đức tỏ vẻ nghi hoặc cầm lấy, vừa mới nhìn hai hàng đã lộ vẻ kinh ngạc: “Vậy mà bọn họ bị tính kế?” Hắn nghĩ đó là nhiệm vụ rất đơn giản, những cơ sở ngầm kia ẩn nấp nhiều năm ở Nghiệp Thành, đối phó với một tiểu cô nương như thế thật sự dễ như lòng bàn tay.
Ai ngờ lại bị đối phương tương kế tựu kế, không chỉ không bắt được người mà còn lỗ binh hại tướng.
Phụng Triển chẳng nói gì cả.
Bố Nhật Cổ Đức tiếp tục xem tiếp, lúc nhìn đến những hàng chữ cuối cùng, sắc mặt hắn dần thay đổi.
“Chuyện này… Đây là…”
Trong mật thư này nói, lúc ở ngoài thành bọn họ muốn tạo cảnh rối loạn sau đó thừa dịp mang Cố Thanh Ninh đi.
Ai ngờ lại bị người hữu tâm lợi dụng, suýt nữa đã giết chết Cố Thanh Ninh, mà người của bọn họ cũng bị giết trong cảnh rối loạn này.
Chưa đợi Bố Nhật Cổ Đức nói xong, Phụng Triển đã nhanh chóng nói: “Đó là người của Trác Cách.
Ông ta biết rõ hành động của chúng ta như thế, vậy chắc hẳn trong đám người của chúng ta có phản đồ.”
“Vậy… Sao ông ta lại muốn làm thế chứ?”
Phụng Triển thản nhiên nói: “Ông ta vẫn luôn nghi ngờ ta ngầm liên lạc với Đại Chu, chỉ cần ông ta biết người nghiên cứu ra chiến thuật là Cố Thanh Ninh thì sẽ hiểu đối phương sẽ không bao giờ phản bội phủ Uy Quốc công.
Vào thời điểm này, giết chết Cố Thanh Ninh rồi giá họa cho ta mới là lựa chọn tốt nhất.”
Bố Nhật Cổ Đức đã biết Trác Cách nghi ngờ Phụng Triển từ lâu, nhưng không ngờ tình hình lại trở nên nghiêm trọng như thế.
Lần này Trác Cách giao cho Phụng Triển nhiệm vụ này, chẳng phải đang ép y xem cuối cùng chọn lựa bên nào sao? Nếu như cuối cùng Phụng Triển lựa chọn không vừa ý ông ta thì kết quả sẽ thế nào chứ?
Bố Nhật Cổ Đức nghĩ tới đây, trong lòng đầy lo lắng mà nhìn Phụng Triển.
Phụng Triển ngồi trước bàn dường như cũng không lo lắng những điều này.
Y trầm ngâm một hồi mới nói: “Ta muốn đích thân vào thành gặp tiểu cô nương kia.”
Bố Nhật Cổ Đức ngây ngẩn cả người, lập tức cự tuyệt nói: “Không được, đại nhân, chuyện này quá nguy hiểm!” Hắn thấy Phụng Triển không nói gì thì nói tiếp: “Vừa rồi xảy ra chuyện đó, lúc này nhất định trong thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Hơn nữa ngài đã thấy qua năng lực của Cố tứ tiểu thư này rồi, cần gì phải cố chấp muốn gặp mặt đối phương chứ?”
Giọng nói của Phụng Triển không hề gợn sóng: “Ta không phải đang bàn với ngươi, đây là mệnh lệnh.” Nhưng cũng không trả lời nguyên nhân.
Bố Nhật Cổ Đức há to miệng, dưới ánh mắt áp bức của Phụng Triển, hắn chỉ đành phải thở dài trong lòng mà thầm đồng ý.
Phụng Triển thản nhiên nói: “Đi xuống đi.”
Lúc này Bố Nhật Cổ Đức mới rời khỏi gian phòng đi sắp xếp chuyện sau đó.
Có điều khi hắn vừa rời khỏi viện tử thì bỗng nhiên biến sắc nhìn về cách đó không xa.
Đó là một rừng cây thưa thớt, lá cây nhẹ nhàng đung đưa, một lát sau có một con thỏ hoang nhảy ra.
Bố Nhật Cổ Đức khẽ thở ra, nhưng cũng không yên lòng, dù sao cảm giác bị theo dõi kia cũng quá chân thật.
Song, khi hắn dẫn người đi qua bên kia tìm kiếm thì chẳng thu hoạch được gì.
Mặc dù trong lòng hắn vẫn lo lắng, lại chỉ dặn dò bọn hộ vệ để ý hơn, dù sao chuyện phải làm còn rất nhiều.
Trong soái phủ ở Nghiệp Thành.
Cố Trạch Mộ đang dưỡng thương trong phủ, trong tay cầm một sấp bằng chứng, chính là lời nói của những bọn gian tế kia bị bọn họ nghi ngờ.
Cố Trạch Mộ định từ từ đi, từng bước dẫn tên đầu têu sau màn ra, nhưng Cố Thanh Ninh suýt nữa gặp chuyện khiến hắn sợ hãi trong lòng.
Hắn mặc kệ hết mọi thứ, thô bao thẳng thắn để Hồng Thành bắt người lại nghiêm hình thẩm vấn.
Nhưng đưa đợi hắn xem hết những chứng từ này thì cửa phòng đã bị mở ra, Cố Thanh Ninh bưng thuốc đi đến.
Nàng thấy hắn đang không nằm nghỉ thì nhíu mày, đặt thuốc lên bàn, thu những chứng từ này lại.
Cố Trạch Mộ: “Haiz…”
Cố Thanh Ninh đưa thuốc qua: “Đại phu nói, khoảng thời gian này ngươi phải dưỡng thương đàng hoàng, đừng hao tổn sức lực.
Mấy thứ này chờ ngươi khỏe lại thì nhìn cũng không muộn.”
Cố Trạch Mộ khẽ thì thầm: “Ta bị thương ở bả vai chứ đâu bị thương ở đầu…” Song, hắn cũng không dám phản kháng Cố Thanh Ninh, ngoan ngoãn cầm thuốc uống.
Cố Thanh Ninh lại đỡ hắn nằm xuống.
Sau đó Cố Thanh Ninh cũng không rời đi ngay mà ngồi ở một bên cầm quyển sách đọc.
Cố Trạch Mộ vô cùng bất đắc dĩ: “Nhất định lần này ta sẽ nghỉ ngơi tốt, chắc chắn sẽ không làm chuyện khác.”
Cố Thanh Ninh hừ lạnh một tiếng, nếu nàng còn tin hắn nữa là bị ngu đần luôn rồi.
Người này nói một đằng làm một nẻo, là tên lừa gạt.
Cố Trạch Mộ không thuyết phục được Cố Thanh Ninh nên chỉ có thể thành thật nằm trên giường.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng lật sách của Cố Thanh Ninh.
Cố Trạch Mộ quay đầu nhìn Cố Thanh Ninh, từ khi tới Nghiệp Thành, Cố Thanh Ninh đã thay nam trang.
Khung xương của nàng nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng rất dễ bị người ta đoán ra thân phận.
Song, nàng lại mang theo khí thế hào hùng, nhìn qua giống như tiểu thiếu gia nhà thế gia lén chạy ra ngoài chơi.
Nói lại, gương mặt của Cố Thanh Ninh giống Phụng Trường Ninh mấy phần.
Có điều, kiếp trước Phụng Trường Ninh giống một con phượng hoàng kiêu ngạo, dùng sự ngụy trang dày đặc bao vây lấy tính cách thật mình.
Mà Cố Thanh Ninh bây giờ thì lại giấu sự kiêu ngạo bên trong, để lộ ra tính cách thật của mình.
Đương nhiên Cố Thanh Ninh cảm nhận được ánh mắt nhìn của Cố Trạch Mộ, nàng không vui gập sách lại chuẩn bị nói gì, lúc đối mặt với ánh mắt của Cố Trạch Mộ thì ánh mắt như bị bỏng mà lùi lại.
Cố Trạch Mộ do dự một chút, mở miệng nói: “Thanh Ninh, ta…”
Hắn còn chưa nói xong thì ngoài cửa có một bóng người xông vào cắt ngang lời hắn.
Cố Thanh Thù hưng phấn chạy vào: “Thanh Ninh, Trạch Mộ, hai người biết ai tới không?”
Cố Thanh Ninh vẫn chưa trả lời, Cố Trạch Mộ đã nghiến răng nói: “Nhị tỷ, trước khi đi vào tỷ có thể gõ cửa được không?”
Cố Thanh Thù bị ánh mắt tỏa ra hàn khí của Cố Trạch Mộ làm cho rụt lại.
Cố Thanh Ninh quay đầu trừng Cố Trạch Mộ một chút, lúc này mới nói với Cố Thanh Thù: “Nhị tỷ, tỷ đừng để ý đến ca ấy.
Tỷ nói đi, ai tới thế?”
Cố Thanh Thù: “…”
Cố Thanh Thù bỏ qua sự không thích hợp này, hắng giọng nói: “Là Hạ tiên sinh và Vân Châu đến!”
Trên mặt Cố Thanh Ninh lộ vẻ vui mừng, mà trong phút chốc mặt của Cố Trạch Mộ lại đen thui..