Phụng Linh thất hồn lạc phách đi về nơi ở, lời nói của Đới Anh vẫn luôn vang lên trong đầu y.
Cô nương được Phụng Triển bảo hộ chặt chẽ lại là cháu gái của Uy Quốc công?
Phụng Linh cảm thấy đầu óc mình vô cùng rối loạn.
Sao lại như thế chứ?
Quan hệ giữa Phụng Triển và nàng ta quen thuộc như thế, thậm chí không quan tâm đến mạng sống mà bảo vệ nàng ta.
Ai sẽ tin chuyện này không hề liên quan đến Uy Quốc công chứ?
Nhưng nếu Uy Quốc công đã sớm biết thân phận của Phụng Triển thì sao lúc trước ông ấy vẫn muốn giấu diếm? Phụng Linh nghĩ đến mấy năm này mình ăn gió nằm sương, nguy hiểm trùng điệp, y liều mạng muốn tìm ra thân phận của người thần bí kia.
Nhưng hôm nay, lại biết tất cả không hề có chút ý nghĩa nào sao?
Y nỗ lực nhiều năm như thế, những huynh đệ mất đi tính mệnh kia giống như chỉ là trò cười.
Phụng Linh vừa biết được người thần bí kia là Phụng Triển khiến y không thể nào tiếp thu được.
Thậm chí y còn có một suy đoán đáng sợ, một cảm giác lạnh lẽo theo lưng bò tới cổ y, khiến y rùng mình một cái.
Sau đó Phụng Linh vội vàng lắc đầu, ném suy đoán này ra khỏi đầu.
Đến nay, Phụng Linh còn nhớ mình tham công liều lĩnh bị thua trận, Uy Quốc công ân cần dạy bảo thế nào.
Điều này khiến y không thể tin được Uy Quốc công mà y kính trọng lại cấu kết ngoại tộc, phản bội quốc gia.
Phụng Linh cười khổ một tiếng, y cảm thấy mình như đang ở trong mê cung cố gắng tìm kiếm chân tướng.
Song, trong giây phút y tìm ra được chân tướng thì lại phát hiện mình đứng bên bờ vực, chỉ thêm một bước nữa sẽ rơi vào vực sâu thẳm.
Ngay lúc này, y hoảng hốt khi nghe được có người kêu tên của mình.
Phụng Linh ngơ ngác quay người đã thấy Từ Trọng nhìn y với vẻ mặt vui vẻ: “Bá gia, thật sự là ngài!”
Từ Trọng từng là mưu sĩ mà bệ hạ cho y.
Sau khi Phụng Linh tham công liều lĩnh bị tước sạch tước vị lựa chọn ở trong quân, Từ Trọng cũng không hề rời đi.
Hắn lọt vào mắt xanh của thế tử Cố Vĩnh Huyên, ở lại làm mưu sĩ.
Sau này, khi Cố Trạch Vũ đến đây, hắn lại theo Cố Trạch Vũ.
Gần đây hắn vẫn luôn bận rộn trong quân, bây giờ thật vất vả mới được nghỉ ngơi mấy ngày.
Hắn biết Phụng Linh trở về thì cầm hai bình rượu tới thăm một chút, ai ngờ vừa đến đã thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Phụng Linh.
Từ Trọng cảm thấy hơi kì lạ, hắn cũng không hỏi thẳng mà ra hiệu với Phụng Linh mình có rượu trong tay: “Bá gia không mờ tại hạ vào cửa nói chuyện sao?”
Lúc này, Phụng Linh mới phản ứng kịp mà mới hắn vào cửa.
Từ Trọng nhíu mày đi theo Phụng Linh vào thì phát hiện trong phòng lộn xộn, rượu chất đầy trên bàn.
Trên mặt đất còn bãi nôn chưa dọn sạch, có vẻ hơi bừa bộn.
Từ Trọng đang muốn nói gì đó, Phụng Linh đã cầm rượu trong tay của hắn, xốc lên đổ vào trong miệng mình.
Vội vàng vội vàng ngăn y lại.
Phụng Linh tùy ý để hắn lấy vò rượu đi, cả người ủ rủ dựa vào ghế không nói gì.
Từ Trọng không nhịn được mà hỏi: “Bá gia sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phụng Linh không trả lời.
Từ Trọng dựa theo tình trạng của y mà suy đoán.
Lúc trước, Phụng Linh nhận nhiệm vụ điều tra người thần bí mà đi đến thảo nguyên, người ngoài không biết nhưng hắn biết.
Thậm chí, trước khi Phụng Linh rời đi còn tìm hắn hỏi kế sách.
Hắn suy nghĩ, việc có thể ảnh hưởng đến Phụng Linh chắc là nhiệm vụ này.
Từ Trọng suy nghĩ như thế nên hỏi: “Như thế ủ rủ như thế vì nhiệm vụ không thuận lợi sao?”
Phụng Linh nghe thấy hắn nói đến nhiệm vụ thì cả người trở nên cứng đờ.
Từ Trọng hiểu ra: “Không biết xảy ra chuyện gì, nếu Bá gia tin tưởng tại hạ cũng có thể nói ra.
Tại hạ giúp ngài suy nghĩ vài chủ ý?”
Lời nói này của Từ Trọng giống như một cọng cỏ cứu mạng, làm cho Phụng Linh rất xúc động.
Từ khi Phụng Linh trở về từ thảo nguyên, chân tướng như một tảng đá lớn đặt trong lòng y, khiến y không thở nói.
Song, y lại không dám nói, vì thế chỉ có thể gánh vác tảng đá khổng lồ này.
Bây giờ, y đã đến ranh giới chuẩn bị sụp đỏ, chuyện hôm nay giống như cọng rơm đè sập lạc đà.
Nếu như không nói ra, y chỉ sợ mình sẽ điên mất.
Mà Từ Trọng là người mà bệ hạ đưa cho y, lại là thầy tốt bạn hiền của y, Phụng Linh luôn vô cùng tin tưởng hắn.
Vì thế khi nghe Từ Trọng nói vậy, y đã nói với hắn mọi chuyện quan trọng từ đầu tới cuối.
Từ Trọng ngây ngẩn cả người, hắn chỉ nghĩ Phụng Linh thất bại trong nhiệm vụ không ngờ y lại phát hiện chân tướng đòi mạng thế này.
Sắc mặt Từ Trọng lập tức trở nên nghiêm túc: “Bá gia, ngài xác định đây đều là thật sao?”
Sau khi Phụng Linh nói ra thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, y nghe thấy Từ Trọng hỏi vậy lại cười khổ một tiếng: “Ta càng hi vọng những chuyện này là giả hơn ngài, nhưng đây đều là chuyện ta tận mắt nhìn thấy.
Ngay cả lừa mình dối người ta cũng không làm được.”
Sắc mặt Từ Trọng nặng nề, hắn vẫn luôn ở trong quân, tận mắt nhìn thấy Uy Quốc công dốc hết tâm huyết, bọn người Cố Vĩnh Huyên xung phong đi đầu.
Hắn không tin những thứ này là giả, hoặc nói thẳng ra là hắn không muốn tin đây là giả.
Nhưng mà, nếu như ngay cả chiến thần của Đại Chu năm đó có thể phản bội Đại Chu thì trên đời này còn có gì mà không thể chứ?
Hai người nhìn nhau, bọn họ đều thấy vẻ lo âu trong mắt đối phương.
Mà ngay lúc này, sắc mặt Phụng Linh đột nhiên thay đổi, y vọt tới trước cửa sổ: “Người nào!”
Trong lòng Từ Trọng cũng nhảy một cái, hắn kéo cửa ra, ngoài cửa sổ đều im lặng không có bất kỳ ai.
Hồi lâu sau, mới có một con mèo hoang theo chân tường chậm rãi đi tới, phát ra một tiếng meo.
Để đề phòng có chuyện, hai người tìm bên trong viện một phen.
Sau khi xác định không có ai thì mới trở về phòng.
Từ Trọng yên tâm, lau mồ hôi trên trán: “Có phải Bá gia quá lo lắng rồi không?”
Phụng Linh cũng hơi nghi hoặc, y xoa mi tâm, hơi mệt mỏi nói: “Có lẽ thế.”
Hai người quay lại chủ đề chính, Từ Trọng mới nói: “Bá gia có tính toán gì không?”
Phụng Linh lắc đầu, mờ mịt nói: “Ta không biết, vốn dĩ ta muốn nói chuyện này với Uy Quốc công nhưng trong lòng lại muốn giấu đi.
Trước mắt, ta cũng không biết làm thế nào.”
Từ Trọng trầm tư một lát mới nói: “Nếu như thế, không bằng Bá gia hãy nghe một câu của tại hạ.”
Phụng Linh lập tức nhìn hắn.
Từ Trọng nói: “Tại hạ cho rằng Bá gia nên bẩm báo chuyện này với bệ hạ.”
“Nhưng mà…”
“Tại hạ hiểu tâm trạng của Bá gia, từ xưa không có chuyện con tố cáo cha, nhưng chuyện này liên quan trọng đại, ngài tuyệt đối không thể ngu hiếu được.” Từ Trọng dừng một chút, lại nói: “Ngài hãy suy nghĩ lại một chút, Định Quốc công cũng là cữu cữu của bệ hạ, nếu như bệ hạ biết chắc là sẽ có cách tốt hơn.
Nói không chừng còn có thể cảm hóa Định Quốc công, hai phe nội ứng ngoại hợp, có thể không đánh mà chiếm được ngoại tộc nữa!”
Phụng Linh sững sờ, đương nhiên y không nghĩ còn có khả năng như thế, cả người đều cảm thấy phấn chấn hơn.
Từ Trọng vẫn còn nói tiếp: “Về phần Uy Quốc công, mặc dù ngài nhìn thấy Cố tiểu thư và cùng với Định Quốc công, nhưng Uy Quốc công có cấu kết với Định Quốc công hay không.
Dù sao cũng chưa có chứng cứ gì, có lẽ chỉ là hiểu lầm thì sao? Nếu không phải hiểu lầm, bệ hạ biết từ sớm cũng sẽ có chuẩn bị trước!”
Phụng Linh giống như hiểu ra, sự buồn bã mấy hôm nay của y cũng được giải tỏa, y vái chào Từ Trọng: “Phụng Linh đa tạ Từ tiên sinh chỉ điểm.”
Từ Trọng khoát tay áo, cũng không đắc ý: “Theo ý tại hạ, trong tình huống trước mắt này thì Bá gia nên tự mình vào kinh, báo cáo chuyện này với bệ hạ.”
Đương nhiên Phụng Linh nghe theo hắn, lại hỏi Từ Trọng: “Vậy tiên sinh thì sao?”
Từ Trọng nói: “Tại hạ sẽ tìm thời cơ tìm hiểu rõ ràng chuyện này.” Hắn thấy Phụng Linh tỏ vẻ lo lắng lại cười nói: “Bá gia đừng lo cho tại hạ, mấy năm nay tại hạ ở trong quân, cũng thường xuyên liên hệ với cha con Uy Quốc công.
Tại hạ không tin Uy Quốc công sẽ làm thế, trong chuyện này nhất định có ẩn tình.”
Phụng Linh nghe hắn nói thế cũng lo âu trong lòng.
Hai người bàn bạc một hồi, Từ Trọng mới cáo từ.
Phụng Linh ý thức được chuyện này không thể chậm trễ nên vội vàng thu dọn mấy thứ, thừa lúc đêm tối rời đi Nghiệp Thành.
Mà trong đêm y rời đi, một con bồ câu cũng từ Nghiệp Thành bay về phía kinh thành.
Cố Thanh Ninh không biết thân phận của mình đã bị bại lộ, sau khi đi ra ngoài một chuyến tâm trạng của nàng đã khá hơn nhiều.
Lúc trở về Soái phủ còn có một chuyện khiến nàng phấn khởi.
Tiêu Diễn Chi đã phái người đưa tin tới, có lẽ hai ba ngày nữa sẽ đến.
Không chỉ Cố Thanh Ninh, mà Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo cũng rất phấn khởi.
Tất cả mọi người là hảo hửu tử nhỏ đến lớn, lại là đồng môn, tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Bây giờ bọn họ đã dần lớn rồi, Cố Thanh Chỉ thành hôn, sang năm Cố Thanh Vi cũng xuất giá.
Cố Thanh Thù và Liễu Tử Ký từ hôn, Cố Trạch Mộ cũng khôi phục thân phận trẻ mồ côi của Chiêm gia.
Sau khi xảy ra quá nhiều chuyện càng khiến người ta hoài niệm thời thơ ấu.
Tiêu Diễn Chi cũng thế, nhưng mà lần này y đến là có chính sự.
Đương nhiên Uy Quốc công sẽ không giấu y mà nói thân phận của Phụng Triển cho y biết, chỉ che giấu chuyện Cố Thanh Ninh liên quan trong đó.
Trên thực tế, sau khi Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ nói chuyện xảy ra ở thành Nguyệt Lượng cho ông biết, ông đã phái người đi thảo nguyên dò xét một phen.
Bây giờ ông nói cho Tiêu Diễn Chi biết cũng là tin tức điều tra từ thảo nguyên.
Tiêu Diễn Chi cũng không lơ là, y cẩn thận ghi những điều này vào sổ con, sau đó sai người đi tìm hiểu tin tức.
Một bên đi đến nơi hẹn với đám người Cố Thanh Ninh.
Bởi vì không phải ở kinh thành cho nên đám người cũng không câu nệ, bọn họ đều ngồi chung ở một chỗ.
Tiêu Diễn Chi nhìn thấy bọn họ, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn một chút.
Từ nhỏ y đã không có bằng hữu, lại bất ngờ vô cùng hợp ý với huynh muội Cố Trạch Mộ, còn có một sự tin tưởng đặc biệt.
Không chỉ như thế, trưởng công chúa Nguyên Gia là nương của y cũng có quan hệ vô cùng thân thiết với hai người bọn họ.
Có đôi khi Tiêu Diễn Chi cảm thấy mẫu thân đối với hai người bọn họ còn tốt hơn mình.
Lần này Tiêu Diễn Chi nhận mệnh đi đến Nghiệp Thành, ngoại trừ việc muốn san sẻ với cữu cữu, cũng là muốn đi thăm hảo hữu của mình.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Cố Thanh Thù dẫn Cố Trạch Hạo đi trước, lúc này Tiêu Diễn Chi mới nói chuyện với Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh cũng nhớ thương cháu ngoại, nhưng mà sau khi rời kinh sợ bị Tiêu Trạm phát hiện nên vẫn không viết thư cho Nguyên Gia, cũng không biết tình hình gần đây của Tiêu Diễn Chi.
Nàng không nhịn được mà trêu ghẹo nói: “Bây giờ điện hạ còn thúc giục huynh cưới thê tử không?”
Tiêu Diễn Chi: “…”
Y không thể ngờ được cho dù ra khỏi kinh vẫn không thoát khỏi vấn đề này.
Tiêu Diễn Chi cười khổ nói: “Thanh Ninh muội muội, sao muội giống Trạch Mộ thế, đều lấy chuyện này chế giễu ta?”
Cố Thanh Ninh sững sờ, không ngờ y lại đi Ngu Thành gặp Cố Trạch Mộ trước.
Tiêu Diễn Chi giải thích nói: “Thật ra vừa rời kinh ta cũng đã nhận được thư của Trạch Mộ.
Cho nên đi nửa đường đã rời đội ngũ đến Ngu Thành trước, cũng từ hắn mà biết chuyện đã xảy ra.”
Lúc này, Cố Thanh Ninh mới hoàn hồn lại, thảo nào sau khi Tiêu Diễn Chi tới Nghiệp Thành lại tỏ ra vô cùng ung dung như thế.
Lúc này, Tiêu Diễn Chi đang tiến hành đồng bộ, chờ sau khi Cố Trạch Mộ điều tra rõ thì y sẽ đem chứng cứ Phụng Triển bị hãm hại và chân tướng cùng đưa đến kinh thành.
Cố Thanh Ninh khẽ thở ra một hơi.
Lúc này, Tiêu Diễn Chi mới nhớ ra gì đó, y lấy ra một phong thư đưa cho Cố Thanh Ninh: “Thanh Ninh muội muội, đây là mẫu thân bảo ta đưa cho muội.”
Cố Thanh Ninh nhận thư, nàng nhớ đến Nguyên Gia trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Tiêu Diễn Chi thấy được, trong lòng nói thầm, sao y lại thấy được vẻ…
Hiền lành trên mặt Thanh Ninh muội muội chứ?.