Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Cuối cùng Cố Thanh Ninh cũng tú kịp hà bao đưa cho Cố Vĩnh Hàn, tuy hắn cũng bị hà bao có hình dạng độc đáo này làm kinh ngạc, nhưng nghĩ đây là do nữ nhi bảo bối làm ra, vẫn rất vui vẻ mà treo trên người.

Tam huynh đệ Cố gia vừa rời khỏi kinh thành đi Tây Bắc, người trong Uy Quốc Công phủ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, lại truyền đến một tin sét đánh giữa trời quang, trong cung đưa tới thánh chỉ, muốn triệu Cố Trạch Mộ vào cung làm thư đồng cho tam hoàng tử.

Phải nói là tam phòng Cố gia có duyên làm thư đồng, năm đó Cố Vĩnh Hàn thiếu chút nữa đã làm thư đồng cho bệ hạ, hiện giờ lại đến phiên Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ lại rất bình tĩnh.

Người mang thánh chỉ tới là tiểu đồ đệ của Trương Lễ, bộ dáng nhìn rất cơ linh, trên mặt luôn mang ý cười. Hắn biết Uy Quốc Công được đế tâm, cho nên thái độ vô cùng tốt.

Mẫn phu nhân vội vàng sai người bố trí bàn thờ, cùng cả phủ quỳ xuống.

Tiểu thái giám mở ra thánh chỉ, bỗng nhiên cảm thấy sắc trời có chút ám, ngẩng đầu vừa thấy, lúc trước bầu trời còn tinh không vạn lí, không biết khi nào bay tới một trận mây đen.

Chỉ là hắn không để ở trong lòng, câu chữ rõ ràng niệm xong thánh chỉ, sau đó chờ đám người Cố gia dập đầu tạ ơn.

Mẫn phu nhân cùng mọi người dập đầu tạ ơn, ai ngờ vào lúc này, bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng sấm, khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Đặc biệt là tên tiểu thái giám kia, hắn cảm thấy tiếng sấm kia như đánh vào đỉnh đầu của hắn, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Thần sắc hốt hoảng, vẫn không quên sứ mệnh, run run rẩy rẩy đọc từng tiếng.

Đám người Mẫn phu nhân cũng kinh nghi, chỉ có Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh thần sắc tự nhiên mà đứng lên.

Tiểu thái giám giao thánh chỉ cho Mẫn phu nhân, ngay cả bạc thưởng cũng chưa dám nhận, liền vội vội vàng vàng che ngực bỏ chạy.

Mà lúc này, đám mây đen kia cũng không biết khi nào tan đi.

Đám người Cố gia cũng có chút buồn bực, nhưng họ không để chuyện này trong lòng, Cố Trạch Mộ vào cung là đại sự, không chỉ chuẩn bị đồ vật, còn phải học lễ nghi trong cung.

Mẫn phu nhân nhìn thoáng qua tiểu nhi tức lộ ra biểu tình mờ mịt vô thố, trong lòng thở dài một tiếng, nói với Chu thị:

- Tuy bệ hạ ân chuẩn để Trạch Mộ qua mùa mới vào cung, nhưng thời gian sẽ trôi rất nhanh, lễ nghi cũng phải học, còn có y phục cùng giày vớ, này đó phải sớm chuẩn bị. Ngươi luôn luôn chu toàn, ngươi hãy cùng phu nhân lão tam chuẩn bị đi.

Chu thị gật đầu:

- Nương yên tâm, nhi tức sẽ lo liệu chuyện này.

Mẫn phu nhân gật đầu, rồi nhìn về phía Cố Trạch Mộ:

- Trạch Mộ, ngươi đi theo tổ mẫu.

______________________________

Cố Trạch Mộ đi theo Mẫn phu nhân tới chủ viện, vì Mẫn phu nhân tin Phật, trong phòng hàng năm tràn ngập nhàn nhạt đàn hương.

Mẫn phu nhân ngồi xuống, ý bảo Cố Trạch Mộ tiến lên:

- Tuy ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng từ trước đến nay lại hiểu chuyện có chủ kiến, cho nên tổ mẫu mới có thể nói với ngươi những lời này.

- Tôn nhi hiểu.

Mẫn phu nhân nhìn hắn bình tĩnh, vẻ mặt toát ra một tia phức tạp, nhẹ giọng nói:

- Trong cung không thể so trong phủ, ngươi phải học nhẫn nại cùng khiêm tốn, phủ chúng ta có địa vị đã đủ cao, không cần ngươi vì thế mà nhọc lòng, ngươi chỉ cần ở trong cung thật khỏe mạnh, như vậy người trong phủ mới an tâm.

Cố Trạch Mộ gật đầu, hắn biết Mẫn phu nhân nói những lời này có dụng ý gì, hắn tiến cung làm thư đồng cho tam hoàng tử, hiển nhiên sẽ bị phân vào tuyến doanh của tam hoàng tử, tam hoàng tử còn nhỏ, hiện giờ còn chưa lập thái tử, ai biết sau này sẽ là tình trạng gì.

Uy Quốc Công phủ luôn luôn trung lập, nhưng hôm nay hắn lại trở thành thư đồng của tam hoàng tử, này có chút vi diệu, nếu hắn thật sự chỉ là hài tử bảy tuổi, chỉ sợ sẽ bị người có tâm lợi dụng, liên lụy đến Uy Quốc Công phủ.

Mẫn phu nhân thấy hắn lộ vẻ hiểu rõ, nên không nói nữa. Mẫn phu nhân đứng lên đi vào trong phòng lấy ra một hộp gỗ, giao cho Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ mở ra vừa thấy, bên trong có một xấp ngân phiếu rất dày, liền ngây ngẩn cả người:

- Tổ mẫu, đây là...

- Này đó là tổ mẫu cho ngươi, ngươi nhận đi.

Mẫn phu nhân từ ái nói:

- Khi vào cung, có nhiều thứ cần chuẩn bị, ngươi cầm lấy, sau này nếu có chuyện gì, cũng không đến mức túng quẫn.

- Nhưng này quá nhiều...

Mẫn phu nhân đẩy hộp gỗ vào tay hắn:

- Ngươi ở trong cung, trong phủ không có gì có thể giúp ngươi, ngươi có nhiều bạc, chúng ta cũng yên tâm đôi chút.

Cố Trạch Mộ nhấp môi, không biết nên nói gì. Nhưng hắn cũng không làm ra vẻ, bởi vì hiện tại hắn thật sự cần bạc.

- Cảm ơn tổ mẫu.

Cố Trạch Mộ cầm hộp gỗ về sân viện, còn chưa chờ hắn bình phục tâm tình, đã bị Đào thị kêu qua.

Đào thị nhìn nhi tử, vừa tự hào lại vừa đau lòng, nước mắt lại muốn nhào ra ngoài.

Cố Trạch Mộ đã quen tính nàng thích khóc, an ủi nói:

- Mẫu thân yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố chính mình.

Đào thị vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói:

- Là nương quá vô dụng, lúc này trong lòng ngươi rất bất an, ta lại còn để ngươi an ủi ta...

Cố Trạch Mộ có chút bất đắc dĩ, cũng may Đào thị liền lau nước mắt, lôi kéo hắn vào phòng, sau đó lấy ra một hộp gỗ.

Cố Trạch Mộ mơ hồ có dự cảm:

- Đây là...

Đào thị hít hít mũi, mở hộp ra, bên trong đúng là một xấp ngân phiếu, còn có một ít vàng bạc. Tuy xấp ngân phiếu mỏng hơn rất nhiều so với Mẫn phu nhân đưa, nhưng Cố Trạch Mộ biết, Đào thị không có nhiều của hồi môn, này đại khái là toàn bộ tích tụ.

Đào thị nhét hộp vào tay Cố Trạch Mộ:

- Này đó ngươi cầm đi, ta nghe người ta nói trong cung làm gì cũng phải chuẩn bị, ngươi là thư đồng của tam hoàng tử, bọn họ ngoài mặt nhất định sẽ không khắt khe với ngươi, nhưng luôn có cao thấp khác nhau...

Này đó đều là những câu chuyện phiến mà Đào thị nói cùng Nguyên Gia trưởng công chúa, lúc đó nàng ngồi bên cạnh nghe được đôi câu vài lời, hiện giờ hận không thể tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc, hết lòng khuyên bảo Cố Trạch Mộ không cần tiếc bạc.

Cố Trạch Mộ cầm hộp gỗ, quả thực dở khóc dở cười, nếu hắn không thu, Đào thị sẽ rơi nước mắt, nghĩ nghĩ, mới uyển chuyển cự tuyệt nói:

- Mẫu thân, của hồi môn của người ngày sau phải cho muội muội, hiện giờ người đem này đó cho ta, ngày sau để lại cho muội muội có phải sẽ thiếu?

Đào thị vui mừng nói:

- Nương biết các ngươi huynh muội tình thâm, ngươi yên tâm, ta cũng không thiên vị, ngươi cùng Thanh Ninh ta đều chuẩn bị.

Cố Trạch Mộ:

- ...

Hắn không lay chuyển được Đào thị, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.

Buổi tối, hắn ngồi trên giường, phía trên là hai hộp gỗ, đều là ngân phiếu.

Điều này khiến tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, hắn đã quen một mình, này đó hết thảy đều phải dựa vào tính kế mới có thể có, chưa bao giờ lĩnh ngộ thân nhân không cầu hồi báo.

Sao hắn lại không nhìn ra Mẫn phu nhân cùng Đào thị lo lắng cho hắn, các nàng không nghĩ hắn tiến cung sẽ đem lợi ích gì cho Uy Quốc Công phủ, mà chỉ lo lắng hắn tiến cung sẽ sống không tốt, tuy lo lắng này đó đối với Cố Trạch Mộ mà nói có chút ấu trĩ buồn cười, nhưng hắn vẫn không thể tránh né mà bị ấu trĩ này đó khiến tâm ấm áp.

Hắn bắt đầu có chút hiểu ra, vì sao Cố Thanh Ninh dứt khoát quên đi kiếp trước, không hề khúc mắc mà dung nhập vào nhân gia này. Nhân gia như vậy, dù tâm có lạnh băng cũng sẽ hòa tan, dù từng thống khổ cũng sẽ quên đi.

Chỉ là, Chu thị cùng Liễu thị cũng không hẹn mà cùng ngầm cho Cố Trạch Mộ hộp gỗ chứa ngân phiếu, hắn không biết nên nói gì mới tốt.

Hắn hoảng hốt cảm thấy, lúc này toàn bộ Uy Quốc Công phủ, đại khái không có ai nhiều bạc hơn hắn.

Loại cảm xúc không thể hiểu này mang theo tới lúc gặp Nguyên Gia sau đỉnh núi, hắn hồ nghi nhìn Nguyên Gia:

- Ngươi cũng tới cho ta bạc?

Nguyên Gia:

- ???

Cố Trạch Mộ biết mình đoán sai, liền im miệng.

Tuy Nguyên Gia nghi hoặc, nhưng không dám truy vấn, nàng nói:

- Phụ hoàng vào cung chỉ sợ sẽ có đủ loại không tiện, cho nên ta đã chuẩn bị một chút, nếu phụ hoàng có chuyện gì, có thể tìm một tiểu thái giám gọi là Tân Nguyên, nếu người cần ta làm gì, cũng có thể để hắn truyền tin.

Cố Trạch Mộ gật đầu:

- Ngươi có tâm.

Nguyên Gia do dự một chút, vẫn nói:

- Tuy hoàng huynh không bằng phụ hoàng, nhưng hắn vẫn luôn nỗ lực làm một hoàng đế tốt, hắn vẫn luôn hy vọng có thể được phụ hoàng tán thành, cho nên...Phụ hoàng người hãy kiên nhẫn cùng tin tưởng hoàng huynh, hắn sẽ không khiến người thất vọng.

Cố Trạch Mộ trầm mặc một lát, mới nói:

- Ngay cả ngươi cũng cảm thấy sau khi ta tiến cung sẽ tranh quyền đoạt lợi với hắn, sẽ can thiệp triều chính?

- Ta...Ta không phải...

Trong lòng Cố Trạch Mộ ngũ vị tạp trần, hắn biết đây là ấn tượng mà kiếp trước hắn để lại cho nhi nữ, nhưng hắn đã được cảm nhận thân tình ấm áp khi ở Uy Quốc Công phủ, tâm hắn đã mềm mại đi rất nhiều, hắn luôn cho rằng hắn sẽ không để ý này đó, hiện giờ này đó lại có thể đau đớn tâm hắn.

Cố Trạch Mộ thở dài:

- Ngươi yên tâm, nếu ta đã là Cố Trạch Mộ, sau này, cũng chỉ là Cố Trạch Mộ.

Nguyên Gia sửng sốt, nàng nhìn Cố Trạch Mộ, cảm thấy người trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui