Cố Trạch Mộ đi ra khỏi cửa cung, xe ngựa của phủ Uy Quốc công đã chờ hắn ở ngoài cửa từ sớm.
Hắn cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời, mặt nạ vốn đang treo trên mặt hắn rơi xuống, hắn khẽ thở ra ngồi lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy “Lộc cộc” về phía phủ Uy Quốc công, nhưng đi đến một nữa đột nhiên Cố Trạch Mộ gọi xa phu lại, đi thẳng trên đường cái.
Hắn dựa bên cửa sổ, vén rèm lên, nhìn thấy một cửa hiệu quen thuộc, một vài kí ức xa xưa bỗng nhiên ùa về.
Khi đó, hắn và Phụng Trường Ninh vừa mới thành thân, có một lần hắn xuất cung làm việc, lúc trở về vì dỗ Phụng Trường Ninh mà mua chút điểm tâm ở cửa hàng nàng thích ăn.
Chuyện này chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không ngờ Phụng Trường Ninh lại nhớ kỹ chuyện này.
Hắn nhớ đến Cố Thanh Ninh, bên môi không nhịn được mà nở nụ cười.
Khi đến nơi đó, hắn dẫn theo hộ vệ xuống xe đi vào cửa hàng, tự chọn mùi vị mà nàng thích, sau đó mới cầm hộp điểm tâm đi lên xe lần nữa.
Nhưng mà lúc lên xe, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đứng, nhìn lại thì không thấy gì cả.
Hộ vệ trên xe không nhịn được mà nói: “Tam thiếu gia, sao thế ạ?”
Cố Trạch Mộ cẩn thận nhìn về phía sau, xác nhận không có chuyện gì, lúc này mới trở lại xe ngựa: “Không có gì.”
Đến lúc trở về nhà, Cố Trạch Mộ không trở về viện của mình mà cầm điểm tâm đến trước viện của Cố Thanh Ninh.
Ai ngờ hắn vừa đi vào thì đã đối mặt với một gậy, may mà hắn phản ứng nhanh, thân thể trốn về phía sau.
Người đối điện kêu lên một tiếng “A”, sau đó lại ập tới.
Cố Trạch Mộ nhíu mày lại tránh về sau, nhưng mà không ngờ cổ tay của đối phương linh hoạt giống như rắn, vừa thấy hắn né đã chuyển hướng giữa đường, cây gậy kia sắp đánh về phía hắn.
Bỗng nhiên trong viện vang lên giọng nói của Cố Thanh Ninh: “Dừng tay!”
Khó khăn lắm cây gậy kia mới dừng ở bả vai Cố Trạch Mộ, sau đó mới bị chủ nhân nó thu lại.
Cố Trạch Mộ vô thức đổ mồ hôi lạnh cả người, lúc này hắn mới thấy rõ tướng mạo người ở trước mặt.
Đó là một tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo vải bình thường, nhưng gương mặt này rất lạ.
Nàng ta mang theo cây gậy đi vào viện, Cố Trạch Mộ cũng nhíu mày cầm điểm tâm đi vào.
Vừa lúc nhìn thấy Cố Thanh Ninh đứng ở cửa gian phòng, tiểu cô nương kia hấp tấp chạy tới: “Tiểu thư, một chiêu vừa rồi của nô tỳ thế nào?”
Cố Thanh Ninh tức giận nói: “Suýt chút nữa ngươi đã đánh người ta rồi, ngươi nói sao đây?”
“Không phải do nô tỳ không biết hắn sao? Hắn không thông báo đã đi tới như vậy, nô tỳ còn tưởng rằng người xấu!”
“Ngươi có từng thấy qua người xấu nào lùn thế chưa?”
Cố Trạch Mộ: “…”
Bùi Ngư chu mỏ một cái: “Sao có thể dùng chiều cao để phán đoán người xấu chứ! Năm đó nô tỳ đi theo cha hành tẩu giang hồ, những người kia vừa lùn vừa xấu nữa!”
Cố Trạch Mộ không nghe nổi nữa: “Cố Thanh Ninh, rốt cuộc muội đang làm gì hả?”
Cố Thanh Ninh thấy mặt hắn đen thui, nàng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi suýt chút nữa cười ra tiếng.
Sau đó nàng ho khan hai tiếng rồi giới thiệu: “Nàng ấy là Bùi Ngư, là hộ vệ ta mới thu nhận.”
“Hộ vệ?”
Cố Thanh Ninh lại nói với Bùi Ngư: “Đây là con trai cùng một mẹ với ta, Tam thiếu gia phủ Uy Quốc công, Cố Trạch Mộ.”
Cố Trạch Mộ: “… Muội gọi ta một tiếng ca ca sẽ chết sao?”
Cố Thanh Ninh hừ một tiếng, không phản ứng với hắn.
Cố Trạch Mộ cảm thấy bực mình mà không nói ra được, suýt chút nữa đã xoay người rời đi.
Ai ngờ đột nhiên Bùi Ngư lại hít mũi một cái: “Cái gì đó? Thơm quá! Có hạt vừng, đậu phộng, óc chó…”
Cố Thanh Ninh theo ánh mắt của nàng nhìn về phía chiếc hộp à Cố Trạch Mộ cầm trong tay: “Đây là cái gì?”
Cố Trạch Mộ đã bị phát hiện, chỉ có thể đưa hộp qua: “Trên đường ta nhìn thấy nên thuận tiện mua cho muội.”
Cố Thanh Ninh cầm lấy hộp, mở ra xem đã hiểu rõ, cố ý nói: “Từ hoàng cung về phủ Uy Quốc công lại đi vòng qua Bách Vị Các mua điểm tâm, thuận đường này của ngươi cũng đủ xa đấy.”
“Cố Trạch Mộ, ngươi thành thật một chút sẽ chết sao?”
Cố Trạch Mộ cũng học nàng hừ lạnh một tiếng.
Vẻ mặt Bùi Ngư thèm thuồng nhìn chiếc hộp kia, Cố Thanh Ninh thu lại: “Cái này không cho ngươi ăn, một hồi ta sẽ bảo phòng bếp làm cho ngươi một bát bánh sữa hạnh nhân.”
Bùi Ngư lập tức cười thỏa mãn.
Đuổi người bên ngoài đi, lúc này hai huynh muội mới về đến phòng.
Vốn dĩ xa nhau một tháng không gặp, ít nhiều gì giữa hai người cũng có chút xa lạ, ai ngờ vì chuyện Bùi Ngư gây ra mà hai người nhanh chóng tìm về cách khi ở chung với nhau.
Cố Trạch Mộ nhìn bóng lưng của Bùi Ngư, tức giận nói: “Muội tìm được nha đầu này từ đâu thế?”
Lúc này, Cố Thanh Ninh mới kể chuyện thu nhận Bùi Ngư thế nào, lại phái người điều tra nàng ấy nói cho Cố Trạch Mộ nghe.
Cố Trạch Mộ cũng gật gật đầu: “Cũng nên cẩn thận một chút.”
Cố Thanh Ninh vội vàng lướt qua vấn đề này, trái lại hỏi: “Trước đó, ở trong cung có sấm sét liên tục là sao thế? Trạm Nhi có nghi ngờ ngươi không?”
Cố Trạch Mộ thở dài, nói tình hình lúc đó ra.
Cũng may mà có nhiều người, sau đó vì chuyện Hoàng Hà ngập lụt thu hút sự chú ý của Tiêu Trạm cho nên không bị lộ tẩy.
Về sau, Cố Trạch Mộ cũng vô cùng khiêm tốn, không dám làm ra danh tiếng gì nữa, chỉ sợ bị Tiêu Trạm gọi đi.
Đến khi đó, một khi quỳ xuống, không nói đến chuyện lộ tẩy, chỉ sợ hắn sẽ dọa Tiêu Trạm chết mất.
Cố Thanh Ninh hơi buồn phiền, dù sao một hai lần cũng còn được, nhưng thời gian dài thì cuối cùng sẽ xảy ra vấn đề.
Lại nói Cố Trạch Mộ làm thư đồng trong cung, không thể mãi mãi không gặp Tiêu Trạm được.
Cố Trạch Mộ cũng nghĩ như thế, hắn nói: “Ta chuẩn bị đi tìm đại sư Hành Không một chút.”
“Đại sư Hành Không? Ông ta có cách sao?”
“Không biết.” Cố Trạch Mộ nhíu mày nói: “Nhưng dường như ông ta có thể đoán được thân phận của chúng ta.
Tóm lại bây giờ không có cách nào khác, vậy thì còn nước còn tát đi.”
Cố Thanh Ninh cũng đồng tình.
Cố Trạch Mộ đang chuẩn bị rời đi, chợt nhớ đến chuyện lúc mình trở về bị người ta theo dõi, hắn hỏi Cố Thanh Ninh: “Gần đây muội đi ra ngoài có cảm giác đặc biệt gì không?”
Cố Thanh Ninh khó hiểu: “Cảm giác gì, không có.”
Cố Trạch Mộ gật đầu: “Ta biết rồi.” Hắn đoán, chỉ sợ đối phương cũng không nhắm về phủ Uy Quốc công, mà là nhắm về phía hắn.
Cố Thanh Ninh bị hắn làm cho hồ đồ: “Ngươi đừng chỉ nói một nửa, có phải ngươi có chuyện gì hay không?”
Cố Trạch Mộ đang chuẩn bị giấu nàng thì lại nghe Cố Thanh Ninh nói: “Ngươi đừng gạt ta, lúc trước ngươi đã nói nếu chúng ta đang ở trên một con thuyền thì phải thẳng thắn với đối phương.”
Nàng đã nói thế, đương nhiên Cố Trạch Mộ không thể lừa gạt nữa.
Cố Thanh Ninh sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Đã như thế thì lúc ngươi đi Thiên Phật Tự hãy dẫn theo Bùi Ngư đi.”
Cố Trạch Mộ vội vàng từ chối: “Cho dù nàng ta là thiên tài học võ nhưng cũng chưa học được bao lâu, lại không có kinh nghiệm.
Ta dẫn theo hộ vệ là được rồi.”
“Ngươi đừng xem thường Bùi Ngư, không nói chuyện khác, chỉ với sức của nàng ấy thôi đã đủ bảo vệ ngươi rồi.”
Cố Thanh Ninh đã một mực yêu cầu như thế, Cố Trạch Mộ cũng đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau, Cố Trạch Mộ nói với Đào thị xong, hắn dẫn theo hai tên hộ vệ mà Bùi Ngư cùng nhau đi Thiên Phật Tự.
Tiểu hòa thượng đưa hắn vào, sau đó đi báo với đại sư Hành Không.
Cố Trạch Mộ ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Bùi Ngư hơi tò mò nhìn xung quanh cũng không có gì để chơi, lúc này nàng mới đưa mắt nhìn Cố Trạch Mộ.
Hôm qua, nàng được Xuân Anh nói cho biết Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh là huynh muội ruột.
Nhưng nàng nhìn qua nhìn lại cũng không cảm thấy hai người lớn lên giống nhau.
Lại nói, mặc dù có đôi khi Cố Thanh Ninh dữ dằn với nàng nhưng cảm giác trên người nàng ấy khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Trái lại, nàng không muốn đến gần Cố Trạch Mộ.
Bùi Ngư dửng dưng nhìn Cố Trạch Mộ như thế, đương nhiên hắn có cảm giác, chỉ là hắn cũng không để trong lòng.
Ngược lại là Bùi Ngư phải tự tìm lý do thuyết phục mình.
Dù sao cho dù Cố Trạch Mộ thế nào, tiểu thư đã phân phó nàng phải bảo vệ hắn thật tốt thì nàng nhất định sẽ bảo vệ đối phương.
Bùi Ngư thầm gật đầu, nàng cũng không còn dao động nữa, tập trung theo sát Cố Trạch Mộ.
Một lát sau, đại sư Hành Không đi tới, nhìn thấy Cố Trạch Mộ trên mặt ông nở nụ cười: “Cố thí chủ, từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ.”
Sau khi Cố Trạch Mộ chào ông ta thì bảo hộ vệ và Bùi Ngư xuống dưới.
Ai ngờ Bùi Ngư lại không nhúc nhích, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nô tỳ đã đáp ứng tiểu thư phải bảo vệ ngài thật tốt, đương nhiên lúc nào cũng phải ở cạnh ngài.”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Tiểu thư của ngươi còn bảo ngươi phải nghe lời của ta, ngươi không để câu này trong lòng sao?”
“Nô tỳ…”
“Được rồi, ta có lời muốn nói với đại sư Hành Không, ngươi ra giữ cửa đi.”
Bùi Ngư còn muốn nói điều gì đó, nhưng nàng sợ khí thế của Cố Trạch Mộ cho nên đành phải nhếch miệng tức giận đi ra.
Lúc này Cố Trạch Mộ mới nói với Hành Không: “Để đại sư chê cười rồi.”
“Tiểu cô nương này tâm tư thuần khiết, thiên phú dị bẩm, thật hiếm thấy.”
Không có người ngoài, Hành Không cũng đã đoán được thân phận của Cố Trạch Mộ từ sớm.
Cố Trạch Mộ cũng không giả vờ là trẻ con trước mặt ông nữa: “Lần này ta đến tìm đại sư là có chuyện muốn thỉnh giáo đại sư.”
“Ồ?”
“Nếu chuyện kiếp trước làm tại hạ phiền nhiễu, không biết đại sư có cách gì giải quyết không?”
Hành Không cười nói: “Bần tăng có thể hỏi rốt cuộc nhân quả thế nào không?”
Cố Trạch Mộ do dự một lát mới trả lời: “Luân thường.”
Trên mặt Hành Không cũng không lộ vẻ giật mình, trái lại ôn hòa nói: “Đó là vì thí chủ vẫn chưa thoát khỏi kiếp trước, ngài chưa từng buông xuống nhân cho nên mới kết quả.”
“Ý của đại sư chẳng lẽ bảo ta phải hoàn toàn buông bỏ kiếp trước, hoàn toàn quên đi thân phận của mình, xem thân nhân kiếp trước thành người lạ không quan hệ sao?”
“Đúng thế.” Hành Không nói.
“Chẳng phải lệnh muội làm rất khá sao?”
Đúng là như thế, dường như sau khi trùng sinh Cố Thanh Ninh đã buông bỏ hoàn toàn chuyện cũ trước kia, nàng an tâm làm Cố Thanh Ninh.
Nếu không phải lúc trước bị Nguyên Gia phát hiện thân phận thì nàng sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của Nguyên Gia.
Nhưng Cố Trạch Mộ lại không làm thoải mái như nàng được.
Dĩ nhiên hắn có thể chậm rãi buông bỏ quyền lực, buông bỏ thân phận đế vương, nhưng nếu phải hoàn toàn cắt đứt với kiếp trước thì hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Chẳng qua Hành Không cũng nói cho hắn biết, trừ chuyện đó ra không còn cách nào khác.
Nói cách khác, nếu như hắn không muốn thấy mình quỳ xuống Tiêu Trạm sẽ bị sét đánh thì chỉ có thể quên đi Tiêu Trạm là con của hắn, lấy thân phận thần tử đối mặt với đối phương.
Chuyện này cũng có nghĩa là từ đó về sau, thân phận quân thần phụ tử sẽ thay đổi.
Trong phút chốc, chuyện này khiến cho Cố Trạch Mộ không thể tiếp nhận được.
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, nhưng hắn vẫn cảm ơn đại sư Hành Không, sau đó trong lòng mang đầy tâm sự đi ra ngoài.
Vốn dĩ Bùi Ngư đang ngồi xổm dưới cây trong sân nhìn kiến, thấy Cố Trạch Mộ đi ra thì lập tức đuổi theo hắn, đúng là một tấc không rời theo nghĩa đen.
Cố Trạch Mộ cũng không có tâm trạng quan tâm nàng, chỉ có thể mặc kệ nàng.
Xe ngựa từ Thiên Phật Tự chạy thẳng về kinh thành, trong đầu Cố Trạch Mộ vẫn còn đang suy nghĩ đến lời Hành Không.
Lúc hắn đang buồn bực thì lại nghe Bùi Ngư nói: “Hình như có người đi theo chúng ta.”
Vào lúc này, đúng lúc xe ngựa chạy vào thành, hai bên đường phố vang lên tiếng huyên náo, nhưng Cố Trạch Mộ vì một câu nói của Bùi Ngư mà cả người run lên, hắn vén rèm nhìn về phía sau.
Bùi Ngư tiến đến bên cạnh, chỉ vào mấy người nói: “Mấy người kia vẫn lén nhìn ngài.
Còn người dắt ngựa kia, nô ty phát hiện từ cổng Thiên Phật Tự hắn vẫn đi theo chúng ta.”
Bùi Ngư chỉ mấy người không hề có chút đặc biệt nào, trông cực kỳ bình thường.
Nếu không phải bị nàng cố ý vạch trần thì Cố Trạch Mộ cũng sẽ không phát hiện.
Hắn trầm mặt lại thản nhiên, chỉ bảo xa phu lái xe ngựa đến trà lâu bên cạnh.
Hộ vệ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn nghe theo chỉ thị của hắn.
Xe ngựa ngừng lại, xa phu dắt ngựa đến bên cạnh chờ đợi.
Cố Trạch Mộ được tiểu nhị dẫn thẳng vào trà lâu, ở một nhã gian lầu hai.
Vừa lúc nhã gian gần cửa sổ, từ góc độ này nhìn sang đúng lúc có thể thấy tình hình ở dưới đường.
Lúc này Cố Trạch Mộ mới nói với Bùi Ngư: “Ngươi nhận ra được mấy người đó không?”
Bùi Ngư thăm dò nhìn thoáng qua, gật gật đầu: “Có thể.”
“Vậy một lát ngươi và A Thanh xuống dưới bắt một người lên.”
Bùi Ngư lại lắc đầu: “Không được, nô tỳ phải ở cạnh bảo vệ ngài.” Cho dù Cố Trạch Mộ khuyên thế nào thì nàng cũng không đồng ý.
Cố Trạch Mộ chỉ có thể nhượng bộ mà cầu việc khác: “Vậy ngươi chỉ người đó được chứ.”
Lúc này Bùi Ngư mới đồng ý.
Cố Trạch Mộ ra hiệu cho hai tên hộ vệ: “Một lát các ngươi ra ngoài, dựa theo sự hướng dẫn của Bùi Ngư mà bắt một người trở về, xem rốt cuộc đối phương có lai lịch gì?”
Hộ vệ hơi do dự: “Nhưng nếu như chúng ta đi bắt người, thiếu gia ở đây một mình chỉ sợ không an toàn.”
Bùi Ngư lập tức bất mãn nói: “Ai nói ngài ấy ở một mình, ta không phải người à!”
“Nhưng…” Hộ vệ chưa từng giao thủ với Bùi Ngư, chỉ thấy nàng là tiểu cô nương nên không nói ra câu trong lòng.
Bùi Ngư hầm hừ nói: “Ít nhất ta còn nhìn thấy người theo dõi, các ngươi lại không nhìn ra, nói rõ ta mạnh hơn các ngươi!”
Hộ vệ: “…”
Cố Trạch Mộ ở bên cạnh nói: “Nàng ta nói không sai, các ngươi yên tâm đi.”
Cố Trạch Mộ đã nói thế, hộ vệ đành phải nhận nhiệm vụ.
Cố Trạch Mộ và Bùi Ngư ở trên lầu chờ.
Cố Trạch Mộ tương đối bình tĩnh, Bùi Ngư lại nhìn xung quanh phòng.
Cố Trạch Mộ vừa muốn nói gì, chỉ thấy Bùi Ngư giơ tay lên phá hủy giàn hoa trong phòng, sau đó cầm chân bàn tay trong tay ước lượng.
“Cho dù hơi nhẹ nhưng mà có thể tạm thời dùng được.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Bùi Ngư còn tưởng rằng hắn sợ hãi, an ủi hắn: “Ngài yên tâm đi, nô tù nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngài.”
Cố Trạch Mộ thở dài, thật ra thông qua hai lần theo dõi này hắn phát hiện dường như đối phương cũng không phải muốn gây bất lợi cho hắn.
Cho nên mặc dù hắn bảo hộ vệ đi bắt người nhưng thật ra cũng không lo lắng cho an nguy của mình.
Nhưng mà Bùi Ngư làm như vậy cũng vì an toàn của hắn, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ nhận, móc bạc trong ví ra đặt lên bàn.
Qua hồi lâu, hai tên hộ vệ mới ủ rũ cúi đầu trở về, quả nhiên tay không mà về.
Một người trong bọn họ không nhịn được nói: “Mấy người kia cũng quá cẩn thận, thuộc hạ chỉ mới đến gần mà dường như bọn chúng phát hiện được, chạy cực nhanh.”
Cố Trạch Mộ hơi thất vọng nhưng cũng không bất ngờ.
Bởi vì đối phương thật sự cẩn thận, từ lần này theo dõi mà xem thì sau lần trước bọn chúng bị phát hiện lại càng cẩn thận hơn.
Nếu không phải bên này có Bùi Ngư không tầm thường thì có lẽ bọn họ sẽ không phát hiện ra.
Nhưng mà đối phương bỏ nhiều công sức như thế rốt cuộc là vì cái gì? Nếu không vì phủ Uy Quốc công vậy chỉ sợ có liên quan đến thái tử.
Cho dù bọn chúng có mưu đồ gì thì cuối cùng sẽ chủ động xuất hiện trước mặt hắn, hắn chờ đợi cũng được.
Cố Trạch Mộ nghĩ như thế thì an tâm hơn nhiều, dặn dò bọn họ không nói ra chuyện này rồi giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì đi về phủ..