Một đêm này Thụy vương ngủ không được ngon giấc, đến khi gà gáy khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi.
Không bao lâu sau hắn đã tỉnh giác, phát hiện bên ngoài trời đã sáng rồi, hắn vội thay quần áo đi ra khỏi phòng.
Hồng Tùng Nguyên đang pha trà trong sân, thấy Thụy vương thì vô cùng ung dung mời hắn tới uống trà.
Mặc dù trong lòng Thụy vương có rất nhiều điều nghi hoặc và lo lắng, nhưng khi thấy dáng vẻ thong thả của Hồng Tùng Nguyên thì hắn cũng dằn lo lắng của mình xuống, bình tĩnh ngồi đối diện Hồng Tùng Nguyên.
Hồng Tùng Nguyên nhìn Thụy vương, dường như đoán được suy nghĩ của hắn, ôn hòa mà nói: “Điện hạ không cần lo lắng, cho dù ngài hay là trưởng công chúa Nhạc Bình thì đều sẽ bình an thôi.”
Đối phương chắc chắn như thế, ở góc độ to lớn nào đó cũng làm dịu lại sự lo âu của Thụy vương, cũng làm Thụy vương bắt đầu chú ý những chuyện khác.
Ví dụ như vẻ mặt của Hồng Tùng Nguyên nhìn hắn giống như đối đãi với vãn bối, mà trong trí nhớ của hắn lại chưa từng thấy đối phương xuất hiện.
Trong lòng Thụy vương có tính toán, lập tức nhân tiện nói: “Hôm qua còn chưa cảm ơn cứu mạng của các hạ, xin nhận một xá của tại hạ.”
Hồng Tùng Nguyên khoát tay áo, đỡ hắn lên: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”
Thụy vương thăm dò mà hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của các hạ, có liên quan gì đến phụ hoàng của ta không?”
Hồng Tùng Nguyên cười lên: “Điều điện hạ muốn hỏi hơn có lẽ là vị tiểu công tử Cố gia kia đúng không?”
Thụy vương bị ông nói trúng tâm tư, cũng không che giấu nữa mà thoải mái nói: “Lần đầu tiên ta gặp Trạch Mộ đã có cảm giác thân thiết.
Nhưng mà xưa nay ta và phủ Uy Quốc công không có qua lại gì, cho nên hắn và các hạ dốc sức cứu giúp khiến ta cảm thấy cảm động lại hơi sợ hãi.
Ta cũng muốn biết trong chuyện này có nguyên do gì không?”
Thụy vương nghi hoặc là thật, nhưng Hồng Tùng Nguyên lại khó mà nói ra sự thật, chỉ nói: “Nếu nói nguyên do thì chắc chắn là có, nhưng ta khó mà nói ra được.
Nếu như ngài ấy sẵn sàngnói cho ngài thì chắc chắn sẽ nói với ngài.”
Câu trả lời này cũng không vượt qua dự đoán của Thụy vương, nhưng ít nhiều gì hắn cũng hơi thất vọng.
Lúc chờ đợi Cố Trạch Mộ đến tâm trạng càng sốt ruột hơn.
Cố Trạch Mộ cùng Đào thị và Cố Thanh Ninh ăn điểm tâm xong, Đào thị muốn đi phật đường nhỏ cầu phúc.
Cố Trạch Mộ đang chuẩn bị đi đến chỗ Hồng Tùng Nguyên, ai ngờ vừa đứng dậy thì đã bị Cố Thanh Ninh gọi lại.
Tối qua, lúc Bùi Ngư đi phòng bếp ăn vụng thì trùng hợp thấy Cố Trạch Mộ lén lút trở về từ bên ngoài, sáng sớm hôm nay nàng đã nói cho Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh biết ở bên ngoài Cố Trạch Mộ có chút thế lực, từ trước đến nay nàng cũng mở một con mắt nhắm một con, nhưng sáng nay nàng lại nghe thấy một tin đồn.
Đêm qua, phủ trưởng công chúa Nhạc Bình có kẻ trộm xâm nhập, còn kinh động đến Vũ Lâm Quân, lại nghĩ đến Cố Trạch Mộ phái người đi vào cung xin phép nghỉ, tối đêm qua hắn mới trở về khiến cho nàng chỉ có một suy đoán.
Cố Thanh Ninh đi đến bên cạnh Cố Trạch Mộ, thử dò xét hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”
Cố Trạch Mộ ừm một tiếng.
Nét mặt của hắn quá bình tĩnh, Cố Thanh Ninh cũng không nhìn ra chuyện gì, nên hỏi thẳng: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu diếm ta?”
Cố Trạch Mộ hoảng sợ trong lòng, vừa định mở miệng thì Cố Thanh Ninh đã chặn lại: “Ngươi đã từng đồng ý với ta sau này sẽ không gạt ta.”
Cố Trạch Mộ đành phải thu lại lời muốn lấy cớ, hắn kéo Cố Thanh Ninh vào phòng, nói chuyện của Thụy vương ra.
Đầu tiên Cố Thanh Ninh giật mình, sau đó cũng không nói gì nữa.
Cố Trạch Mộ nhìn sắc mặt nàng nhưng không nhìn ra hỉ nộ, đành phải tiếp tục nói: “Hôm nay ta đi là muốn bàn bạc với hắn nên cứu Nhạc Bình ra thế nào.”
Đột nhiên Cố Thanh Ninh lại hỏi: “Cứu thế nào?”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh khẽ nói: “Đối với chuyện này, lựa chọn thích hợp nhất của ngươi là Nguyên Gia.
Thân phận con bé tôn quý, bây giờ lại phụ trách tôn thất, nhờ con bé ra mặt cũng không có gì thích hợp bằng.
Lại thêm phụ hoàng là ngươi ở cạnh áp chế, con bé cũng không dám nói chuyện này cho Tiêu Trạm… Cố Trạch Mộ, ngươi nghĩ thế, đúng không?”
Cố Trạch Mộ muốn giải thích, Cố Thanh Ninh đã ngăn hắn lại, dường như trên mặt nàng hiện lên vẻ tức giận: “Tiêu Triệt và Nhạc Bình là con ruột của ngươi, chẳng lẽ Nguyên Gia không phải sao?”
“Ta không có ý đó…”
“Nguyên Gia chưa từng có dã tâm, con bé chỉ muốn làm một người bình thường, là ngươi vẫn luôn ép buộc con bé.
Bây giờ còn muốn con bé giấu diếm lừa gạt Trạm Nhi để huynh muội bọn chúng xa cách nhau, ngươi không cảm thấy mình hơi quá đáng sao?”
Cố Trạch Mộ nhịn không nổi nữa: “Ta chưa từng nghĩ qua chuyện lợi dụng Nguyên Gia! Chẳng lẽ ta không biết chuyện này khiến Nguyên Gia khó xử sao? Cho nên ta chưa từng muốn tìm con bé!”
“Vậy Trạm Nhi thì sao?”
Cố Trạch Mộ im lặng.
Cố Thanh Ninh cười lạnh một tiếng: “Ngươi suy nghĩ qua lập trường của Trạm Nhi chưa? Y là người trọng tình trọng nghĩa, vô cùng tin tưởng Tiêu Triệt, nhưng Tiêu Triệt thì sao? Trong chuyện này, hễ hắn tin tưởng Trạm Nhi một chút thì không thể nào làm ẫm ĩ đến mức này.
Nhưng hắn làm thế nào? Hắn giống ngươi, mãi mãi dùng suy nghĩ bản thân mà phỏng đoán người khác.
Hắn sẵn sàng mạo hiểm đến kinh thành cũng vì hắn nhận định Trạm Nhi sẽ không che chở Nhạc Bình!”
“Một khi chuyện này bị truyền đi, ngươi suy nghĩ đến tình cảnh của Tiêu Triệt, chẳng lẽ không nghĩ đến tình cảnh của Trạm Nhi sao? Huynh đệ mà Trạm Nhi tin tưởng đối với y như thế, chẳng lẽ y không lạnh lòng, sẽ không đau lòng! Không có chiếu chỉ vào kinh thành và trọng tội, phạt Tiêu Triệt thì y không đành lòng, nhưng không phạt lại không hợp lý.
Nếu bị người ta biết, sau này y quản lý quốc gia thế nào?”
Cố Trạch Mộ không còn gì để nói, Cố Thanh Ninh nói rất đúng.
Hắn suy nghĩ cho Nhạc Bình, Tiêu Triệt, Nguyên Gia nhưng lại không cân nhắc đến Tiêu Trạm.
Đây là trưởng tử của hắn, là đứa con mà hắn gửi gắm kỳ vọng rất cao, hắn nghiêm khắc với Tiêu Trạm nhất.
Hắn chưa từng cảm thấy mình làm vậy là có lỗi, cho đến hôm nay bị Cố Thanh Ninh nói thế, bỗng nhiên hắn ý thức được dường như hắn quá hà khắc với Tiêu Trạm.
Mà Cố Thanh Ninh nói xong một mạch mới cảm thấy trong lòng thoải mái.
Thật ra nàng biết trong tình huống bây giờ, Cố Trạch Mộ làm vậy không có gì đáng trách.
Nhưng mà nàng đang bất bình vì con của mình, nói nàng ích kỷ cũng được, bất công cũng được, dù sao bây giờ nàng cũng không phải hoàng hậu bao dung cần lấy đại cục làm trọng.
Vì sao nàng không thể nói ra lời thật lòng của mình?
Cố Thanh Ninh vốn tưởng rằng Cố Trạch Mộ sẽ trách cứ mình không biết đại cục, còn chuẩn bị một đống lời muốn nói để cãi nhau với hắn, không ngờ Cố Trạch Mộ lại không nói gì.
Điều này làm cho Cố Thanh Ninh hơi bất an, bình tĩnh mà suy nghĩ, Tiêu Triệt cũng gọi nàng một tiếng mẫu hậu, Nhạc Bình cũng được nàng tự mình dạy dỗ một khoảng thời gian.
Bây giờ bọn chúng gặp chuyện như thế, bảo nàng không quản nàng cũng không đành lòng.
Nhưng vì lửa giận đột nhiên bùng lên nên chẳng quan tâm.
Nàng chuẩn bị bàn với Cố Trạch Mộ chuyện cứu người thì thấy Cố Trạch Mộ nói không đầu không đuôi: “Ta biết rồi.”
Cố Thanh Ninh sững sờ: “Ngươi, ngươi biết cái gì rồi?”
Cố Trạch Mộ ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng một cái: “Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ cho nàng một câu trả lời.”
Cố Thanh Ninh không hiểu ra sao: “Cho ta câu trả lời gì?”
Cố Trạch Mộ đã nhanh chân rời khỏi phòng.
“Cố Trạch Mộ! Ngươi nói rõ cho ta! Khốn kiếp!”
Lúc Cố Trạch Mộ đến khu nhà dân, Thụy vương đã uống một bụng nước trà, lo nghĩ trong lòng gần như biến thành hành động.
Nhưng trong giây phút hắn thấy Cố Trạch Mộ thì đột nhiên hắn cảm thấy bắp chân mềm nhũn.
Hồng Tùng Nguyên khó hiểu nói: “Sao ngài đến muộn vậy?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Giải quyết vài chuyện.”
Cố Trạch Mộ vừa mới nói xong, Thụy vương nhân tiện nói: “Hôm qua đa tạ ân cứu mạng của hai vị, nhưng hôm nay thân phận ta không tiện, sẽ liên lụy đến hai vị.
Ta vẫn nên…”
“Ngài vẫn nên cái gì?” Cố Trạch Mộ quay đầu nói: “Đêm qua ta đã nói qua, ban đầu lúc ngài đặt chân đến đã bị lộ rồi.
Tuy nói hôm qua Vũ Lâm Quân không phát hiện ra ngài, nhưng ta nghĩ qua hôm nay tin tức ngài ở kinh thành sẽ không che giấu được.
Trong tình huống thế này ngài còn muốn đi đâu? Ngài ngại mình chưa đủ gây chú ý, nên muốn cho người ta bắt ngài sao?”
Thụy vương bị khí thế của hắn đè ép, trong phút chốc cũng không biết nói gì.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, Hồng Tùng Nguyên thấy thế thì ung dung nói câu giảng hòa: “Điện hạ bình tĩnh đừng nói, phía sau chuyện này cũng không đơn giản.
Ngoại trừ mấy người Trình Nương còn có một nhóm người khác.”
Thụy vương ngây ngẩn cả người.
Hồng Tùng Nguyên thấy Cố Trạch Mộ không ngăn cản nên ông nói hết chân tướng ra.
Cuối cùng ông nói: “Bối cảnh của nhóm người này vẫn là ẩn số, mục đích cũng thế, điều duy nhất biết được là bọn chúng có ý xấu với điện hạ và bệ hạ.
Trước đó, khi Tương Nam gặp tai hoạ, ở kinh thành có người truyền lời đồn điện hạ bất mãn.
Ta nghĩ… Bên cạnh điện hạ có lẽ cũng có người như vậy?”
Trong lòng Thụy vương run lên, Hồng Tùng Nguyên nói không sai, từ khi Tương Nam gặp thiên tai, đúng là bên cạnh hắn có không ít người nói thế, mà dường như ở kinh thành cũng có tin tức Ngự Sử vạch tội hắn.
Ban đầu, hắn cũng không xem trọng chuyện này, nhưng dần dần những lời nói này cũng tạo thành ảnh hưởng với hắn.
Nếu không thì hắn cũng không lung lay với sự tin tưởng của hoàng huynh, tự mình đến kinh thành, cuối cùng rơi vào bẫy của đối phương.
Trên mặt Thụy vương toát ra vẻ xấu hổ: “Là lỗi của ta, nếu như ta có thể tin tưởng hoàng huynh một chút thì tốt rồi.
Nếu như chúng ta thật sự tin tưởng nhau thì những người này không thể nào châm ngòi ly gián.
Ngài ấy là huynh trưởng của ta, nhưng dần dần ta lại xem huynh ấy là đế vương.”
Cố Trạch Mộ không nói gì, bỗng nhiên hắn hiểu cảm giác năm đó của Cố Thanh Ninh.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cảm giác đau lòng và thất vọng kia thật sự làm cho người ta không thở nổi.
Thật ra sau này hắn cũng suy nghĩ, nếu năm đó hắn tin tưởng Phụng Triển hơn một chút thì kết quả sẽ thế nào?
Tuy nói sau nhiều năm như thế hắn vẫn không chịu thừa nhận mình làm sai, nhưng thật ra cảm giác hối hận đều cắn nuốt nội tâm hắn từng ngày.
Sau khi Phụng Trường Ninh tự bế cửa cung, hắn càng ngày càng bảo thủ, bởi vì hắn không dám thừa nhận mình sai, một khi hắn thừa nhận, cảm giác hối hận này sẽ đè bẹp hắn.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, Phụng Triển đúng là làm ra chuyện sai lầm, hắn chưa từng oan uổng y.
Hắn muốn bảo vệ tính mệnh y, chỉ là cuối cùng đều là chuyện trời xui đất khiến thôi.
Nhưng cho dù hắn biện bạch thế nào, từ đầu đến cuối hắn vẫn không vượt qua được.
Nếu như hẳn tin tưởng thì cuối cùng bọn họ sẽ không thay đổi thành như thế.
Mà bây giờ Thụy vương lại nhanh chóng nhận sai khiến cho cuối cùng Cố Trạch Mộ cũng nhìn thẳng vào sai lầm của mình.
Mà ngoại trừ cảm giác hối hận lại còn có sự nhẹ nhõm, dường như gánh nặng ở trong lòng hắn nhiều năm cũng đã bị gỡ xuống.
Thụy vương nhìn biểu lộ phức tạp không phù hợp với độ tuổi của hắn, cảm giác quen thuộc kia càng mãnh liệt hơn.
Mỗi hành động của đối phương, còn có cách nói chuyện, biểu hiện trên mặt, khiến hắn muốn bật một cái tên ra khỏi miệng.
Hắn cũng không kiềm được nghi vấn trong lòng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”.