Minh Nguyệt là nữ quan Thượng Thực cục thời kỳ Thành đế, bởi vì hành sự rất chu toàn thủ lễ cho nên rất được tín nhiệm của Phụng hoàng hậu.
Trong trí nhớ của Tiêu Trạm, bà ta chỉ là một cung nữ cô cô ôn nhu hiền hòa và giỏi làm điểm tâm.
Sau đó, vì chọc giận Thành đế mới bị đánh chết và ném tới bãi tha ma, chỉ là không ai ngờ rằng bà ta không những không chết mà vẫn luôn sống trong hoàng cung cho đến ngày nay.
Khi Minh Nguyệt chết, tuổi của Tiêu Trạm vẫn chưa lớn lắm, chỉ mơ hồ biết rằng Minh Nguyệt có liên quan đến cái chết của Phục Cơ năm đó. Tuy nhiên mọi chuyện đều đã qua rồi, Tiêu Trạm không còn quan tâm nữa, hôm nay xem danh sách kia mới biết rằng bà ta chính là nước cờ được Hồ thị chôn cực kỳ âm sâu.
Minh Nguyệt đặt hầu bao vào trong cái khay bên cạnh rồi chậm rãi đứng dậy, lại phủi nhẹ bụi bặm trên người, lúc này mới bước đến trước mặt Tiêu Trạm hành một lễ.
Dù đã qua bao nhiêu năm rồi, tuổi cũng không còn trẻ nữa, nhưng nhất cử nhất động của bà ta vẫn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt như xưa, trong lúc hành động còn khá là ưu nhã.
Mấy năm nay bà ta ẩn cư trong lãnh cung, nhưng lại bí mật chỉ đạo nghiệt dư của Hồ thị khích bác ly gián.
Đám người của Trình nương cũng là nghe theo chỉ thị của bà ta mới to gan lớn mật hạ thuốc Nhạc Bình.
Tiêu Trạm nói: “Bà có biết tội không?”
Minh Nguyệt chậm rãi nở nụ cười: “Nô tỳ tận hiến cho quý phi nương nương, chưa từng có hai lòng.
Bây giờ chỉ cầu đạt được ước nguyện thì có tội chi?”
Thấy đến giờ mà bà ta vẫn một mực không chịu giác ngộ, Tiêu Trạm nhíu mày thật chặt: “Ngoài các ngươi ra, còn có ai tham gia nữa không? Nếu bà giao người ra, trẫm sẽ cho bà được toàn thây.”
Trong quá trình điều tra, Tiêu Trạm phát hiện rằng chỉ dựa vào đám người bọn họ căn bản không thể làm ra được những chuyện sai trước mắt Phật được, phải có một nhóm người khác tham gia, nhưng những kẻ này lại ẩn nấp quá kín, không ai biết được thân phận của những dư nghiệt Hồ thị còn lại, cho nên Tiêu Trạm mới không ngần ngại tự mình đến lãnh cung là mong khui được chút manh mối từ miệng của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt thì thào: “Ngài không cần phải khai thác ta, hơn nữa ta cũng không biết thân phận của đối phương.”
“Bà đã hợp tác với bọn chúng, cớ sao lại không biết thân phận của đối phương hả?”
Minh Nguyệt bật cười: “Ta chẳng qua chỉ là muốn báo thù, kẻ hợp tác với mình là người hay ma thì có vấn đề gì? Chỉ cần bọn họ có thể giúp ta báo được thù là đủ rồi.
Tiếc là bọn họ xuất hiện quá muộn, nếu không thì bệ hạ có thể sẽ được lên ngôi sớm hơn vài năm cơ đấy!”
“Câm miệng!” Tiêu Trạm giận tái mặt: “Báo thù gì chứ! Chẳng qua chỉ là mấy con chuột trong cống dùng chút thủ đoạn bẩn gây xích mích mà thôi, bà cho rằng mình thật sự có thể làm nên sóng gió gì sao?”
“Tại sao lại không chứ?” Trên khuôn mặt của Minh Nguyệt nở ra một nụ cười quỷ dị: “Bệ hạ, lòng người là khó lường nhất.
Ngài cho rằng mình có thể vĩnh viễn tin tưởng một người, nhưng khi tin đồn cứ xuất hiện bên tai ngài hết lần này đến lần khác, lẽ nào lòng ngài không có chút rung rinh nào sao?”
“Mà chỉ cần lòng người có một vết nứt nhỏ đó thôi, tín nhiệm coi như là không còn tồn tại nữa.
Nếu không thì bệ hạ cho rằng cữu cữu thân yêu của mình vì sao lại chết ở biên quan một cách không vẻ vang gì như vậy chứ?”
Sắc mặt của Tiêu Trạm đột nhiên thay đổi: “Là do các ngươi làm ư?!”
Minh Nguyệt cười đến cong cả người: “Bọn ta làm gì có năng lực lớn như vậy, chẳng qua chỉ là truyền một vài lời đồn đãi mà thôi, kẻ chân chính giết ngài ấy, chính là sự đa nghi của phụ hoàng ngài.”
“Không thể nào!” Tiêu Trạm kiên quyết phủ nhận: “Phụ hoàng không phải là người nhẹ dạ cả tin một chiều như thế!”
“Bệ hạ đúng là vô cùng tin tưởng Tiểu Dận nhỉ? Đúng vậy, ban đầu Tiêu Dận cũng không tin hoàn toàn, nhưng bọn ta có lòng kiên nhẫn, thời gian hai mươi năm nước chảy đá mòn cũng đủ để mài sạch tất cả tín nhiệm của hắn.
Nhưng lại ngoài dự liệu của ta, dù quả thật là Tiêu Dận có sinh ra nghi ngờ đối với Phụng Triển, nhưng cho đến giây phút cuối cùng, hắn vẫn không có ý định giết Phụng Triển.
Chuyện này quả thật là hiếm thấy đối với dạng đế vương như hắn.”
Minh Nguyệt có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng lập tức lộ ra nụ cười ác ý: “May mà người của Phụng gia đủ tham, như vậy mới để cho vở kịch tiếp tục diễn tiếp.
Mỗi khi ta nhớ đến lúc tin tức cái chết của Phụng Triển truyền về kinh thành, vẻ mặt Tiêu Dận lộ ra bàng hoàng và hối hận, và khi hắn tìm mọi cách biện giải nhưng vẫn không có được một chút tin tưởng của Phụng hoàng hậu, hắn tự làm tự chịu cuối cùng phải tự mình nếm mùi cay đắng, chỉ cần nghĩ đến thôi là ta đã thấy toàn thân sảng khoái rồi…”
Trước khi bà ta nói xong thì đã bị Tiêu Trạm tát ngã xuống đất.
Tiêu Trạm siết chặt quyền, vành mắt nứt ra: “Cữu cữu ta một đời anh hùng, chỉ vì mối thù nhảm nhí của các ngươi mà phải ôm hận nơi biên quan, ngươi đáng chết!”
Minh Nguyệt chậm rãi chống người lên, nôn ra một ngụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ thương hại nhạt nhẽo, chỉ là khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại tràn đầy dửng dưng châm biếm: “Bộ dạng này của bệ hạ lại rất giống với mẫu hậu của ngài, nhưng thật đáng tiếc, tính cách mềm yếu này của các người mà ở trong hoàng cung giết chóc này là không thể dung hạp.”
Cơ thể Tiêu Trạm khẽ run lên, Trương Lễ ở bên cạnh hận không thể bịt chặt tai để không nghe thấy lời nào, đây rõ là những bí mật kinh khủng chốn hoàng cung, suốt ngày hắn ta đều đi theo bên cạnh bệ hạ, nói không chừng lúc nào đó cả mạng cũng không còn.
Nhưng Tiêu Trạm đã dần dần bình tĩnh lại, y cúi đầu nhìn Minh Nguyệt nằm trên mặt đất, khuôn mặt ôn hòa dần trở nên nguội lạnh: “Chuyện của năm đó luôn khiến ta phiền muộn, nay rốt cuộc đã có câu trả lời từ chỗ của ngươi, trẫm nên cảm ơn ngươi mới đúng.
Nếu ngươi đã cầu được toại nguyện, vậy trẫm càng nên thành toàn cho ngươi.”
“Ngươi không sợ chết, vậy hãy nếm thử mùi vị lăng trì đi.”
Tiêu Trạm nói xong liền xoay người rời đi.
Thị vệ bên cạnh xách Minh Nguyệt lên khỏi mặt đất, trên mặt của Minh Nguyệt rốt cuộc cũng lộ ra một tia sợ hãi, bà ta rống to khản cả giọng: “Bệ hạ, tâm tư ngài kiên định không bị lời đồn đại quấy nhiễu, nhưng Thụy vương không giống ngài! Hắn đã thực sự tới kinh thành! Ngài hãy nghĩ đến kết cục của Phụng Triển đi!”
Tuy nhiên khi nghe thấy những lời này, Tiêu Trạm thậm chí không dừng bước chân, cứ như vậy mà đi thẳng ra ngoài cổng lớn của lãnh cung.
Sau khi Tiêu Trạm ra khỏi lãnh cung mới cảm thấy thân thể dần ấm lại, sau cơn phẫn nộ và thống khổ, y chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trương Lễ thấy vậy liền nói: “Bệ hạ, hay là về tầm cung nghỉ ngơi trước đi.”
Tiêu Trạm lắc đầu: “Tới ngự thư phòng, hôm nay còn tồn đọng rất nhiều chính vụ chưa xử lý.”
Trương Lễ chỉ đành kêu người kéo xe hướng về phía ngự thư phòng, có điều Tiêu Trạm còn chưa xử lý xong công vụ trên tay đã có mấy vị trọng thần cầu kiến, Tiêu Trạm vốn không muốn gặp nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, cho Trương Lễ mời người vào.
Mấy người này đến quả nhiên là vì chuyện Thụy vương tiến kinh, tục ngữ có câu không có lửa làm sao có khói, vụ việc Thụy vương tiến kinh đã được đồn đại rất có bài bản, cộng thêm sau khi trưởng công chúa Nhạc Bình được cứu ra, nàng ta cũng đã buộc miệng gọi ca ca, lại chạy khắp phòng đòi tìm Thụy vương, mặc dù nha hoàn giải thích rằng Nhạc Bình nhận phải kinh sợ mới ăn nói hàm hồ nhưng mấy vị thần tử này đều là người tinh tường, làm gì có chuyện không biết thật giả.
Vương tử tiến kinh mà không thông báo là trọng tội, đây là quy củ dựa trên giáo huấn của tổ tiên cho nên đám người này mới vội vàng vào cung, muốn thỉnh bệ hạ tra rõ chuyện này.
Vẻ mặt của Tiêu Trạm thờ ơ: “Vậy theo các vị ái khanh trẫm phải nên xử trí thế nào?”
“Thần cho rằng bệ hạ có thể phái người canh giữ nghiêm ngặt cổng thành, tra kỹ càng người xuất nhập thành, đồng thời phái đặc sứ gấp rút xuyên đêm đến Tương Nam.
Nếu Thụy vương thực sự vắng mặt thì càng khẳng định là Thụy vương không có sắc lệnh mà tiến kinh, bệ hạ tự ắt có thể áp giải người về kinh để thẩm vấn.”
“Vậy nếu Thụy vương ở Tương Nam thì sao?”
“Vậy thì…có nghĩa đó là tin đồn vô căn cứ, đặc sứ có thể nói là được bệ hạ cử đến thăm hỏi Thụy vương, như vậy cũng hợp tình hợp lý.”
Tiêu Trạm bật cười: “Chư vị ái khanh suy tính rất chu đáo.”
Không đợi mấy vị trọng thần yên lòng lại, Tiêu Trạm liền nói: “Có điều nếu là thăm hỏi thì không nên quá xuề xòa, kêu phủ nội vụ chuẩn bị một số lễ vật, à, Thụy vương đã ở Tương Nam khá lâu, e là rất tưởng niệm đồ ăn của kinh thành, cũng cho người đi mua đủ các loại điểm tâm của kinh thành rồi cùng gửi tới đó luôn đi.”
Mấy vị trọng thần đều tròn mắt há hốc mồm, cách này chính là dựa vào bốn chữ “Binh quý thần tốc”, nếu làm theo lời bệ hạ, e rằng Thụy vương đã sớm trở về Tương Nam rồi, còn điều tra được gì nữa chứ?!
Một người nhịn không được bèn nói: “Bệ hạ, thần cho rằng hành vi này không thích hợp.”
“Tại sao không?”
“Thời gian chuẩn bị lễ vật quá dài, cộng thêm nhiều người nhiều miệng, nếu để tin tức truyền ra, chẳng phải sẽ để Thụy vương phòng bị trước sao?”
Tiêu Trạm từ từ rũ mắt xuống: “Nghe ý của ái khanh lại giống như là chắc chắn Thụy vương đang ở kinh thành vậy nhỉ?”
“Thần không dám, chỉ là…”
“Trẫm cảm thấy rất kỳ lạ, người đòi điều tra chính là các khanh, nhưng ngụ ý câu nào câu nấy đều là chắc chắn Thụy vương không chiếu mà vào kinh.
Nếu không phải các khanh già rồi hồ đồ thì chính là khi quân đó!”
Con tim của mấy vị trọng thần lập tức nhảy lên, vội vàng quỳ xuống: “Thần không dám, xin bệ hạ thứ tội.”
Tiêu Trạm nhìn xuống một cách lãnh đạm, chậm rãi nói: “Nếu đã như thế thì nhận lệnh rồi lui xuống đi.”
Lời nói nhẹ bỗng, nhưng không ai dám phản bác lại, bọn họ đột nhiên ý thức được rằng dù ngày thường hoàng đế có hiền hòa như thế nào đi nữa thì rốt cuộc vẫn là hoàng đế.
Trong người y chảy dòng máu của Thành đế Tiêu Dận, có dễ nói chuyện thế nào đi nữa thì hổ vẫn là hổ, chỉ cần một lời nói của y là đủ để trấn áp chút đắc ý vênh váo của bọn họ, khiến bọn họ hồi tưởng lại cảnh tượng bị Thành đế áp chế gắt gao một thời.
Không một ai dám tranh luận nữa, ai nấy đều nhận lệnh rồi ủ rũ thối lui.
Thụy vương đã thu dọn xong đồ đạc, chỉ đợi sáng hôm sau liền rời đi.
Cố Trạch Mộ nhận được tin tức từ chỗ Nguyên Gia, sau khi biết được cách làm của Tiêu Trạm thì trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Hắn vốn còn đang nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để tiễn Thụy vương xuất thành, bây giờ có được sự phóng thích quang minh chính đại từ Tiêu Trạm thế này thì sự việc đơn giản hơn rất nhiều.
Thụy vương nghe xong thì hổ thẹn trong lòng càng tăng thêm.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Cố Trạch Mộ càng không thể trách cứ thêm gì, bèn nói: “Năm đó bệ hạ cho ta lời khuyên, giữa huynh đệ tỷ muội trong nhà nên thường xuyên giãi bày với nhau, có những lời nếu không nói, đối phương sẽ vĩnh viễn không biết được, lòng người cách nhau một cái bụng, có một số ngăn cách nếu không giải thích thì hiểu lầm sẽ chỉ ngày càng sâu hơn.”
Thụy vương cúi đầu, cảm khái thở dài một tiếng: “Ta luôn cho rằng mình là người thông thấu, luôn nói với người khác về đủ loại đạo lý, đến khi thực sự tới lượt mình mới nhận ra bản thân chẳng qua cũng chỉ có thế.
Ngài yên tâm, sau này ta sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành sự, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.”
Cố Trạch Mộ cảm thấy nhẹ nhõm khi Thụy vương thực sự có thể nghĩ được như vậy.
Mà lần này, phản ứng của Tiêu Trạm nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng lại rất hợp tình hợp lý, hắn từng lo Tiêu Trạm quá mềm yếu và sẽ bị triều thần giật dây, bây giờ mới nhận ra rằng mình thực sự đã đánh giá thấp y.
Y rõ ràng là một vị vua rất có chủ ý, Đại Chu nằm trong tay y sẽ càng thịnh vượng, sung túc hơn trong tay hắn.
Sau khi tiễn Thụy vương đi, Cố Trạch Mộ cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Đông cung, hắn quyết định sau này sẽ không tùy tiện nhúng tay vào những chuyện này nữa, nhưng ngoài việc nhờ Hồng Tùng Nguyên đi điều tra thân phận của mình thì thế lực bí ẩn đằng sau vụ việc này cũng khiến hắn không thể dễ dàng yên lòng.
Hồng Tùng Nguyên vẫn luôn âm thầm điều tra, bây giờ cuối cùng đã có chút kết quả, nhưng kết quả này lại khiến hắn khiếp sợ không thôi..